Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nguyên Hoài An mang theo Lộc U cùng leo lên một ngọn núi, nói rằng Lộc Trạch đến ngôi chùa trên ngọn núi đó, muốn thanh đăng cổ phật* dài lâu.
(*thanh đăng cổ phật: tóm tắt là đi tu)
Mà nguyên Hoài An có thể điều tra ra, là bởi vì bằng hữu của hắn đông đảo.
Lộc U có chút kính nể hắn.
Một thư sinh nghèo, nhiều năm qua lại có thể không ngừng thư từ với người trong kinh thành. Hiện tại người tới kinh thành rồi, trong chốc lát giúp bằng hữu ở kinh thành nuôi mèo, trong chốc lát lại nhờ bằng hữu ở kinh thành tìm người. Không thể không nói nhân mạch* của Nguyên Hoài An rất rộng.
(
*nhân mạch: mối quan hệ hữu dụng giữa người với người)
Nguyên Hoài An cười cười.
Hắn nhẹ nhàng bâng quơ: “Lộc tiểu thư cho rằng một giới thư sinh muốn lưu lại kinh thành, chỉ cần bỏ công đọc sách đi thi Trạng Nguyên là được sao? Kinh thành ngư long hỗn tạp, nếu không có vài vị bằng hữu, sợ là không ở nổi.”
Lộc U đoán, biểu muội của nàng viết ra nam chủ với loại tính cách này, nhất định tham khảo những người làm quan của Lộc gia trong hiện thực.
Hai người liền lên núi.
Hai người bọn họ vừa cõng hành lý vừa thở dốc, Nguyên Hoài An là một thư sinh văn nhược, Lộc U là một nữ hài tử, hai người leo núi toàn dựa vào cổ vũ, che chở cho nhau.
Dù sao Nguyên Hoài An không có khả năng giống như lão công của Lộc U chính mình thoải mái, quay đầu lại còn có thể kéo Lộc U đi cùng.
Khả năng chính là bởi vì phương thức cổ vũ nhau leo núi này, Lộc U và Nguyên Hoài An nhanh chóng phát triển tình cảm chân thành tha thiết không khác gì khuê mật*.
(*khuê mật: bạn thân (mật) nơi khuê phòng của con gái)
Cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh, hai người ở dưới chân núi gặp phải người hầu của Lộc gia đưa Lộc Trạch lên chùa.
Lộc U làm bộ không quen biết người trong nhà, bởi vì hiện tại nàng là nữ giả nam trang, những người đó cũng không nhận ra nàng, liền đi rồi.
Hai người lại ở lưng chừng núi gặp được Lộc Trạch.
Bên dòng suối nhỏ róc rách, Lộc Trạch vẫn mặc trang phục nữ nhi, một con ngựa bị buộc ở trên cọc cây. Trong tay Lộc Trạch cầm một tấm bản đồ địa hình, giống như đang nghiên cứu cái gì.
Nguyên Hoài An nhìn đến bóng dáng hiên ngang giỏi giang, sườn mặt tú lệ lạnh lùng kia của Lộc Trạch, hơi hơi ngây người một lát.
Tuy biết hai người đã không còn duyên phận, nhưng dù sao hắn cũng tâm mộ vị Thất tiểu thư này thật lâu.
Lộc U so với hắn dứt khoát hơn nhiều.
Nhìn thấy Lộc Trạch, nàng liền hưng phấn phất tay: “A Trạch, A Trạch!”
Lộc Trạch đang cầm bản đồ nghiên cứu địa hình kinh ngạc ngẩng đầu, thấy được hai nam tử đứng ở phía sau một tảng đá lớn.
Người đang phất tay với hắn, vẻ mặt son phấn giả dạng nam nhân, tự nhiên là lão bà của hắn.
Lộc Trạch còn chưa tỏ thái độ, Lộc U đã cõng hành lý bình bịch bình bịch chạy về phía hắn, ôm lấy cánh tay hắn.
Tâm tình Nguyên Hoài An cổ quái đuổi kịp.
Lộc U ôm lấy cánh tay Lộc Trạch, mở miệng oán giận: “Vì sao ngươi đi mà không nói gì với ta?”
Lộc Trạch nói: “Ta chỉ… Cẩn thận!”
Ánh mắt hắn bỗng nhiên trở nên sắc bén, túm Lộc U đang bám vào cánh tay hắn vào trong lòng ngực, một cánh tay khác nâng lên, dùng bản đồ trong tay chặn lại chuỷ thuỷ cắt ngang đến. Bản đồ bị một đao cắt đôi, mà Lộc Trạch ôm Lộc U lui về phía sau, mượn này giảm bớt lực.
Lại có thích khách hắc y từ một bên lao ra, hướng về phía bọn họ!
Lộc Trạch buông Lộc U ra, đồng thời tiếp hai chiêu của thích khách đột nhiên xuất hiện kia, hai bên đều lui về phía sau.
Một vòng hắc y nhân* đã vây quanh bọn họ.
(*hắc y nhân: thường là thích khách, mặc áo đen che mặt, kín mít từ đầu đến chân)
Lộc U ngẩn ra: “…”
Nguyên Hoài An vô tội bị vây quanh: “…”
Hắc y nhân nhìn chằm chằm ba người bọn họ.
Hắc y nhân nhìn Lộc U, một người nói: “Hai tướng công này tất nhiên có một người là nhân tình của vị tiểu thư này, phi! Thất tiểu thư không biết kiểm điểm, nói là thanh đăng cổ phật, lại tới tìm nhân tình của chính mình. Chúng ta làm thịt hai gã này trước, xem còn ai có thể bảo vệ Thất tiểu thư!”
Lộc U: “… Có phải các ngươi hiểu nhầm gì không!”
Tuy rằng nàng là nữ giả nam trang, nhưng mà nàng thật sự không phải tới để bảo vệ Lộc Trạch!
Đứng chung một chỗ với Lộc Trạch, người cần bảo hộ chính là nàng đấy!
Nguyên Hoài An cũng ở một bên mở miệng: “Đúng vậy, có phải các ngươi nhầm rồi không? Ta chỉ là một người qua đường vô tội, thật sự không có quan hệ gì với các nàng. Các vị đại ca có thể thả ta đi không, ta tuyệt đối sẽ không lắm miệng.”
Lộc Trạch hơi hơi gợi lên khóe miệng, cười vì hai kẻ dở hơi ở phía sau chính mình.
Hắc y nhân vọt tới, Lộc Trạch dùng tay không đánh nhau với nhóm người này, tranh thủ thời gian cắt tay một người, bắt được vũ khí của đối phương, cuối cùng cũng không còn bị động như trước nữa.
Mà nhìn đến Lộc Trạch đại sát tứ phương*, Nguyên Hoài An cùng Lộc Trạch ở cạnh nhau, lại run bần bật.
Bởi vì thích khách không có khả năng chỉ xử lý một mình Lộc Trạch, thích khách cũng lao đến hai người bọn họ.
Hai người đành phải chạy.
Lộc U chạy trốn mệt mỏi quá.
Lộc U thở hồng hộc: “Lúc này chúng ta thừa nhận không có quan hệ gì với thằng ranh Lộc Trạch kia, chúng ta chỉ là người qua đường, còn kịp không?”
Nguyên Hoài An nắm chặt thời gian chạy, bớt thời giờ hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ngươi như vậy quá không phúc hậu! Ngươi không nói cho tiểu sinh có người muốn giết Thất tiểu thư.”
Vẻ mặt Lộc U đưa đám.
Trong lòng nàng nghi ngờ là nương nàng làm.
Nương nàng là một người sói*.
(*người sói: ở đây như kiểu người sói trong game người sói ấy, ý chỉ người xấu đội lốt người tốt, có thể làm ra những chuyện độc ác tàn nhẫn sau lưng)
Nhưng nói không chừng là chính Lộc Trạch tự tìm phiền toái — dù sao thì kỹ năng khiêu khích của Lộc Trạch, đã dùng rồi đều phải nói quá đỉnh.
Hai người tố chất thân thể giống nhau, tránh né đám thích khách này, thật sự trốn không nổi.
Lộc U sắp điên rồi.
Lộc U: “Nguyên công tử, ngươi tốt xấu có tài Trạng Nguyên, ngoài chạy ra, ngươi không có biện pháp nào khác sao?”
Nguyên Hoài An: “Có thì cũng có, nhưng cũng chỉ có thể cứu tiểu sinh mà thôi, Lộc tiểu thư ngươi tự cầu nhiều phúc đi.”
Lộc U còn thất thần, đã thấy Nguyên Hoài An ra vẻ hoảng loạn, đụng phải một thân cây phía trước,Nguyên Hoài An bị đâm trúng, té xỉu.
Lộc U: “…”
Bỉ ổi như vậy sao?
Nhìn đến Nguyên Hoài An bị chính hắn đâm xỉu, ngay cả thích khách đang truy đuổi bọn họ cũng sửng sốt một lát, sau đó ánh mắt đồng thời khóa ở trên người Lộc U đang không biết làm sao.
Lộc U bất đắc dĩ.
Lộc U lại hết sức bình tĩnh.
Nguyên Hoài An có biện pháp của hắn, nàng tự nhiên cũng có biện pháp của nàng.
Lộc U tại chỗ hô to: “Lộc Trạch!”
Nàng dùng chính là thuật triệu hoán.
Lúc trước không cần, là sợ triệu hoán Lộc Trạch, không ai để ý đến Nguyên Hoài An. Hiện tại Nguyên Hoài An đã hôn mê, Lộc U đương nhiên sẽ không ngượng ngùng.
Khi đao trong tay đám thích khách kia sắp rơi xuống, quả nhiên bị người chặn lại.
Lộc Trạch tự nhiên là muốn bảo vệ Lộc U ở sau người mình.
Lộc U cảm động dựa vào phía sau lưng Lộc Trạch.
Nhưng mà đám người muốn giết Lộc Trạch kia quá tàn nhẫn, nhiều thích khách vây quanh bọn họ như vậy, bọn họ rõ ràng không có cách nào.
Chỉ có thể vừa đánh vừa lui.
Rất nhanh đã lui tới bên vực sâu.
Lộc U: “A Trạch.”
Lộc Trạch chậm rì rì, lười biếng: “Hử?”
Lộc U: “Ngươi nói xem, giấc mộng này của chúng ta sẽ không kết thúc như vậy chứ? Bị buộc làm uyên ương bỏ mạng một lần? Bị chém chết sẽ rất đau phải không? Quá thảm, ta vô cùng sợ đau.”
Lộc Trạch quay đầu lại nhìn nàng một cái.
Lộc U nghi hoặc nhìn lại.
Lộc Trạch bỗng nhiên nhẹ giọng: “Khi giấc mộng trước kết thúc, ngươi có đau không?”
Lộc U ngẩn ra một chút.
Biết Lộc Trạch nói chính là kết cục của “Kiếm Minh Thiên Sơn”, vì giúp Lạc Dã và Vân Diễn Nhi, vì cứu sinh linh vô biên của thế giới kia, nàng khôi phục thân phận kiếm linh, đồng quy vu tận cùng bán tiên.
Tự nhiên là cực kỳ đau.
Rút gân lột thịt, đau nhập thần hồn.
Nhưng mà đều đã qua đi.
Lộc U cong mắt, cười một cái.
Nàng nói: “Đương nhiên không đau. Chỉ là chuyện trong nháy mắt, ta còn chưa cảm nhận được, đã rời khỏi thế giới kia.”
Lộc Trạch lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt hiện lên sắc mềm ấm, hắn than nhẹ: “Ngươi đấy.”
Mà địch nhân đâu thèm quan tâm bọn họ nói chuyện yêu đương, nhân cơ hội đánh lên!
Lộc Trạch tái chiến!
Mà may mắn kiên trì đến lúc này, lại có người tới giúp bọn hắn.
Tiếng vó ngựa đạp đất lộc cộc, một đội kỵ sĩ từ đường núi phía dưới chạy lên, thấy tình hình như vậy, một câu không nói, liền tới nghênh chiến với đám thích khách hắc y, giải cứu hai người Lộc Trạch.
Lộc U ngốc.
Cách trận giết chóc, nàng nhìn đến một nam tử tuổi trẻ hình tượng thanh quý nhảy xuống ngựa, đứng ở một bên quan chiến.
Nhưng mà Lộc U không quen biết hắn.
Lộc U nỗ lực nhớ lại cốt truyện của nguyên tác.
Không nhớ ra.
… Chẳng lẽ là cốt truyện anh hùng cứu mỹ nhân?
—
Có bằng hữu xa lạ gia nhập, thích khách hắc y kia không địch lại, bắt đầu lùi lại.
Sau đó chỉ còn lại nhóm người đã giúp bọn họ này.
Lộc U vẫn như cũ đứng ở Lộc Trạch bên này, xem nam nhân tuổi trẻ cứu bọn họ kia nhẹ nhàng thở ra, lộ ra tươi cười, đi về hướng bọn họ.
Lộc Trạch muốn tiến lên.
Lộc U kéo lấy tay áo Lộc Trạch, không cho Lộc Trạch đi lên.
Lộc U nói: “Ngươi nói hắn có thể nào thấy ngươi đẹp, thấy sắc nảy lòng tham hay không?”
Lộc Trạch: “…”
Người trẻ tuổi kia đã đi tới, nghe được hai người nói, có chút kinh ngạc nhìn Lộc U một cái.
Hắn lộ ra thần sắc nghi hoặc.
Người trẻ tuổi: “A Trạch, vị này là?”
Lộc Trạch ôm vai Lộc U, ôm người vào lòng ngực mình, mắt lộ ra ý cười: “Là Đại tiểu thư Lộc gia, Lộc U.”
Người trẻ tuổi hiểu ra.
Hắn ý vị thâm trường: “À, thì ra là người trong lòng của A Trạch.”
Lộc U mờ mịt nhìn Lộc Trạch.
Lộc Trạch xoa xoa tóc nàng, cười: “Vị này chính là Tam hoàng tử.”
Lộc Trạch: “U U, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta mỗi ngày ở Lộc gia, trừ bỏ ngồi uống rượu, không có chuyện gì khác để làm sao?”
Lộc U hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Lộc Trạch: “…”
Tam hoàng tử phụt cười một tiếng.
Lộc U lúc này mới hành lễ.
Lộc Trạch giải thích nói mình và Tam hoàng tử hẹn gặp mặt ở trong chùa trên núi, hiện tại cũng không có nơi nào để nói chuyện, dứt khoát cùng nhau lên núi, lại giải thích nghi hoặc.
Mấy người cũng chưa đưa ra nghi vấn gì.
Chỉ là Lộc U cứ cảm thấy dường như mình đã bỏ quên cái gì.
—
Đi được nửa đường, Lộc U rốt cuộc nhớ ra mình bỏ quên cái gì.
Lộc U: “Ai nha, ta quên mất Nguyên công tử!”
Lộc U hoảng loạn hỏi Tam hoàng tử: “Điện hạ, những người ngã trên mặt đất đó…”
Tam hoàng tử nói: “Thủ hạ của ta vì không khiến người khủng hoảng, đã chôn những người ngã xuống tại chỗ.”
Lộc U: “…”
Thanh âm Lộc U đều thay đổi: “Ngươi chôn sống Nguyên công tử?!”
Bọn họ vội vội vàng vàng quay đầu lại, đi cứu Nguyên Hoài An bị chôn sống.
—
Sau khi Nguyên Hoài An tỉnh lại, đã trải qua một đợt sinh tử.
Phát hiện hắn ở trong chùa, Lộc U tới thăm hắn vừa tỉnh lại.
Nguyên Hoài An nói: “Lúc trước nằm mơ, dường như bị cái gì đè nặng, không thở nổi, may mắn chỉ là giấc mộng.”
Lộc U lễ phép mỉm cười.
Cứ để cho Nguyên công tử đơn thuần cho rằng chỉ là một giấc mộng đi.
Lộc U nói: “Tam hoàng tử ở trong chùa, ngươi ngày sau muốn vào triều làm quan, có phải là thời điểm nên gặp mặt vị điện hạ này không?”
—
Lộc U lúc này đã biết rõ ràng quan hệ giữa Lộc Trạch và Tam hoàng tử.
Chẳng qua là hoàng thất tranh đấu, đề cập đến trung thần.
Tam hoàng tử không được sinh ra trong hoàng cung, đúng lúc có người muốn nhổ cỏ tận gốc hắn, gia tộc Lộc Trạch vì bảo hộ Tam hoàng tử, bị giết hết. Lúc sau Tam hoàng tử trở lại hoàng cung, nhưng người muốn diệt trừ hắn ở trong triều quyền cao chức trọng, ai cũng không làm gì được; mà gia tộc Lộc Trạch chết hết chỉ còn lại một đứa trẻ là Lộc Trạch, vì lưu lại một huyết mạch, cầu Lộc lão phu nhân hỗ trợ.
Lộc lão phu nhân liền buộc nhi tử chính mình nhận lấy huyết mạch này, làm Lộc Trạch nam giả nữ trang, ở Lộc gia tránh họa.
Mà nay Tam hoàng tử lớn lên, tự nhiên bắt đầu một lần nữa liên hệ Lộc Trạch.
Hai người muốn lật đổ quyền thần trên triều đình kia.
Mà lúc này, Lộc Trạch muốn khôi phục thân nam nhi, hắn dùng lại tên thật của mình, Bồ Sĩ Trạch.
Lộc U: “…”
Nàng đã quên có phải nguyên tác có cốt truyện này này hay không.
Bởi vì nguyên tác quay chung quanh nữ chủ trạch đấu, những chuyện khác cũng không rõ ràng.
Nhưng mà lão công của nàng khôi phục lại tên thật, khôi phục thân phận nam nhi, làm nàng vừa cao hứng, lại phiền muộn.
—
Nguyên Hoài An đi bái kiến Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử khảo sát hắn một phen, cầu hiền như khát, kiên định muốn thừa dịp Nguyên Hoài An còn chưa phát đạt, kéo Nguyên Hoài An vào trận doanh của chính mình.
Hai người đang nói, Bồ Sĩ Trạch và Lộc U cùng đi vào.
Nguyên Hoài An gặp Bồ Sĩ Trạch.
Bồ Sĩ Trạch mặt vô biểu tình.
Nguyên Hoài An: “…”
Hắn nhìn chằm chằm thanh niên khuôn mặt thanh tú này, thấy đối phương mặc một thân áo bào đen tay áo bó, vai rộng eo hẹp, dáng người cao thẳng.
Có vẻ đẹp tuấn lãnh không chút để ý.
Bồ Sĩ Trạch nhìn lại Nguyên Hoài An.
Nguyên Hoài An trầm mặc.
Lộc U ở một bên giới thiệu: “Khụ khụ, hắn là Bồ Sĩ Trạch.”
Nguyên Hoài An lễ phép hành lễ.
Mấy người bọn họ ở bên nhau thương lượng chuyện phải làm về sau.
Đại thể là Bồ Sĩ Trạch cùng Nguyên Hoài An đi theo Tam hoàng tử, Nguyên Hoài An đi thi, Bồ Sĩ Trạch đưa Lộc U về Lộc gia chờ tin tức.
Chỉ là trên đường, Nguyên Hoài An liên tiếp nhìn lén Bồ Sĩ Trạch, Bồ Sĩ Trạch nhìn lại, ánh mắt Nguyên Hoài An lại lập loè dời đi.
—
Tam hoàng tử cùng bọn họ thương lượng xong quy trình về sau, liền ra cửa trước.
Nguyên Hoài An gọi lại Bồ Sĩ Trạch, nhìn Lộc U.
Nguyên Hoài An nói: “Thất tiểu thư, ngươi làm như vậy, là chuẩn bị nghênh thú Lộc đại tiểu thư phải không?”
Xưng hô này của hắn quái quái.
Bồ Sĩ Trạch nhàn nhạt: “Đúng vậy.”
Nguyên Hoài An kính nể, hướng hắn khom người chắp tay thi lễ.
Bồ Sĩ Trạch cùng Lộc U: “…?”
Nguyên Hoài An thở dài: “Thất tiểu thư vì Đại tiểu thư không bị thế tục bàn tán, không tiếc lấy thân nữ nhi giả dạng nam nhi, muốn cưới Đại tiểu thư. Thất tiểu thư đối đãi Đại tiểu thư như vậy, làm tiểu sinh kính nể. Tiểu sinh vì sự hẹp hòi của chính mình lúc trước mà áy náy, Thất tiểu thư hy sinh lớn như vậy, tiểu sinh chúc phúc Thất tiểu thư và Đại tiểu thư, hai người có thể kết phượng phượng chi hảo*.”
(*phượng phượng chi hảo: cũng như đoạn tụ chi phích – 2 nữ kết hôn)
Bồ Sĩ Trạch nói: “Ngươi biết thế là tốt.”
Lộc U không nói gì.
Nàng giơ ngón tay cái lên với Bồ Sĩ Trạch — lời này cũng có thể trả lời được, không hổ là hắn.