Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phế phẩm đã được đưa về nhưng xử lý thế nào lại trở thành vấn đề, lúc này trưởng xưởng Vương không cho Tiêu Ái Nguyệt mượn nhân lực dù chỉ một người, gã nhìn kho phế liệu bừa bộn hơn bình thường rồi khinh bạc nói, "Từ giờ tới cuối tháng còn một tuần, Tiêu tiểu thư, cô cứ từ từ mà tìm đi."
Phải tìm đến bao giờ mới xong? Tiêu Ái Nguyệt mua hộp khẩu trang y tế và đội mũ tìm hàng hư của Hạo Nhã hết cả buổi trưa, song chỉ tìm được một đống chuột chết, vài chục con gián và tám món hàng.
Giữa trưa, cô tuỳ tiện ăn đại một ít thức ăn ở căn tin, dưới vô số ánh mắt tò mò, Tiêu Ái Nguyệt tiếp tục lộ trình tìm kiếm hàng hư. Đến hơn bốn giờ chiều, Đại Hải gọi điện thoại đến, "Tiêu Ái Nguyệt, cô được lắm."
Tiêu Ái Nguyệt biết gã đang ám chỉ điều gì, cô ôm eo ngồi xuống đất lấy nước uống, "Tôi chỉ muốn làm tốt công việc của mình thôi."
"Được, tôi hiểu, cô giỏi lắm Tiêu Ái Nguyệt." Đại Hải nói, "Cô lợi hại, cô nghiêm túc, cô thông minh, cô có nguyên tắc, cô có lương tâm, tôi nhớ rồi."
Muốn làm tốt công việc của mình cũng có lỗi sao? Tiêu Ái Nguyệt nằm trên ghế sofa, toàn thân mệt mỏi không còn chút khí lực, Bóng Đèn ngồi trên lưng cô, nhìn giống như đang xoa bóp nhưng thực tế nó đang khiến cô đau đến phát khóc, "Tránh ra đi, Bóng Đèn, mày tránh ra coi, đau chết tao rồi."
Phụ nữ một khi đã qua tuổi hai mươi lăm, tố chất thân thể thật sự không thể so sánh với thanh niên mười mấy tuổi. Tiêu Ái Nguyệt cật lực làm việc đến trưa thì eo nhức nhối như sắp gãy đến nơi, không thể đứng thẳng lên được.
Bóng Đèn vẫn chư ăn cơm tối, Tiêu Ái Nguyệt phải vịn eo đi chuẩn bị đồ ăn cho nó. Bản thân cô vốn chẳng có khẩu vị ăn uống gì nhưng cũng không nỡ bỏ đói Bóng Đèn. Quần áo mặc hôm nay nhất định phải khử khuẩn, Tiêu Ái Nguyệt quyết định giặt tay. Cô quỳ trên mặt đất hết nửa tiếng mới giặt sạch được cái áo sơ mi trắng trị giá năm trăm đồng kia.
Ngày hôm sau, cơ thể càng đau nhức dữ dội hơn. Đại Hải đã hoàn toàn tuyệt giao với Tiêu Ái Nguyệt, gã không còn cười đùa gì với cô, ngay cả câu chào hỏi đơn giản cũng chẳng buồn nói. Cô cũng không có thời gian để ý đến gã, cô chuẩn bị võ trang đầy đủ đi chào hỏi Từ Phóng Tình nhưng chưa kịp giải thích rõ ràng chuyện hôm qua liền bị lãnh đạo đuổi đi.
Từ Phóng Tình rất lười nói chuyện, Tiêu Ái Nguyệt đã làm việc chung người này gần một tháng, cô phát hiện Từ Phóng Tình vốn không phải người kém cỏi, chỉ là tính tình hơi khó ưa, không thích giao lưu với người khác nên mở miệng nói câu nào cũng đều khiến người ta cảm thấy rất thâm độc.
Mẫn Nhã Tiệp dừng xe bên cạnh xe Tiêu Ái Nguyệt, chờ đối tượng vừa đến gần, kèn xe của cô lập tức vang lên. Bãi đỗ vắng vẻ, Mẫn Nhã Tiệp xuống xe đi thẳng tới trước mặt đối phương, "Tiêu tiểu thư, tôi muốn nói chuyện với cô."
Không có chuyện gì đáng để nói, Tiêu Ái Nguyệt hiện đang rất vội, "Cô muốn nói chuyện gì?"
Mẫn Nhã Tiệp hiểu thấu lòng người dùng tay chỉ chỉ xe của mình, "Nếu Tiêu tiểu thư đang bận thì chúng ta vào xe nói chuyện vài câu thôi, tôi sẽ không làm cô bị trễ đâu."
Cái này gọi là 'ăn của chùa phải quét lá đa', dù sao Tiêu Ái Nguyệt cũng đã ăn của Mẫn Nhã Tiệp vài bữa cơm, cô quán triệt tục ngữ dân tộc, đặt mông ngồi vào xe của người nọ, "Cô muốn nói chuyện gì?"
"Cô không nên làm như vậy." Mẫn Nhã Tiệp khẽ cười, "Hôm qua, cô không nên đi qua đó, cũng không nên ngăn bọn họ lại."
"Cái gì?" Tiêu Ái Nguyệt buồn cười hỏi lại, "Tôi nghĩ chúng ta đã nói chuyện rõ ràng rồi chứ."
"Hạo Nhã là công ty của ba tôi." Mẫn Nhã Tiệp đàm phán, "Đơn hàng của công ty cô là do tôi đảm nhiệm, Tiêu tiểu thư, cô dừng ép tôi quá, đơn hàng này đối với tôi vô cùng quan trọng, tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ lại."
"Tôi đã cân nhắc rất kỹ rồi." Tiêu Ái Nguyệt nói, "Rất xin lỗi, tôi không có cách nào giúp được cô đâu."
"Thật sao?" Mẫn Nhã Tiệp hỏi lại cô, "Tiêu tiểu thư, ai cũng có nhược điểm, tôi có, cô cũng có, rõ ràng chúng ta có thể sống chung hòa bình mà, cần gì phải vạch mặt nhau như vậy chứ?"
"Cô nói vậy là có ý gì?" Tiêu Ái Nguyệt cảnh giác nhìn người kia.
"Tổng công ty của cô bên Thượng Hải có rất nhiều chi nhánh, tuy Manh Hải ở thành phố H có quy mô khá lớn nhưng vẫn không thể so sánh với công ty mẹ được, hơn nữa thành phố này vẫn còn tư tưởng rất truyền thống."
"Thì sao?"
"Nếu quản lý cấp cao bên Hải Manh biết nữ nhân viên mới của bộ phận mua hàng là một người đồng tính thì cô cảm thấy bản thân sẽ có kết cục như thế nào?"
Tiêu Ái Nguyệt nghe đối phương nói xong chợt cảm thấy mạch máu nảy đập dữ dội, "Cô có ý gì?"
"Tiêu tiểu thư, tôi không thích hại người sau lưng, nhưng nếu cô đã quyết định làm vậy rồi thì tôi cũng không ngại chơi với cô một ván."
Tiêu Ái Nguyệt không nói gì, lúc này cô thật sự rất tức giận. Đây cũng là lần đầu Mẫn Nhã Tiệp chứng kiến được biểu cảm tức tối trên mặt cô.
"Cá nhân tôi không hề kỳ thị đồng tính luyến ái, nhưng dù tôi không kỳ thị Tiêu tiểu thư cũng không có nghĩa là công ty và lãnh đạo của cô sẽ không kỳ thị cô." Mẫn Nhã Tiệp tiếp tục nói, "Cô vẫn còn có đường lui, chi bằng hai người chúng ta mỗi người lùi lại một bước, một trăm năm mươi ngàn cho cô cộng thêm năm mươi ngàn nữa, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì."
"Tôi chưa bao giờ cảm thấy tự ti về giới tính của mình, nếu tôi bị sa thải chỉ bởi vì giới tính thì rõ ràng là công ty có vấn đề."
"Theo tôi được biết thì Tiêu tiểu thư vẫn chưa công khai nhỉ." Mẫn Nhã Tiệp một câu đè chết khí thế hào tình của Tiêu Ái Nguyệt, "Nếu bị công ty khai trừ vì giới tính, chúng ta không bàn ai đúng ai sai, nhưng tôi có thể cam đoan cuộc sống của cô tuyệt đối sẽ biến đổi vì chuyện đó."
Cả đời này, Tiêu Ái Nguyệt chưa từng nghĩ sẽ công khai, Mẫn Nhã Tiệp lại khiến cô trầm mặc lần nữa.
"Suy nghĩ thật kỹ đi, Tiêu tiểu thư." Mẫn Nhã Tiệp nói.
Tiêu Ái Nguyệt thật sự cảm thấy khiếp đảm, lúc cô đối mặt với mấy gã lưu manh thu mua phế liệu, nỗi sợ tinh thần không biểu hiện rõ lắm, nhưng bây giờ cô lại do dự với cuộc sống sau này của mình.
Tiêu Ái Nguyệt tự tin mình có thể che giấu giới tính rất tốt, mà cô thật sự đã giấu được rất kín, ngoại trừ bạn bè thời đại học ra thì chẳng có ai biết cô đồng tính. Cô chưa đi bar, chưa công khai, cũng chẳng tham gia hội nhóm nào, tại sao lại như thế? Tại sao cô phải kiềm chế tình cảm của mình như vậy? Có hai lý do, thứ nhất là bởi vì Đổng Tiểu Hạ, thứ hai là do cô sợ bị bại lộ.
Tiêu Ái Nguyệt là một cô gái tốt, suốt nhiều năm chỉ trải qua hai lần yêu đương. Đoạn tình đầu tiên bị gián đoạn vì đối phương học khác trường đại học, đoạn tình thứ hai là bởi Đổng Tiểu Hạ yêu đàn ông.
Đổng Tiểu Hạ quen rất nhiều người, thay bạn trai như thay áo suốt nhiều năm, nhưng đột nhiên người đó lại quyết định mặc quần áo tử tế. Ngày Đổng Tiểu Hạ nói lời chia tay, bầu trời của cô dường như sụp đổ, cô vẫn luôn nhớ kỹ ngày đó, ông trời cũng cố tình làm thời tiết xấu đi.
Đổng Tiểu Hạ đã bỏ đi, cậu ấy muốn kết hôn. Tiêu Ái Nguyệt vĩnh viễn là người bị bỏ rơi. Đàn chị với đoạn tình cảm ngây thơ đầy lưu luyến cũng kiên quyết rời đi, Đổng Tiểu Hạ mỉm cười rạng rỡ bên bạn trai. Tiêu Ái Nguyệt quyết định sẽ lãng quên, quên tên của đàn chị và quên ngày sinh nhật của Đổng Tiểu Hạ. Cô thở dài đặt lại bút vào ống, còn chưa ngẩng đầu đã lập tức nghe được tiếng giày cao gót quen thuộc của Từ Phóng Tình.
"Tiêu Ái Nguyệt, không phải cô đến phân xưởng sao?" Từ Phóng Tình quả nhiên phát hiện ra cô còn ngồi trên bàn làm việc nên mới dừng lại hỏi, "Cô còn ở công ty làm gì? Chuyện bên Hạo Nhã đã giải quyết ổn rồi phải không?"
"Tôi hơi khó chịu, muốn nghỉ ngơi một chút." Tiêu Ái Nguyệt nói láo không đỏ mặt.
Bệnh đa nghi của Từ Phóng Tình nặng như vậy, làm gì có thể bị đuổi đi vì đôi lời của cô, "Cô đi theo tôi."
Tiêu Ái Nguyệt ngoan ngoãn theo cô vào văn phòng, đây là lần đầu tiên Từ Phóng Tình khách khí, cô chỉ về phía cái ghế đối diện bàn làm việc rồi bảo, "Ngồi đi."
Tiêu Ái Nguyệt không dám ngồi, "Không cần đâu, quản lý Từ, tôi đứng đây được rồi."
Từ Phóng Tình cũng lười khách khí với cô, "Nói đi, sao lại không đi?"
"Cơ thể tôi thật sự khó chịu." Tiêu Ái Nguyệt cắn chết lý do này, quyết không hé miệng, "Do không được khoẻ nên không muốn đi."
"Nói thật đi."
"Đây chính là lời nói thật."
"Tiêu Ái Nguyệt!" Từ Phóng Tình tức thì nổi giận, "Tôi thấy cô vào thang máy, đừng coi tôi là đồ đần, trung thực nói rõ ràng đi."
"Tôi cảm thấy... Có lẽ hàng bên Hạo Nhã không có vấn đề gì."
"Có lẽ?" Từ Phóng Tình nhìn thẳng vào mặt cô, "Hôm qua tôi vì cú điện thoại của cô đã bỏ ra gần ba mươi ngàn tiền mặt, hôm nay cô lại nói với tôi hai từ 'có lẽ'? Tiêu Ái Nguyệt, cô chỉ lo nhìn phía trước chứ không chịu để ý phía sau, phương pháp làm việc trước giờ đều không chính xác, nếu cô nhất định dùng thái độ này để đi làm, tôi chỉ còn cách đào thải cô thôi."
"Thật xin lỗi, quản lý Từ." Tiêu Ái Nguyệt lập tức sa sút, "Tôi khiến chị thất vọng rồi."
"Cô không hề khiến tôi thất vọng." Từ Phóng Tình không khách khí trả lời, "Bởi vì tôi chưa từng hy vọng vào cô. Cô đúng là loser, làm việc thì nửa vời chẳng khác gì đứa trẻ loser, ra ngoài đi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cô."
"Quản lý Từ." Tiêu Ái Nguyệt lấy dũng khí lên tiếng, "Tôi không phải loser."
"Vậy thì cô chứng minh cho tôi thấy đi." Từ Phóng Tình chuyển ánh mắt từ người cô lên màn ảnh máy tính, không thèm nhìn Tiêu Ái Nguyệt nữa, "Muốn khác biệt thì đừng sợ thất bại."
"Vâng, vậy tôi ra ngoài trước."
"Tiêu Ái Nguyệt." Từ Phóng Tình gọi cô lại, "Tối nay tăng ca, tôi muốn tham gia một buổi tiệc, cô đưa tôi đi."
"Dạ được, quản lý Từ."
"Nếu cô cảm thấy không thích ứng được với công việc thì sáng mai cùng tôi thảo luận chuyện từ chức, mặc dù công việc của tôi rất bận nhưng cũng không cần một loser không có năng lực và trí thông minh như vậy."
"Quản lý Từ, tôi không phải loser." Tiêu Ái Nguyệt xoay người lại nói thêm lần nữa.
"Cô luôn nói nhiều hơn làm, đối với tôi mà nói thì cô chính là loser." Từ Phóng Tình ngẩng đầu, màn hình máy tính chiếu lên khuôn mặt khiến cô càng thêm lạnh băng, "Tôi bị điều từ một nhóm tinh anh đến nơi này, một khi vẫn còn là người phụ trách công ty, tôi sẽ không thu nhận loser."
Tiêu Ái Nguyệt uất ức đến chua cả lỗ mũi, cô vào toilet rửa mặt, vỗ nước lên mặt tự dặn lòng không được khóc, nhưng nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống, cô sợ bị đồng sự nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối bèn cuống quít trốn vào phòng trong toilet.
Từ Phóng Tình nói không sai, Tiêu Ái Nguyệt đích thực là một loser từ đầu đến chân, rốt cuộc nước mắt vẫn tuôn trào không ngừng, cô bỗng nhiên hiểu được không phải Từ Phóng Tình không thích cô mà chính là ghét tính cách không dứt khoát của cô.