Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, một tuần cuối cùng học tập điên cuồng cuối cùng cũng kết thúc, sau khi từ chối lời mời ngồi chung xe của Leila và Elix thì Tá Nguyệt tự mình cuốc bộ đến địa điểm thi, mặc dù vẫn còn cách giờ thi gần một tiếng đồng hồ nhưng ở trước cổng học viện đã trải dài một hàng xe sang trọng bóng loáng nằm bất động ở nơi đó.
Bước qua cánh cổng đồ sộ nặng nề, Tá Nguyệt không khỏi cảm thán với diện tích khủng bố của sân học viện quân đội Hoàng gia, trông không khác gì một cái sân bóng, thậm chí còn lớn hơn vài phần, chính giữa trung tâm đặt một bức tượng cao lớn hùng vĩ, đứng từ xa cũng đã cảm nhận được uy thế của bức tượng mang lại, đó là người đã thành lập học viện này- Vadianty Harald, chủ nhân đầu tiên của gia tộc lừng lẫy Harald và là ông cố nội của Elrey…
Tá Nguyệt đến dưới chân bức tượng để nhìn cho rõ, tượng Vadianty được đặt trên một chiếc bệ cao màu trắng, bên trên có ghi một vài tiểu sử về ông, năm sinh năm mất, quê quán, dị năng, những thành tựu đã cống hiến đều được tóm tắt ngắn gọn, cũng nhờ thế mà Tá Nguyệt nhớ ra một điều mà mình đã bỏ quên, chính là con người ở thế giới khoa học kĩ thuật phát triển không tưởng này tuổi thọ đã tăng lên rất rất nhiều so với lúc còn sinh sống ở Trái Đất.
Trung bình một người bình thường sẽ sống khoảng ba trăm năm, dị năng giả với thân thể đã được cường hóa tầm năm trăm năm, càng lên cấp bậc cao thì tuổi thọ càng kéo dài, vì sống rất lâu cho nên mọi người không còn lo lắng về vấn đề cái chết nữa, trái lại bọn họ tap trung vào đề phòng dị khủng, thứ xuất hiện giống như thay mặt thời gian tước đi mạng sống của bọn họ nhanh hơn.
Tuy nói sống lâu cũng có cái lợi nhưng một số người đâu có nghĩ thế, sinh mạng dài dẵn đến nỗi người ta không còn cảm thấy thú vị gì nữa, cũng không còn thứ gì để luyến tiếc nữa, ví dụ điển hình chính là vị Vadianty Harald này đây, ông qua đời vào năm ông bảy trăm tám mươi tuổi, nguyên nhân chính là tự sát.
Người ta tìm thấy bức thư trước lúc ông ra đi đã để lại, trong đó nói rằng ông đã không còn hứng thú gì với thế giới hiện tại nữa, sống cô đơn một mình làm cho ông cảm thấy sinh mệnh trở nên vô nghĩa đi, nên Vadianty quyết định kết thúc sinh mạng này để thử xem cái chết có phải là cánh cổng thứ hai mở ra cho cuộc đời chán chường này hay là kết thúc của nó…
Đọc đến đây Tá Nguyệt không còn quan tâm khúc sau của bức thư nữa, bởi vì quan niệm của Vadianty trái với cậu, cậu chỉ muốn sống thôi, cho dù nó có nhàm chán đến chừng nào đi nữa vẫn phải sống, bởi vì biết đâu sự chờ đợi ngán ngẩm đó lại chính là bước ngoặt để đạt được thứ gì đó có ý nghĩa cho mình thì sao, huống chi sinh mạng là thứ đáng quý, biết bao nhiêu người ham muốn được sống mà không được, hà tất gì phải chấm dứt nó chỉ vì quá chán?
Cậu không hiểu nổi suy nghĩ của người nổi tiếng mà.
Và cũng vì sức sống dồi dào cho nên quan niệm về tuổi tác cũng thay đổi, một cuộc họp giữa các tinh cầu đã lập ra, cuối cùng thống nhất điều chỉnh lại một chút, độ tuổi sơ sinh và thiếu nhi vẫn giữ nguyên như cũ là từ lúc mới sinh cho đến dưới năm tuổi và từ năm tuổi cho đến mười bốn.
Trái lại độ tuổi thiếu niên sẽ được tăng lên từ mười lăm tuổi cho đến tận hai mươi lăm mới chính thức bước vào thế giới của người trưởng thành.
Mà học viện Hoàng gia tuyển sinh không quan trọng độ tuổi, chỉ cần nằm trong phạm vi mười lăm đến hai mươi lăm đều có tư cách tham dự thi.
Dù sao cũng đều là con nít hết mà, cứ thoải mái với trẻ nhỏ thôi.
Vì thế Tá Nguyệt vinh dự từ một thanh niên ba tốt tụt xuống còn là một thiếu niên.
Mặc dù với gương mặt non choẹt của cậu lúc ở thế giới cũ có nói mình mười chín rồi cũng chả ai thèm tin!
Nãy giờ cậu chỉ tập trung vào bức tượng mà không quan sát xung quanh xem thế nào, sân trường này rộng đến lạ, ngoại trừ con đường lát gạch giành cho người đi vào thì toàn bộ khu vực hai bên đều trải một lớp có xanh mượt, hệ thống phun sương tự động tưới lên lớp cỏ mơn mởn kia một lớp nước bóng loáng như ngọc, trông tươi mới tràn đầy sức sống khiến cho người nhìn không khỏi cảm thấy thoải mái tinh thần, áp lực cũng giảm bớt đi không ít.
Học viện được thiết kế theo phong cách Âu cổ từ thời Trái Đất còn tồn tại, vừa sang trọng lại vừa huyền bí, bên trong lắp đặt toàn bộ đều là thiết bị tân tiến tự động, thí sinh đến tham gia dự thi đều được người máy quét giác mạc, vân tay, đủ thứ kiểm tra thì mới được phát số báo danh vào phòng thi, vì để thí sinh thoải mái nhất có thể, học viện còn hào phóng mở luôn thiết bị oxy nhân tạo, không khí trong lành tinh khiết hơn bên ngoài gấp mấy lần khiến cả người mỗi thí sinh như được bay trong mây.
Trong quá trình chờ đợi, Tá Nguyệt có nói chuyện với Leila và Elix qua trí năng, cả ba người đều có chút tiếc nuối vì không thể thi cùng với nhau, sắp đến giờ thi, ba người chúc nhau thi tốt rồi sau đó tắt trí năng, đưa cho giám thị rồi lục tục quét số báo danh chính thức tham gia vòng thi lý thuyết.
Phòng thi rộng lớn nhưng yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, không một ai dám có bất cứ hành động mờ ám gì, tất cả đều yên vị ở chỗ ngồi của mình chờ phát đề, hệ thống theo dõi lắp đặt ở bốn hướng trước sau và trái phải, lại còn có vệ tinh loại nhỏ lượn lờ trong không trung để giám sát từng thí sinh một.
Loại vệ tinh này cực kỳ nhỏ, mắt thường không thể thấy được, nó được thiết kế như thế cũng nhằm tránh ảnh hưởng đến độ tập trung của thí sinh, lúc này một chiếc vệ tinh nhỏ như hạt bụi chậm rãi lượn lờ đến bàn của Tá Nguyệt, không chút tiếng động đáp lên mặt bàn của thiếu niên, Tá Nguyệt tất nhiên không biết mình đang bị theo dõi, cậu rũ mắt nhìn cây bút cảm ứng quét mã trên tay mình, một lát nữa sẽ dùng nó để quét lên câu trả lời chứ không dùng bút mực để viết lên giấy nữa.
Cậu chống cằm ngẩng đầu nhìn thời gian, còn năm phút, Tá Nguyệt chu môi ra để cây bút kẹp ở mũi và môi mình, biểu cảm xấu đến ma chê quỷ hờn này toàn bộ đều bị vệ tinh quay lại hết sau đó truyền đến màn hình lớn ở một căn phòng nào đó, người đàn ông chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, nhìn khuôn mặt thiếu niên được phóng đại trên màn hình cỡ lớn, ngón tay thon dài của anh khẽ gõ vào mép tách cà phê, Elrey im lặng mỉm cười nhìn Tá Nguyệt: “Dễ thương thật”
Chiếc vệ tinh kia là của Elrey, vậy nên hình ảnh này của Tá Nguyệt chỉ truyền đến một mình anh, về phần vệ tinh của học viện, nó sẽ quay tổng quát các thí sinh chứ không phải riêng lẻ một người.
Nói cách khác Thượng Tướng đây là đang quay lén con nhà người ta.
Học viện biết có vệ tinh ngoại lai bay vào, nhưng cũng biết đó là của Elrey, họ không nghi ngờ chút gì bởi vì tất cả các phòng thi đều có vệ tinh của anh, cho nên bọn họ đều chung một suy nghĩ Thượng Tướng cũng đang quan sát các thí sinh, chẳng qua cái tính ưa sạch của anh không thích xuất hiện nơi đông người nên mới cất công tự dùng vệ tinh của mình thôi.
Vệ tinh không hề rẻ, huống chi là loại thu nhỏ như vậy, Thượng Tướng thật sự rất giàu nha.
Các giám khảo trong học viện đều đồng loạt có chung một suy nghĩ trên.
Và nhờ độ giàu có của mình nên Thượng Tướng đã thành công đánh lạc hướng đám người của học viện.
Đã đến giờ phát đề thi, Tá Nguyệt sau khi nhận đề liền đâm đầu vào làm không ngừng nghỉ, gương mặt trắng nõn vì tập trung quá độ mà chậm rãi hồng lên, đôi mắt không ngừng nghỉ lướt trên đề thi, lông mi dài như cánh quạt không thèm chớp lấy một cái, bởi vì màng hình lớn và độ phân giải cao cho nên Elrey gần như thu hết tất cả biểu cảm nhỏ nhặt nhất của thiếu niên, nhíu mày khi gặp câu hỏi khó, khi giải được rồi thì đồng tử đen láy kia sẽ sáng lên, lúc gặp câu hỏi khó liên tục thậm chí còn nhăn cả mặt lại…
Sao mà đáng yêu thế.
Tá Nguyệt mà biết mình bị Elrey theo dõi như thế chắc chắn sẽ sốc đến mức trượt bài thi mất.
Hai tiếng trôi qua nhanh như chớp mắt, lúc hệ thống báo hết giờ vẫn còn một số thiếu niên cố gắng kéo dài thêm một chút nhưng mà cũng chẳng được bao nhiêu cả, Tá Nguyệt nhìn những gương mặt xám như tro kia mà thầm thở dài, thời đại nào cũng thế, thi cử là chuyện mà bất cứ thời không nào cũng là ác mộng của học sinh.
Bước ra khỏi phòng thi thì Tá Nguyệt đã thấy Leila và Elix đứng chờ mình rồi, tầm mắt của những thí sinh xung quanh đều tập trung về phía hai người, cũng phải thôi, sinh ra trong một gia tộc khủng như thế thì việc hai chị em luôn nhận được sự chú ý là đương nhiên.
Tá Nguyệt không muốn rắc rối dính vào người mình cho nên cậu định bụng âm thầm chuồn đi trước đã lại không ngờ Elix thằng nhãi này mắt tinh như chó, chỉ mỗi cái chóp đầu của cậu mà Elix cũng nhận ra chính chủ, với chất giọng vừa dày vừa vang của cậu ta thì một khi cậu ta hét lên tên Tá Nguyệt đảm bảo mọi người ở đây đều nghe hết.
Qủa nhiên suy đoán của Tá Nguyệt cấm có sai, Elix dồn khí đan điền hét lên hai chữ thật lớn: “Tá Nguyệt!!!!!!!!!!”
Tá Nguyệt: “…” Xong.
Tên cậu không phải ai ở đây cũng biết nhưng mà một số người cùng thi chung phòng với cậu có trí nhớ quá tốt, bọn họ lập tức nhìn đến mục tiêu đang ẩn nấp trong đám người, đám thí sinh xung quanh cũng nhìn theo, thành công nhìn thấy đối tượng được cậu ấm nhà Felix chỉ mặt gọi tên.
Tá Nguyệt toát mồ hôi hột trước hàng trăm con mắt đổ dồn đến mình, cậu mỉm cười méo mó nhìn bọn họ: “Nhầm… nhầm người rồi ahaha”