Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đã hơn mười một giờ khuya, Úc Thanh Hoan đương nhiên là không thể để Hoắc Cừ về nhà, tìm quần áo và đồ lót mới cho hắn thay, lại hỏi: "Anh ngủ trên giường này nhé?"
Đây là lần đầu tiên Hoắc Cừ mặc quần áo của Úc Thanh Hoan, tuy ống tay áo và ống quần đều bị ngắn, quần lót cũng hơi chật, có chút không thoải mái nhưng trong lòng hắn lại rất ngọt ngào.
Vừa nghĩ tới việc Úc Thanh Hoan cũng đang mặc áo ngủ giống mình, thân thể của hắn liền không tự chủ được toả nhiệt.
Hắn đỏ mặt, thừa dịp Úc Thanh Hoan thay vỏ gối, nhanh chóng nhấc ống tay áo lên, lén lút ngửi một cái, nhất thời thỏa mãn nheo mắt lại.
Mùi quần áo của Thanh Hoan sao cũng thơm như vậy nhỉ.
"Hoắc Cừ? Đang nghĩ gì thế!" Thấy hắn không đáp lời, chỉ ngồi yên lặng đỏ mặt như có người đốt lửa, Úc Thanh Hoan không nhịn được lấy tay chọc chọc gáy của hắn, "Mau nói chuyện! Không thì cho anh ra ghế sofa ngủ."
Chuyện này cực kì có tình uy hiếp đối với Hoắc Cừ, Úc Thanh Hoan vừa dứt lời, hắn liền nhanh nhẹn nhảy lên giường, soạt một tiếng chui vào trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt sáng lóng lánh, không chớp một cái nhìn Úc Thanh Hoan: "Giường này cũng được."
Dừng một chút, lại nhỏ giọng nói thêm một câu, "Chỉ cần được ở cùng em là tốt rồi."
Úc Thanh Hoan lấy tay vén chăn lên, nghiêng người nằm xuống bên cạnh hắn, ánh mắt mang theo ý cười nhìn hắn: "Anh vui như vậy sao?"
Nghe vậy, Hoắc Cừ lập tức không chút nghĩ ngợi gật đầu, đối diện với đôi mắt đẹp đẽ ôn nhu của Úc Thanh Hoan, trái tim hắn bỗng nhiên đập điên cuồng.
Đêm nay Thanh Hoan vô cùng dịu dàng, đối với hắn cũng rất tốt, vậy ——
Hoắc Cừ cụp mắt, lông mi ngượng ngùng run rẩy, "Có thể là anh… anh lại không kìm chế được rồi.”
Úc Thanh Hoan nghi hoặc nhíu mày, "Hả?"
Một giây sau, trên đầu bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen, Hoắc Cừ chống hai tay ở hai bên đầu hắn, thừa thế xông lên, cúi đầu nhẹ nhàng mổ lên môi hắn một cái.
Tập kích thành công, Hoắc Cừ hai má đỏ bừng, úp mặt lên hõm cổ Úc Thanh Hoan.
Hai tay cũng không nhàn rỗi, lặng lẽ, cẩn thận từng li từng tí tìm đến tay của Úc Thanh Hoan, nắm trong lòng bàn tay của chính mình.
Thân thể của hắn ấm áp lại rắn chắc, cứ như vậy đặt ở trên người, mặc dù có chút nặng nhưng lại mang theo cảm giác vô cùng an toàn.
Úc Thanh Hoan thở dài, gò má cà cà lên tóc của Hoắc Cừ, "Vui vẻ vậy thì ngủ đi."
Cả thế giới chỉ có một người như vậy, khiến hắn mãi mãi cũng không có cách nào từ chối.
Tùy anh ấy, cứ tùy anh ấy đi.
Chỉ cần anh ấy yêu cầu, chỉ cần anh ấy vui vẻ, cho dù có gặp nước lũ ngập trời mình cũng sẽ nghe theo anh ấy.
Thanh Hoan không hề tức giận, cũng không hề đẩy hắn ra!
Hoắc Cừ mừng như điên ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng rực nhìn Úc Thanh Hoan, "Vậy, vậy anh còn muốn hôn thêm một chút."
"Ngủ!" Úc Thanh Hoan lạnh mặt, kéo chăn che kín mặt, hừ giọng nói: "Còn muốn dằn vặt mãi không dứt.”
Hắn thu hồi ý nghĩ vừa rồi của chính mình, cái tính được voi đòi tiên này của Hoắc Cừ tuyệt đối không thể dưỡng thành!
"Ách." Hoắc Cừ rầu rĩ đáp một tiếng, giãy dụa từ trong chăn ngẩng đầu lên, trong lúc Úc Thanh Hoan chưa phản ứng lại, bỗng nhiên kéo hắn vào trong lồng ngực của mình, ôm chặt lấy.
Hoắc Cừ dùng sức rất lớn, cánh tay cũng ôm rất chặt, như sợ hắn chạy mất.
Úc Thanh Hoan có chút không thoải mái, không nhịn được giật giật thân thể, muốn đổi tư thế, ai mà nghĩ được hắn vừa hơi động, Hoắc Cừ đã nói: "Ngủ, Thanh Hoan, đừng cựa quậy."
Ăn miếng trả miếng, vô cùng chuẩn xác.
Úc Thanh Hoan: "..."
Ngày hôm sau, Úc Thanh Hoan dậy rất sớm làm bữa sáng cho Hoắc Cừ, sau khi ăn xong lại đưa hắn đến viện nghiên cứu.
Trước khi xuống xe, Hoắc Cừ phải xác nhận với Úc Thanh Hoan vài lần rằng buổi tối sẽ đến đón hắn, lúc này mới bước từng bước đi vào trong.
"Hai cậu làm lành rồi à?" Trên xe, Vu Hâm trêu Úc Thanh Hoan: "Tốt lắm, như hai đứa sinh đôi chơi với nhau, hahaha."
Ngày hôm nay Úc Thanh Hoan hẹn Lưu Gia An để bàn về việc tuyên truyền cho “Một đường sinh tử” nên Vu Hâm liền tiện đường lái xe chở theo Hoắc Cừ.
"Làm lành cái gì ạ?" Úc Thanh Hoan cười nói: "Trước giờ cũng chưa từng cãi nhau mà." Ánh mắt vẫn còn dừng ở cửa viện nghiên cứu chưa rời đi.
Người này đáng yêu như vậy, nghiêm túc như vậy, vì mình làm nhiều chuyện khó tin được như vậy, dù mình có lui bước, chỉ sợ rằng anh ấy vẫn sẽ quyết tâm tiến lên đi tìm mình.
Hoắc Cừ đã đi chín mươi chín bước, còn một bước cuối cùng, hắn sẽ tự mình bước.
Úc Thanh Hoan cụp mắt, nhẹ nhàng sờ lên mặt dây chuyền trên cổ lần nữa.
Hoắc Cừ đối với hắn quá quan trọng, quá trân quý, hắn không muốn để Hoắc Cừ phải chịu dù chỉ là một chút thương tổn nào.
Nhưng hắn là người của công chúng, nếu như để lộ ra chuyện bản thân là đồng tính luyến ái, bị lên án là điều không thể tránh được.
Hắn không để ý đến bản thân mình, nhưng nếu lại khiến cho Hoắc Cừ cũng bị mắng chửi theo thì hắn không có cách nào nhịn được.
Mà Hoắc Cừ tốt như vậy, toàn tâm toàn ý yêu thích mình, làm sao mình có thể nhẫn tâm để anh ấy phải giấu giấu diếm diếm, hạ thấp tình yêu với mình.
Cho nên hắn phải mau chóng giải quyết chuyện này.
Đây thực sự là một nan đề, Úc Thanh Hoan thở dài, nhắm mắt lại xoa xoa huyệt thái dương.
Nhưng mà cho dù có khó hơn nữa, vì tương lai của bọn họ, hắn nguyện ý làm tất cả.
Lưu Gia An nhìn thấy Úc Thanh Hoan, vừa mở miệng đã toàn là khen ngợi, Bác đã xem “Màu cam” rồi, Thanh Hoan, cháu diễn tốt lắm! Doanh thu phòng vé tăng vọt không phải là không có nguyên nhân."
Úc Thanh Hoan cười nói cảm ơn, ngồi xuống đối diện với ông, rót thêm trà cho ông, nói: "Nhờ có bác chỉ dạy nhiều.”
Lời này cũng không phải đơn thuần là nịnh nọt, lúc quay “Một đường sinh tử”, Lưu Gia An vô cùng nghiêm ngặt đến mức phải nói là tính toán chi li.
Cảnh phim không đẹp một cái liền quay lại một cái, dù là một ánh mắt nhỏ bé cũng phải phù hợp tiêu chuẩn, cũng vì vậy nên kĩ năng diễn xuất của Úc Thanh Hoan mới được mài dũa càng ngày càng điêu luyện.
Vậy nên khi quay “Màu cam”, loại phim mà phần lớn chỉ dùng ánh mắt để diễn tả tâm tình nhân vật hắn mới diễn được thuận lợi như vậy.
Lưu Gia An cười ha ha, khuôn mặt cứng rắn lạnh lẽo trong khoảnh khắc trở nên nhu hòa.
Ông hợp tác với nhiều diễn viên như vậy, người có thể tiến bộ như Úc Thanh Hoan chỉ đếm được trên đầu ngón tay, làm gì có chuyện là do mình chỉ điểm, rõ ràng chính là hắn chịu bỏ nhiều công sức.
Nhìn gương mặt tuấn tú gầy đi không ít trước mắt, trong lòng Lưu Gia An cảm khái vạn lần.
Ông quen biết Úc Thanh Hoan mới không quá nửa năm, mà trong khoảng thời gian quá ngắn này, Úc Thanh Hoan đã từ một người mới không có tên tuổi gì, nhảy một cái trở thành ngôi sao mới nổi hot nhất trong giới giải trí.
Ngay cả ông cũng không thể không sửa lại kế hoạch tuyên truyền phim, đem hắn thêm vào.
Tất cả mọi người đều ước ao vận may của Úc Thanh Hoan mà không hề biết hắn có thể đạt được thành công như vậy, trong âm thầm đã bỏ ra bao nhiêu nỗ lực, bây giờ diễn viên điện ảnh chịu hi sinh hình tượng vì nhân vật cũng không nhiều.
“Một đường sinh tử” không giống như “Màu cam”, thời gian tuyên truyền phim kéo dài hơn một tháng.
Phần lớn thời gian trong một tháng này, Úc Thanh Hoan phải cùng mọi người đi khắp cả nước tuyên truyền, lên chương trình giải trí, thậm chí còn có phát sóng trực tiếp buổi tuyên truyền phim.
Đối với những chuyện này, Úc Thanh Hoan đã sớm chuẩn bị tâm lí, nghe Lưu Gia An nói cũng không quá bất ngờ, vừa yên lặng ghi nhớ lịch trình quan trọng vừa sắp xếp chuyện cần làm trong khoảng thời gian này.
"Đúng rồi, " nói xong chuyện tuyên truyền phim, Lưu Gia An uống một hớp trà, từ trong túi lấy ra hai bản hợp đồng và kịch bản, nói với Úc Thanh Hoan: "Đây là kịch bản hoàn chỉnh của “Làm sao để yêu người”, nếu như không có vấn đề, ngày hôm nay chúng ta kí hợp đồng luôn, ngày 15 tháng 6 “Làm sao để yêu người” sẽ bắt đầu chụp ảnh tuyên truyền."
Đây là muốn quay phim xong trước tết dương sang năm sao? Úc Thanh Hoan đoán trong lòng, đưa một bản hợp đồng cho Vu Hâm, tự mình cũng cầm một bản mở ra đọc cẩn thận.
Khi nhìn thấy thù lao ghi trên hợp đồng, hắn nhất thời sửng sốt.
Lúc quay “Màu cam”, Triệu Duệ cho hắn tám mươi lăm vạn tiền thù lao, “Làm sao để yêu người” lại xác định thù lao của hắn là tám triệu.
Dù hắn đã có chuẩn bị cũng không nhịn được lấy làm kinh hãi.
Lưu Gia An còn tưởng hắn chưa hài lòng với cái giá này, ho khan một tiếng nói: "Thanh Hoan, đây là mức thù lao cao nhất mà bác có thể trả cho cháu rồi."
Thực ra chọn hôm nay để kí hợp đồng, ông cũng có chút chột dạ.
Độ nổi tiếng của Úc Thanh Hoan tăng lên quá nhanh, một bộ phim “Màu cam” vừa ra đã nổi tiếng như thế, “Một đường sinh tử” theo sau…
Lưu Gia An đối với phim của mình rất có lòng tin, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, doanh thu tám trăm triệu cũng có thể nghĩ đến.
E là đến lúc đó, giá trị thương mại của Úc Thanh Hoan còn tăng lên nữa, kí hợp đồng lúc này thực ra là mình đã chiếm món hời lớn.
"Cháu biết." Cũng may Úc Thanh Hoan không phải người thích tính toán, sau khi xem thấy hợp đồng không có vấn đề liền sảng khoái ký tên, làm tảng đá trong lòng Lưu Gia An cuối cùng cũng rơi xuống.
Lưu Gia An đợt này rất bận rộn, bàn công việc xong xuôi liền vội vã rời đi, Úc Thanh Hoan nhìn thời gian, quyết định đến Ada lấy đồng hồ đeo tay.
Vị kia nhà mình mong đợi cả một buổi tối, sáng sớm còn giả vờ lơ đãng hỏi một câu bao giờ thì có đồng hồ đeo tay, nếu trong ngày hôm nay không mang về cho anh ấy, chỉ sợ đêm nay sẽ không ngủ được.
"Anh, đi đến Ada một chuyến." thắt đai an toàn, Úc Thanh Hoan quay đầu nói với Vu Hâm.
Vu Hâm lại như không nghe thấy hắn nói, không hề có phản ứng.
Úc Thanh Hoan không nhịn được lại gọi một tiếng, "Anh?"
Lần này, Vu Hâm rốt cục có phản ứng, nhưng mà phản ứng này cũng hơi quá lớn.
Hắn đột nhiên vỗ lên bắp đùi mình một cái, thịt mỡ trên mặt đều đang mừng như điên mà run rẩy, "Thanh Hoan, thù lao của cậu bây giờ đã là tám triệu? Mà chỉ là vai phụ?"
Thù lao đóng phim này, lấy mức năm triệu, hắn vốn tưởng rằng Úc Thanh Hoan ít nhất phải dùng hai ba năm mới có thể đạt được, không nghĩ tới lại nhanh như vậy, nên dù hợp đồng đã kí xong, hắn vẫn còn có chút không dám tin.
"Đúng," Úc Thanh Hoan vô cùng bình tĩnh đáp một tiếng, uyển chuyển bỏ qua đề tài này, "Hôm qua em đặt mua một cái đồng hồ đeo tay, hôm nay muốn đến Ada lấy."
"Há," Vu Hâm không quan tâm vung vung tay, "Đồng hồ đeo tay thôi mà, cậu mua bao nhiêu thì mua." Ngừng một chút, tùy ý hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Úc Thanh Hoan không phải là người thích dùng đồ xa xỉ nên Vu Hâm hỏi câu này không có chút áp lực nào, nhưng mà hắn không nghĩ tới, Úc Thanh Hoan trực tiếp ném cho hắn một quả bom nặng ngàn cân…
"Dùng hết số dư trong tài khoản của em rồi."
Vu Hâm: "!!!"
Buổi tối lúc vừa đi tới viện nghiên cứu đón Hoắc Cừ, Vu Hâm đã rời đi ngay lập tức, không thèm quan tâm đến Úc Thanh Hoan.
Chuyện biến thành người nghèo rớt mồng tơi chỉ trong một đêm đã đả kích hắn quá lớn, đến bây giờ vẫn chưa hoàn hồn lại.
Đến nhà, vừa mới mở cửa chống trộm, Hoắc Cừ liền đầy mặt hưng phấn nhào về phía Úc Thanh Hoan.
Biết hắn muốn nói gì, không chờ hắn mở miệng, Úc Thanh Hoan liền lấy đồng hồ đeo tay ra, cẩn thận đeo lên cổ tay của hắn.
"Thích không?"
Hoắc Cừ vội vàng gật đầu, cẩn thận từng li từng tí sờ sờ, vui vẻ lộ rõ trên mặt, "Rất thích!" Dừng một chút, hắn ngẩng đầu nhìn Úc Thanh Hoan, nghiêm túc nói: "Chỉ cần là em tặng, anh đều thích.”
Úc Thanh Hoan lập tức bị hắn làm cho ấm áp, kéo Hoắc Cừ ngồi xuống sofa, nhìn hắn vui vẻ như vậy, có chút không đành lòng nói chuyện quan trọng cho hắn biết.
Nhưng sớm muộn gì cũng phải nói, trong lòng hắn chuẩn bị một chút mới nói: "Hoắc Cừ, khả năng là có chuyện không vui này muốn nói cho anh biết..."
Hắn còn chưa nói hết, Hoắc Cừ ngay lập tức đã khẩn trương, "Thanh Hoan, em muốn đuổi anh đi sao?"
"Sao lại thế được, " Úc Thanh Hoan động viên xoa đầu hắn, trong lòng không nhịn được tự trách bản thân.
Là chính mình không tốt, mới khiến Hoắc Cừ không có cảm giác an toàn như vậy, hắn phải cố gắng sửa chữa sai lầm của mình, "Em mãi mãi cũng sẽ không đuổi anh đi”.
Nhìn Hoắc Cừ một lần nữa để lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, Úc Thanh Hoan có chút khó khăn nói: "Chỉ là, sắp tới em phải đi tuyên truyền phim, còn quay phim mới, có thể sẽ không ở nhà."
Hoắc Cừ nhất thời sửng sốt, nụ cười trên mặt cũng chậm rãi biến mất.
Úc Thanh Hoan trong lòng lộp bộp một tiếng, vắt hết óc nghĩ xem làm thế nào để động viên hắn, Hoắc Cừ chợt đưa tay ra, đem hắn kéo vào trong lồng ngực.
Một giây sau, một thanh âm từ trên đỉnh đầu hắn truyền đến ——
Hoắc Cừ nói: "Không sao Thanh Hoan, không cần biết phải qua bao lâu, anh cũng sẽ ở nhà chờ em, chỉ cần em trở về là tốt rồi."
_______
Editor: Có ai còn nhớ số dư trong tài khoản của Thanh Hoan là bao nhiêu không nhỉ?.