Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Lầu trên có XB
“A Phi, lần này là do em con làm sai, con giúp nó lần này đi.”
Cha Diệp để chén trà trong tay xuống, nhìn vào mắt Diệp Phi, giọng điệu thành khẩn: “Tuổi nó còn nhỏ, tính cách lại đơn giản, bị người ta lừa cũng có thể thông cảm được.
Con cực khổ một chút, đoạt lại khoản đầu tư kia, cho dù có còn bao nhiêu tiền cũng không thể để nó trôi theo nước như thế được.”
Lúc này đã chạng vạng, sắc trời tối dần, trong phòng còn đèn còn chưa được bật, ánh nắng yếu ớt xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào phòng khách, bao phủ lên người thanh niên đang ngồi trên ghế sôpha.
Thanh niên mặc một bộ âu phục đen không thể nào bình thường hơn, trên sống mũi cao đeo một cặp kính cận dày cộp, mái tóc được chải ngược ra sau, lộ ra khuôn mặt anh tuấn.
Bộ âu phục này vốn không có gì nổi bật, nhưng bởi vì nhan sắc cậu quá trội, ngũ quan tuấn tú đã đè dáng vẻ quê mùa tầm thường xuống, để lộ ra vẻ sang trọng.
Diệp Diệu liếc mắt nhìn cậu, nén xuống nỗi căm ghét trong lòng, dịch đến bên cạnh làm nũng, nói: “Anh, giúp em lần này đi mà.
Không phải em không nghe lời anh, mà do vỏ bọc bên ngoài của kế hoạch đó thật sự quá tốt, không thể trách em được.”
Diệp Phi cúi đầu, không cử động chỉ nhìn chằm chằm vào tay mình, không có bất kỳ phản ứng nào.
Cha Diệp nhíu nhíu mày, bất mãn cao giọng: “Diệp Phi, lời cha mày nói mày không nghe à?”
Câu nói này đã thành công kéo Diệp Phi đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình về lại thực tại, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, sự mờ mịt chớp nhoáng tan đi trong đáy mắt, cuối cùng tập hợp lại trên người cha Diệp.
“Em trai mày bởi vì thấy mày một mình điều hành công ty quá cực khổ, nên mới muốn san sẻ một chút để đỡ đần cho mày.
Ai rồi cũng sẽ có lúc phạm sai lầm, cha đã dạy dỗ lại nó, ” cha Diệp cầm điện thoại lên, híp mắt nhìn ngày tháng trên màn hình, “Hôm nay là mười tám rồi, phải giải quyết hết nó trong tháng này, nhớ chưa?”
Căn phòng an tĩnh trong phút chốc, lúc cha Diệp không nhịn được đang muốn mở miệng lần nữa, thì Diệp Phi đột nhiên hỏi vấn đề khác: “Ông bảo hôm nay là ngày mấy cơ?”
“Mười tám.”
“Tháng mấy?”
Cha Diệp ngẩn ra, tức giận nói: “Còn có thể là tháng mấy hả? Ngày 18 tháng 5 chứ bao nhiêu nữa!”
Mười tám tháng năm, cuối xuân đầu hạ.
Nhưng cậu nhớ rõ ràng lúc này phải là mùa đông rồi chứ, trước đó một ngày còn gặp phải một đợt tuyết cực kỳ lớn và hiếm thấy, khiến cho các đài truyền thông đều nhao nhao tranh nhau đưa tin.
Ánh mắt Diệp Phi di chuyển tới chiếc điện thoại khóa vân tay đời cũ của cha Diệp, đảo qua những bông hoa đinh hương đang đua nhau khoe nở ngoài thềm cửa sổ, cuối cùng nhìn về bàn tay trắng nõn của bản thân, không thấy có bất kỳ lỗ kim, cùng vết máu bầm nào trên mu bàn tay.
Cậu hít một hơi thật sâu, kiềm chế lại nhịp tim đang đập loạn của mình, đôi mắt khép hờ rồi lại mở ra, tựa như đã quyết tâm chuyện gì đó, chậm rãi đứng lên.
Không còn cảm giác vô lực, không bị ngã, hai chân mạnh mẽ chống đỡ lấy cả phần thân trên, vững vàng đứng trên mặt đất.
Diệp Phi dựa vào tủ rượu, cảm nhận được cơn đau nhỏ phía sau lưng do khung gỗ cộm lên, bất giác nở nụ cười.
Nửa tháng sau khi bị chẩn đoán bị mắc bệnh xơ cứng teo cơ một bên, một tuần sau đó cậu bị liệt ở trên giường, mà hiện tại cậu đã trở về hai năm trước khi mọi chuyện xảy ra, vào cái năm cậu hai mươi bốn tuổi.
Tình cảnh trước mắt này cực kỳ quen thuộc, là cảnh tượng lần đầu tiên Diệp Diệu gây ra họa lớn.
Nhà họ Diệp điều hành công ty điện ảnh & truyền hình nhỏ, bốn tháng trước, Diệp Diệu không nghe theo lời Diệp Phi khuyên bảo, mà thừa dịp cậu đi công tác, tự ý đầu tư một bộ phim cổ trang nghe đâu 100% sẽ hot.
Ai mà biết được rằng toàn bộ dự án thực ra là một mớ hỗn độn, không bao lâu cậu ta đã tiêu sạch sẽ 20 triệu cho việc đầu tư.
Hiện tại, Diệp Diệu cưỡi hổ khó xuống, nếu tiếp tục đầu tư nữa sẽ bằng với việc lấy tiền đi lấp cái động không đáy.
Mà giờ bứt ra, thì số tiền bỏ ra trước kia sẽ coi như bị mất trắng toàn bộ.
Cũng như thường lệ, cha Diệp lại tiếp tục yêu cầu Diệp Phi đi chùi đít cho đứa con trai út mà ông ta thương yêu như một lẽ đương nhiên.
Thấy Diệp Phi thật lâu vẫn không trả lời, cha Diệp tức giận ném điện thoại xuống: “Làm sao, mày còn không vui?”
Đối với đứa con lớn này, ông ta còn lâu mới có kiên nhẫn như đối xử với đứa con trai út của mình, quặm mặt mắng nhiếc: “Mày cho rằng việc này không có lỗi của mày sao? Tao đã bảo mày phải chỉ dẫn A Diệu cho thật tốt, mày thì hay rồi? Đây là sự chỉ dẫn của mày đấy sao?!”
Nhìn khuôn mặt Diệp Phi càng ngày càng giống với khuôn mặt người vợ đã mất, chỉ cảm thấy bực bội trong người, quay mặt đi lạnh lùng nói: “Mau chóng đoạt tiền về, tao sẽ không so đo tính toán với mày nữa.”
Diệp Phi khịt mũi, vẻ mặt đầy sự trào phúng.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, sự nghiêm túc, cứng ngắc trên người cậu đã biến mất toàn bộ.
Cậu lười biếng dựa hờ vào tủ rượu, kéo lỏng caravat được thắt chặt trên cổ ra, rồi lại mở khuy cúc trên cùng của áo.
Cha Diệp cho rằng cậu đang tức giận, tuy rằng không kiên nhẫn, nhưng ông ta vẫn phải nói ngọt dụ dỗ: “Năng lực của con cha biết rõ, nhất định con sẽ giải quyết xong chuyện này trước cuối tháng.”
Dừng một chút, lại kèm thêm một câu: “Con cũng không muốn em trai mình sẽ bị việc này đánh bại hoàn toàn đúng không.”
Ông ta rất hiểu đứa con trai này của mình.
Biết được tình thân và người nhà ở trong lòng cậu có bao nhiêu quan trọng, tuy Diệp Diệu không cùng một mẹ với cậu, nhưng từ nhỏ đến lớn, có thể nói Diệp Phi đối với đứa em trai này thương yêu không thiếu.
Ông ta không tin lần này Diệp Phi có thể mặc kệ không quản.
Cha Diệp liếc mắt ra hiệu cho Diệp Diệu, Diệp Diệu lập tức hiểu rõ, ôm cánh tay của Diệp Phi: “Em cũng không phải cố ý mà, vốn chỉ muốn đạt được chút thành tích để khiến cho những người từng xem thường em phải mở to mắt thôi.
Anh, em sai rồi, anh tha lỗi cho em đi, tha lỗi cho em nha…”
Cậu ta còn nhỏ tuổi, làm ra vẻ ngoan ngoãn xin tha thứ sẽ rất dễ dàng khiến người khác mềm lòng.
Đời trước Diệp Phi cũng bị mê hoặc như vậy, nhẫn nhục chịu đựng giúp cậu em trai ngoan này khắc phục hậu quả.
Nhưng đời này Diệp Phi sẽ không làm như thế nữa.
Cậu vĩnh viễn không thể quên được sau khi mình bị bệnh, cái thứ gọi là “người nhà” này đã đối xử với mình như thế nào.
Bọn họ dùng lý do bệnh xơ cứng teo cơ một bên là bệnh nan y, khi trị liệu phải tốn rất nhiều tiền, cưỡng ép người bị bại liệt làm thủ tục xuất viện, giam cậu vào trong một căn phòng nhỏ rồi chẳng đoái hoài gì tới nữa.
Người “cha ruột” vội vội vàng vàng liên hệ công ty bảo hiểm đến tiến hành nhận tiền, mà đứa em trai cậu hết lòng để che chở lại không thể chờ đợi được nữa bắt đầu tính toán số tiền đó có thể mua được những gì.
Không ai hỏi cậu có đau hay không, có cảm thấy thoải mái hay không, tất cả đều ngóng trông món tiền được đổi lấy bằng căn bệnh của cậu.
Đó là bảy ngày tăm tối tuyệt vọng nhất trong cuộc đời của Diệp Phi.
Vô số lần cậu muốn trốn đi, thậm chí còn cầu xin được chết, nhưng là cả người cậu vô lực, cả đầu ngón tay cũng không nâng lên được, chớ nói chi có thể kết thúc cho bản thân.
Cậu đã sẵn sàng cho một cái chết đau đớn, chỉ không ngờ rằng sau khi uống xong ly sữa bò ấy, cậu lại có cơ hội trùng sinh về lại hai năm trước.
Cậu lúc này vẫn còn khỏe mạnh và vẫn cần cù bán mạng vì nhà họ Diệp.
“Anh, ” Thấy Diệp Phi không còn an ủi mình giống như thường, trong lòng Diệp Diệu khó tránh khỏi có chút bất an, cậu ta đến gần lấy lòng, “Em bảo đảm đây là lần cuối cùng.”
Nhìn thấy gương mặt không có chút tỳ vết nào của Diệp Phi trong khoảng cách gần, không thấy phản cảm trái lại càng thêm hoàn mỹ.
Diệp Diệu nhớ lại những tháng năm từ nhỏ đến lớn của mình, người chung quanh lúc nào cũng đem câu ta so sánh với Diệp Phi, cụp mắt che đi âm u trong mắt, cố gắng duy trì thiết lập ‘em trai ngoan’ của bản thân: “Đừng giận em nữa, được không anh?”
Diệp Phi chẳng muốn lãng phí thêm chút thời gian nào để nhìn cậu ta diễn kịch nữa, lạnh nhạt rút tay mình ra.
Căn bệnh xơ cứng teo cơ một bên là bệnh di truyền từ mẹ, đối với sự tồn tại của gen bệnh này, cho dù có sớm biết, cũng không có biện pháp phòng bệnh nào.
Mà Diệp Phi cũng không cảm thấy buồn mấy, có thể làm lại một lần nữa, bù đắp tiếc nuối, dù cho chỉ được sống thêm hai năm thôi, cậu vẫn cảm thấy ông trời đã ưu ái cho mình rất nhiều.
Đời trước, cậu vì Diệp gia liều sống liều chết, đem toàn bộ tinh lực đổ vào trong công việc, ngày tháng trải qua vô cùng vô vị.
Đừng nói là vị thịt, ngay cả yêu cũng chưa được thử trải qua.
Mà đời này…
Diệp Phi bất nở nụ cười cần đời, dẹp mọe nó công việc! Dẹp luôn cả nhà họ Diệp! Sinh mệnh của cậu chỉ còn dư lại có hai năm còn phấn đấu cái rắm ý! Ra khỏi cánh cửa này, sau khi giải quyết tất cả mọi chuyện, cậu tìm cây hàng to nào đó để khiến cho cuộc sống mình thoải mái!
“Còn nói thương tôi,” Diệp Diệu không muốn thừa nhận rằng mình kém Diệp Phi, nhẫn nhịn tính nóng nảy ăn nói khép nép cũng đã đến cực hạn.
Lúc này thấy Diệp Phi chậm chạp không lên tiếng, nhất thời thẹn quá hóa giận, “Kết quả, ngay cả chuyện nhỏ này mà anh cũng không chịu giúp!”
Cậu ta dừng một chút, mạnh miệng nói: “Nếu cùng một mẹ thì chắc gì đã như vậy.”
Cha Diệp vỗ bàn một cái, lườm cậu ta một cái: “Nói bậy gì đó.”
Cũng không răn dạy đứa con trai út này gì cả, đem cơn tức nhắm vào Diệp Phi: “Mày nhìn xem, mày bức em trai mày thành dạng gì rồi này? Cánh cứng rồi liền muốn trở mặt không quen nhỉ?”
Cha Diệp cười lạnh: “Tao cho mày biết nhà họ Diệp gia là do tao quyết định.
Công ty bên kia, chỉ một câu nói của tao mày sẽ phải thu thập quần áo rời khỏi!”
Diệp Phi ngồi lại trên ghế sôpha.
Tư thế ngồi không còn cứng nhắc đoan chính nữa, mà tựa như không xương dựa vào đệm ghế sô pha, bắt chéo chân, nâng cằm nhìn cha Diệp, chế giễu nói: “Mơ gì mà đẹp thế?”
Công ty giải trí nhà họ Diệp được gọi là Đỉnh Nguyên, làm ăn thua lỗ liên tục trong những năm gần đây, có một khoảng thời gian nó sắp phá sản, bị thanh lý.
Nếu không phải nhờ Diệp Phi lật ngược tình thế sau khi tiếp quản, thì công ty đã sớm bị cha Diệp phá tan nát rồi.
Có thể nói, trên dưới nhà họ Diệp này tất cả đều do Diệp Phi nuôi.
“Mày nói cái gì?” Cha Diệp khiếp sợ nhìn Diệp Phi, không thể tin được lời nói vừa rồi đến từ miệng của đứa con trai lớn luôn luôn nghe lời này.
“Giận à?” Diệp Phi mỉm cười, ngoắc ngoắc tay với Diệp Diệu đang ngây người bên cạnh, “Tới đây để anh dạy cho vài từ này.”
Diệp Diệu theo bản năng đi tới: “Từ gì?”
Diệp Phi phun ra bốn chữ: “Vô năng phẫn nộ*.”
*Vô năng phẫn nộ ( 无能狂怒。) : là đề cập đến sự tức giận nhưng lại bất lực không thể giải quyết được chuyện nào.
Đây là một thuật ngữ châm biếm xúc phạm.
Cha Diệp tuy không rành cách dùng từ trên mạng lắm, nhưng vẫn có thể lờ mờ đoán được ý nghĩa của những từ này, nhất thời tức xanh cả mặt mày: “Tiểu súc sinh, mày nói cái gì?!”
“Nhìn kìa, ” Diệp Phi cười nhẹ, “Bây giờ là gấp đôi vô năng phẫn nộ nè.”
“Mày——” Cha Diệp cầm nắp ấm trà trong tay muốn ném qua, thì Diệp Phi bỗng nhiên nói, “Muốn tôi quản việc này … cũng không phải là không thể.”
Động tác của cha Diệp hơi ngưng lại, ông ta ngượng ngùng để nắp bình trà xuống, không nói gì nữa, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Diệu ném hơn 20 triệu ra ngoài, chiếm gần một nửa vốn lưu động của công ty. Nếu như Diệp Phi quyết tâm không chịu hỗ trợ, thì to chuyện là chắc chắn.
Nghĩ tới đây, trên mặt cha Diệp không nhịn được hiện ra vẻ đắc ý.
Từ khi Diệp Phi còn bé, ông ta đã bắt đầu tẩy não cậu.
Cho đến ngày hôm nay cũng không uổng mười mấy năm ông ta bỏ công.
Nổi giận thì sao chứ, cũng vẫn phải ngoan ngoãn bán mạng cho nhà này sao.
Cha Diệp nâng chén trà lên, thổi lá trà trên mặt nước, vui vẻ uống một hớp nhỏ.
“Vậy ở đây làm gì nữa? Còn không nhanh tới công ty đi!”
“Đừng nóng vội như thế chứ, ” ánh mắt Diệp Phi đảo qua trên người cha Diệp và Diệp Diệu, híp mắt nói, “Người xưa có câu con dại cái mang, chuyện này nếu đã muốn tôi quản thì…”
Cậu nhướng mày nhìn Diệp Diệu đang nổi giận đùng đùng, cười khẽ: “Đến đây nào, con trai ngoan, trước tiên gọi một tiếng cha nghe xem nào.”.