Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Quản lý Từ, hoá ra chị cho rằng tôi thích chơi trò mập mờ?"
Từ Phóng Tình chẳng thèm nói gì, cô sờ cây bút máy trong tay, vẻ mặt u ám, "Tiêu Ái Nguyệt, hôm nay tôi mới hiểu cô thật sự ngu ngốc, từ trước đến giờ tôi đã đánh giá cao cô quá rồi."
Hai bên đối mặt, trầm lặng, tỉnh táo.
"Đừng dùng cái đầu vô dụng của cô để tùy tiện suy đoán ý nghĩ của tôi." Từ Phóng Tình nhanh chóng bình tĩnh lại, cô điều chỉnh tâm tình thật tốt, mặt không thay đổi trả lời Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, tuần sau tôi sẽ rời khỏi Hải Manh, cô đã qua kỳ thực tập, sau này cố gắng theo quản lý Mã học hỏi đi."
Nhanh như vậy sao? Tiêu Ái Nguyệt trầm mặc hồi lâu rồi cúi đầu nói, "Cám ơn."
"Tôi không thích cô." Từ Phóng Tình nhếch môi cười khinh thường, "Cô rất vô dụng và vô năng! Tại thành phố này, trình độ là ưu thế duy nhất của cô, nhưng đối với tôi mà nói thì có trình độ cũng vô dụng, cái tôi muốn chính là năng lực.
Cô không có năng lực, tại sao tôi phải giữ cô lại? Cô không khi nào có thể làm tôi hài lòng.
Mặc dù cô rất ngu ngốc nhưng vẫn đạt tiêu chuẩn bởi vì nơi đây là Hải Manh, là nơi chuyên thu nhận những loser như cô.
Cô đạt tiêu chuẩn của công ty cũng không có nghĩa là cô đạt tiêu chuẩn của tôi, đây là hai chuyện hoàn toàn trái ngược nhau.
Từ giờ trở đi, cô bị loại, Tiêu Ái Nguyệt, cô chính thức bị loại."
"Quản lý Từ, tôi đã rất cố gắng." Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt đối phương, "Đối với chị thì có ai mà không phải là loser? Chị không thích Hải Manh nhưng chị là lãnh đạo của Hải Manh đó.
Tôi đã tận lực rồi, cám ơn chị đã chiếu cố tôi lâu đến vậy."
"Tiêu Ái Nguyệt." Nhìn thấy người kia xoay người đi, Từ Phóng Tình lạnh lùng gọi cô lại, "Nhớ hủy follow tôi trên Weibo."
????
Đây là ý gì? Từ Phóng Tình, chị đã ba mươi bốn tuổi rồi đó! Trưởng thành một chút có được không!!! Tiêu Ái Nguyệt không phản bác, cô lấy điện thoại ra ngay trước mặt Từ Phóng Tình, sau đó mở Weibo, mặt mũi tràn đầy oán giận bấm hủy follow, "Được chưa??? Quản lý Từ!! Như vậy được chưa."
"Cô chính là một loser." Từ Phóng Tình lạnh lùng lên tiếng, trên khuôn mặt xinh đẹp ẩn hiện nét cười, cô cũng không giải thích tại sao cô biết Tiêu Ái Nguyệt follow Weibo của mình, "Khống chế không nổi tâm tình của mình, EQ lại thấp.
Tiêu Ái Nguyệt, loser."
"Được được được, cả nhà tôi đều là loser, được chưa? Quản lý Từ, chị thắng."
Tiêu Ái Nguyệt bước nhanh ra ngoài, cô vốn định oai phong đóng sập cửa lại ngay trước mặt Từ Phóng Tình, nhưng khi cầm tay nắm cửa rồi quay đầu nhìn thấy đối phương vẫn còn đang nhìn mình, ngón tay bất chợt run rẩy, cô nuốt nước miếng cái ực, sau đó nhẹ nhàng khép cửa lại.
Hai người bên ngoài văn phòng tò mò nhìn cô.
Tiêu Ái Nguyệt vô tội thủ thế, "Nhìn cái gì vậy?"
"Chị Tiêu, vậy chiều nay chị có xin nghỉ phép nữa không?" Mã Thượng Tài muốn cười lại không dám cười, gã uống cà phê hỏi, "Hôm nay là thứ sáu, tôi vừa mới nhận được thông báo, quản lý Từ sẽ bàn giao lại công việc trong hai ngày nữa, tuần sau chị ấy sẽ rời đi."
Không tiễn! Ai sợ ai nào! Không phải chị ấy chỉ là Từ Phóng Tình thôi sao! Tiêu Ái Nguyệt bắt đầu để tâm vào chuyện vụn vặt, Từ Phóng Tình có gì đặc biệt hơn người đâu chứ! Ngày nào cũng mắng chửi người khác là sao? Hừ!
Từ Phóng Tình đứng đối diện cô, tiếp tục bàn giao công việc cho Mã Thượng Tài.
Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu, hận không thể chui xuống gầm bàn.
Chẳng biết là vô tình hay cố ý, Từ Phóng Tình cứ quét mắt dòm bàn làm việc của cô.
Tiêu Ái Nguyệt lấy dũng khí tự động viên bản thân ngẩng đầu, mặt mày cứng đờ nhìn màn hình máy tính.
"Tôi hiểu mấy chuyện này, lúc trước quản lý Chu đã có dạy qua, ừm, cái này cũng không thành vấn đề." Mã Thượng Tài phát huy đầu óc thông minh, chưa đến giờ tan tầm đã sửa sang lại hết mọi tư liệu của Từ Phóng Tình đã làm suốt đêm hôm qua, "Đại khái đều hiểu, lát nữa tôi sẽ xem kỹ lại lần nữa.
Quản lý Từ, tôi không có vấn đề gì, nếu có vấn đề sẽ tìm chị hỏi sau, chị không cần đứng ở đây nữa đâu, trông chị dường như rất mệt mỏi."
"Hiện giờ tôi không có việc gì khác." Từ Phóng Tình thấp giọng trả lời, "Cậu có chuyện gì không hiểu thì cứ gọi điện thoại cho tôi.
Tôi sẽ bắt đầu nghỉ ngơi từ ngày mai."
"Được." Mã Thượng Tài yếu ớt gật đầu, "Tôi hiểu rồi."
Sau khi Từ Phóng Tình rời đi, Tiểu Thu mới thở dài nhẹ nhõm, "Cuối cùng cũng chịu đi, cô ấy đứng ở đây làm tôi áp lực muốn chết."
"Tôi cũng thế." Mã Thượng Tài sờ đầu đầy mồ hôi, "Áp lực như núi."
Hoá ra không chỉ có mình Tiêu Ái Nguyệt có cảm giác này, Từ Phóng Tình vừa rời đi, cô đã có thể ngồi thẳng lưng, "Ngày mai mọi người có tăng ca không?"
"Ngày mai thứ bảy, tôi phải theo chồng về quê, không có làm thêm."
"Tôi phải làm thêm." Mã Thượng Tài u ám trả lời, "Tôi phải làm thêm ít nhất một tháng, công việc nhiều lắm, đoán chừng ngay cả chủ nhật cũng không thể nghỉ ngơi."
Tiêu Ái Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi căm giận lên tiếng, "Vậy tôi cũng không đi làm."
Mã Thượng Tài trừng cô, "Chị Tiêu giỡn hơi lố rồi."
"Tôi đang nghĩ xem nên đi đâu chơi đây?" Tiêu Ái Nguyệt bắt đầu sắp xếp hoạt động cuối tuần cho bản thân, "Tôi nhớ mình đã báo danh ở phòng GYM nhưng không nhớ rõ là phòng nào, để tối về xem lại thẻ hội viên, nếu không mưa còn có thể đi leo núi hay câu cá gì đó."
"Ái chà, Tiểu Nguyệt, cô em chồng của tôi cũng định đi chèo thuyền vào cuối tuần này, hai người có thể đi chung nha." Tiểu Thu nghĩ đến đây liền tìm điện thoại và nhanh chóng viết ra một dãy số, "Đây là số điện thoại của em chồng tôi này, cô nhớ đó nha, rảnh thì có thể hẹn nó ra ngoài chơi, em chồng của tôi rất dễ thân, lại còn hào phóng nữa, nó có tài chính hùng hậu, ưu tú hơn anh của nó nhiều."
"Tôi cũng muốn đi." Mã Thượng Tài lưu số điện thoại, "Dương Y rất tốt, tôi rất thích cô ấy."
"Thật sao? Thật sao?" Mắt Tiểu Thu rực sáng, cô kích động hỏi, "Cậu thật sự thích em chồng của tôi hả? Đúng rồi, Tiểu Mã bao nhiêu tuổi rồi? Quê quán ở đâu? Đã có bạn gái chưa? Cậu cảm thấy em chồng của tôi thế nào?"
Người ta là công, là công đó! Tiêu Ái Nguyệt dở khóc dở cười nhìn hai người bọn họ, dám giới thiệu gái cong công cho một gã đàn ông thoạt nhìn y chang Gay, trên đời này làm gì có chuyện tức cười như thế chứ?
***
Sáng thứ bảy, Tiêu Ái Nguyệt bị tiếng sấm đánh thức, cô vội vàng chạy lên ban công thu gom quần áo, sắc trời bên ngoài vô cùng âm u, mùa đông ở thành phố H thật sự khiến người ta cảm thấy khó chịu, dù là cuối tuần cũng không có ai thích ứng nổi.
Tiêu Ái Nguyệt không thích thời tiết ở thành phố H, nhưng người nhà của cô đang ở đây, cô cũng tạm thời không có kế hoạch dọn nhà.
Từ Phóng Tình giống như một vị khách qua đường, đến rồi đi không chút luyến lưu, âu cũng là chuyện rất đỗi bình thường.
Dương Y cầm hai con vịt quay tới, Tiêu Ái Nguyệt vừa mở cửa đã sửng sốt một hồi lâu.
Dương Y cười xấu hổ, "Chị dâu tôi nói cô ở đây, lần trước chị ấy đã đến đây một lần, lúc đầu tôi có gọi điện cho cô nhưng điện thoại lại báo đang tắt máy."
Tiểu Thu đã đến nhà cô một lần, chính là cái ngày chị ấy đến trung tâm thương mại mua đồ bị mắc mưa nên đã gọi điện cầu cứu Tiêu Ái Nguyệt, lúc đó cô đã mời Tiểu Thu về nhà mình, còn tặng cho con trai của chị ấy một bộ tranh hoạt hoạ.
Thấy Tiêu Ái Nguyệt không nói lời nào, Dương Y có chút bối rối, "Nếu không tiện thì tôi sẽ không vào đâu.
Cho cô con vịt này nè, nghe nói ăn ngon lắm.
Chị dâu tôi bảo cô muốn ra ngoài chơi nên tôi đã chờ cô gọi điện, nhưng trời lại mưa, thế là tôi đành tự ý chạy đến đây, cô đừng giận nhé."
"Vào đi." Tiêu Ái Nguyệt đứng tránh ra một bên, "Cô ướt hết cả người rồi, trong phòng tôi có khăn mặt."
Dương Y vào trong nhà, cô cầm khăn lông được Tiêu Ái Nguyệt đưa cho lau nước mưa trên người, "Cuối tuần mà trời lại mưa thật là một chuyện bi thương."
Tiêu Ái Nguyệt rót cho cô một tách trà Khương mẫu, "Đến đây uống một tách trà ủ ấm thân thể đi."
"Cám ơn." Dương Y lúng túng đứng cười cười, "Tôi cũng đang rảnh rỗi, cô có bận gì không?"
"Không." Tiêu Ái Nguyệt ngồi trên ghế sofa, kỳ quái nhìn cô, "Sao cô không ngồi?" Nói xong lập tức bừng tỉnh, "A, không sao đâu, ghế sofa của tôi có chống nước, cô có muốn thay đồ không? Hình như đồ của tôi không cùng size với cô, cơ mà lần trước mẹ tôi đến có để lại một bộ, nếu cô không chê thì..."
"Không chê."
Dương Y cầm áo ngủ của mẹ Tiêu vào phòng tắm thay quần áo.
Tiêu Ái Nguyệt gãi ngón tay suy nghĩ, cái cô Dương Y này đến đây để lấy lòng mình hay là có ý gì khác? Chắc hẳn cô ấy đã nhận ra mình cũng là đồng loại, cô ấy muốn theo đuổi mình sao?
Từ trước đến giờ, Tiêu Ái Nguyệt chưa từng tin vào khả năng phán đoán của mình.
Sau khi Dương Y vừa ra tới, cô lập tức đi thẳng vào vấn đề, "Dương Y, cô đang theo đuổi tôi sao?"
Dương Y không ngờ đối phương sẽ thẳng thắn như vậy, cô kinh ngạc nhìn Tiêu Ái Nguyệt rồi trả lời, "Phải."
"Vậy sao." Tiêu Ái Nguyệt gật đầu tỏ ra đã hiểu, "Vì sao cô biết tôi là les?"
"Cảm giác." Dương Y đến bên ghế sofa, sau đó từ từ ngồi xuống bên cạnh cô, "Cô đến nhà chị dâu của tôi chơi nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, rất rõ ràng."
Hoá ra là do Tiêu Ái Nguyệt tự gây nghiệt, "Cô có nói cho chị dâu của cô biết không?"
Dương Y lắc đầu như trống bỏi, "Không có, tôi là les kín."
Cách ăn mặc của cô không hề giống les kín nha! Tiêu Ái Nguyệt cảm khái nói, "Đúng là không dễ dàng."
"Cô cảm thấy tôi thế nào?" Dương Y không tự tin hỏi, "Cô cảm thấy tôi có ok không? Không cần phải lập tức quen tôi ngay đâu, tôi cần cả hai có cảm giác với nhau, chúng ta có thể sống chung thử?"
Tiêu Ái Nguyệt mấp máy môi, còn chưa mở miệng nói chuyện thì chuông cửa đã vang lên khiến cô buồn bực đến cực độ, "Ai vậy?"
Sự xuất hiện của Đổng Tiểu Hạ nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Tiêu Ái Nguyệt không tin vào mắt mình, "Tiểu Hạ, sao cậu biết tôi ở đây?"
"Tiểu Phi đưa tôi tới." Trên người Đổng Tiểu Hạ không bị ướt mưa, có vẻ như trời đã tạnh.
Cô đẩy Tiêu Ái Nguyệt ra một bên, vừa liếc mắt liền trông thấy Dương Y đang ngồi trên sofa, "À, ra là có khách."
"Cô ấy là bạn của tôi." Tiêu Ái Nguyệt nhỏ giọng giải thích, "Tên là Dương Y."
"Tôi biết." Không ngờ Đổng Tiểu Hạ lại quen biết Dương Y, "Tôi và bạn của cô cũng có quen biết.
Cô biết Lý Tư Đạt chứ?."
Dương Y gật gật đầu, "Cô ấy đã kết hôn từ năm ngoái."
"Tôi cũng đã kết hôn." Đổng Tiểu Hạ tỏ vẻ thản nhiên, "Tất cả mọi người đều kết hôn, con đường kia không phải là một con đường sáng, qua mấy năm nữa cô sẽ hiểu."
"Từ khi tôi sinh ra đã chú định phải đi trên con đường này rồi, tôi nguyện ý đi đến cuối đoạn đường." Dương Y nghiêm túc nhìn cô, "Chúc mừng cô đã kết hôn."
"Tiểu Nguyệt, cậu và cô ấy có quan hệ thế nào?" Sắc mặt của Đổng Tiểu Hạ vô cùng khó coi, cô nắm lấy cánh tay của Tiêu Ái Nguyệt rồi cất giọng hỏi, "Cô ấy là bạn gái của cậu sao? Là người yêu mới?"
"Không phải." Tiêu Ái Nguyệt lắc đầu, "Chúng tôi chỉ là bạn bè thôi."
"Hừ." Đổng Tiểu Hạ rõ ràng không tin, ánh mắt nhìn về phía Dương Y, "Nếu chúng ta đã có nhiều bạn chung như vậy thì tôi mời cô tham gia hôn lễ của tôi luôn nhé, không biết cô có thời gian hay không?"
Dương Y suy nghĩ một chút, sau đó trịnh trọng nói, "Chắc là không."
"Lần này tôi đến đây là muốn mời cậu làm dâu phụ cho tôi." Đổng Tiểu Hạ giải quyết xong Dương Y, lại hỏi Tiêu Ái Nguyệt, "Chiều nay cậu có rảnh không? Chúng ta đi lựa trang phục cô dâu phụ nha."
Tiêu Ái Nguyệt do dự, "Cậu có thể tìm người khác mà."
"Tôi chỉ muốn tìm cậu thôi." Đổng Tiểu Hạ chu miệng làm nũng, "Tôi vẫn muốn cùng cậu đi vào giáo đường hôn lễ.
Tiểu Nguyệt, cậu hãy thỏa mãn nguyện vọng này của tôi đi mà.
Cậu đồng ý nha, trước lúc học đại học cậu đã hứa nếu lỡ như tôi có kết hôn thì cậu sẽ là người cùng tôi đi đến cuối đoạn đường."
Dương Y chưa từng thấy người phụ nữ nào không biết xấu hổ như vậy, cô loáng thoáng đoán được quan hệ giữa Tiêu Ái Nguyệt và Đổng Tiểu Hạ rồi lại cảm thấy đau lòng cho tình cảnh của Tiêu Ái Nguyệt.
Tiêu Ái Nguyệt khẽ thở dài, cô chậm rãi cúi đầu, "Để tôi suy tính một chút.".