Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ Phóng Tình đã định được ngày về Thượng Hải, có lẽ là do đặc biệt ăn ý nên mấy ngày nay, thái độ của Tiêu Ái Nguyệt đối với cô càng trở nên ân cần.
Bữa sáng đủ kiểu bất ngờ, ngày nào cũng đúng giờ ăn sáng sẽ xuất hiện cà phê, đúng giờ sẽ ân cần thăm hỏi, cơ mà mọi chuyện đều khiến Từ Phóng Tình sinh lòng cảnh giác. Nói đến cũng lạ, chỉ cần cô lộ ra vẻ buồn bực thì Tiêu Ái Nguyệt sẽ sợ hãi, sợ hơn cả lúc bị cô mắng, dần dà khiến cô càng thêm nghi hoặc. Thời điểm thức dậy vào buổi sáng, Từ Phóng Tình còn cố ý cầm gương ngắm gương mặt xinh đẹp của mình xem có gì lạ không?
Do bận bàn giao công việc nên Từ Phóng Tình thật sự không có tâm tình để ý đến sự khác biệt của người phụ nữ kia. Cô tăng ca cả đêm, cuối cùng làm xong hết việc mới đưa tay xoa xoa cặp mắt đau nhức, sau đó nhắm mắt dưỡng thần một hồi thì đột nhiên cảm thấy có một chùm sáng từ màn cửa rọi đến. Từ Phóng Tình mở to mắt, không khỏi cảm thấy sợ hãi.
"Tiêu Ái Nguyệt, sao lại tới sớm như vậy?"
Mở cửa nhìn thấy người kia xuất hiện, Từ Phóng Tình choáng đầu vì thức đêm, cô đánh giá quầng thâm trên mặt của Tiêu Ái Nguyệt rồi đi đến bên cạnh hỏi, "Tuần sau tôi sẽ về Thượng Hải. Tiêu Ái Nguyệt, cô cân nhắc chuyện đến Thượng Hải thế nào rồi?"
"Tôi không tìm được lý do để đến Thượng Hải."
Mặc dù không được để ý, nhưng luôn có một câu trả lời chắc chắn. Trái tim của Từ Phóng Tình bỗng nhiên hẫng nhịp, cô có thể ý thức được tâm tình của mình lộ ra ngoài bèn nhanh chóng quay đầu, thở dài thườn thượt, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi hy vọng cô sẽ không hối hận."
Hai từ 'hối hận' này luôn mang theo 'tiếc nuối', Tiêu Ái Nguyệt sẽ tiếc nuối sao? Từ Phóng Tình không biết, cô có chút nản chí, tâm tình tiêu cực nhưng lại không thể phát tiết. Từ Phóng Tình không tìm ra đối tượng nào có thể nói chuyện, tìm Đông Văn Giang sẽ bị trêu chọc, còn có thể tìm Khang Thụy Lệ sao? Đúng là trò cười mà, nói cho bà ta biết là cô đã động tâm với người phụ nữ khác, mà người phụ nữ đó còn không giỏi bằng bà ta? Khang Thụy Lệ sẽ chơi chết Tiêu Ái Nguyệt, đúng không?
Xét ở phương diện nào đó, Từ Phóng Tình vốn là một đứa trẻ hay phiền muộn, cảm giác giống như bị mất con chó nhỏ vừa mới mua, nhưng tâm tình này chưa tồn tại lâu thì tổng giám đốc Lương đã điện thoại tới nói sau khi Từ Phóng Tình về Thượng Hải sẽ để Tiêu Ái Nguyệt lên vị trí phó quản lý phòng mua hàng, gã hỏi cô có ý kiến gì không.
Cuối cùng, Khang Thụy Lệ vẫn không bỏ qua lòng nghi ngờ. Từ Phóng Tình nhếch miệng, cả người lộ ra sự nguy hiểm, "Cô ta còn chưa đủ tư cách, để Tiểu Thu phụ trách đi."
Cúp điện thoại, trầm mặc thật lâu, Từ Phóng Tình cảm thấy giận dữ trong lòng, cô dứt khoát gọi điện cho Khang Thụy Lệ. Ở Mỹ đang là nửa đêm nhưng tốc độ bắt máy của bà ta rất nhanh. Từ Phóng Tình cầm di động cười lạnh, trào phúng nói, "Marian, bà không nghĩ làm vậy rất ấu trĩ sao? Bổ nhiệm loser bên này cũng phải hỏi ý của tôi làm gì? Tôi không rảnh, nếu bà thật sự cảm thấy tôi quan trọng thì tại sao lúc trước lại điều tôi đến đây? Được thôi, tôi chỉ nói một lần, sau khi trở về Thượng Hải thì tất cả mọi người bên này sẽ không còn liên quan gì đến tôi nữa, OK?"
Loser? Nhớ tới câu truyện cười 'Lỗ Sắc' của Tiêu Ái Nguyệt cách đây mấy ngày, Từ Phóng Tình dừng một chút rồi lại nói, "Bà nên ngưng thăm dò đi."
"Sammi?" Có lẽ Khang Thụy Lệ vừa bị lời nói kia đánh thức, đợi một hồi lâu mới nghe bà ta lành lạnh mở miệng, "Bệnh trầm cảm của con gần đây thế nào rồi?"
Từ Phóng Tình gục đầu xuống, không để ý tới câu hỏi kia, nghe Khang Thụy Lệ mỏi mệt quan tâm, cô không khỏi hạ giọng xem thường, "Tại sao bà cứ phải nhằm vào hết thảy những người ở bên cạnh tôi?"
"Chuyện trước kia đừng nhắc đến." Khang Thụy Lệ nghe xong liền biết cô đang giận và buồn bực chuyện bản thân bị chú ý thái quá ở thành phố H, bà vờ như không có việc gì trả lời, "Vài ngày nữa ta sẽ về Thượng Hải mở hội nghị cổ đông, ta sẽ sắp xếp cho con một chỗ tốt, nhưng ban giám đốc chấp hành..."
"Không có gì thì tôi cúp máy." Từ Phóng Tình không muốn nghe chuyện của người phụ nữ này, "Tôi cũng không nhất định phải vào công ty của bà."
"Con nghĩ ngoại trừ ta, còn có ai dám thu nhận con?" Khang Thụy Lệ cũng không vội, đối với sự lý trí đến mức lạnh lùng của Từ Phóng Tình, bà ta chỉ cười, ngữ khí trở nên mạnh mẽ hơn, "Cả Thượng Hải, có người nào không biết con là con gái của Khang Thụy Lệ? Sammi, con đừng hành động theo cảm tính, ta giúp con trải đường thật tốt, con cứ đi theo là được, sớm muộn gì thì mọi thứ đều sẽ là của con, người kia chỉ là một nhân viên nhỏ ở thành phố H thôi, con đang gây chuyện gì với ta thế hả?"
"Marian." Từ Phóng Tình hít một hơi thật sâu, ngữ khí tang thương đầy sự kiềm chế, "Chuyện này không liên quan đến bất cứ ai, thứ tôi muốn... bà không thể cho tôi."
Trong điện thoại truyền đến thanh âm không hề tin tưởng khiến Khang Thụy Lệ sửng sốt một lúc, nụ cười quái dị trên mặt bà đột nhiên biến mất, bà nâng tay lấy cây đèn ngủ trên tủ đầu giường rồi hung hăng ném xuống tấm thảm nâu, gây ra âm thanh cực lớn, khiến con chó đang nằm trên sofa kinh hoảng kêu lên thảm thiết. Từ Phóng Tình lại hết sức yên tĩnh, không có bất kỳ câu hỏi thăm nào. Khang Thụy Lệ nhìn con chó bướm ở dưới chân, sau đó cúi người ngồi xuống vuốt ve đầu của nó, vẻ mặt đầy hoang mang, một lúc lâu sau, bà ngẩng đầu, chậm rãi lên tiếng, "Bảo bối, con lại khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta rồi, ta không thích con phản nghịch như thế đâu."
Kỳ thật trong nội tâm của bà rất rõ thời kỳ phản nghịch của Từ Phóng Tình đã sớm kết thúc cách đây mười mấy năm. Giữa hai người chỉ còn lại sự mâu thuẫn, ngay cả giả vờ ngoan ngoãn và dịu dàng, cô cũng không nguyện ý ngụy trang, điểm này cho thấy hai người đều không thể hòa thuận.
Từ Phóng Tình cúp điện thoại, trong phòng lại yên tĩnh, cô kéo màn cửa sổ ra, bên ngoài đang mưa, nước mưa sạch sẽ chảy qua cửa sổ thủy tinh tựa như con giun đang bò xuống. Cô rót ly rượu đỏ, ngồi trên sofa, yên tĩnh uống hết mới đứng dậy rót tiếp một ly nữa, người đã có chút say.
Cô đến gần bên cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống dưới lầu, người đến người đi, hẳn là đã đến lúc tan việc? Từ Phóng Tình hít một hơi thật sâu.
Chỉ còn chưa đến hai ngày nữa là phải đi rồi, Từ Phóng Tình hờn dỗi vì không còn gặp được người kia hệt như con nít, cô đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Bên ngoài vẫn đang đổ mưa, Từ Phóng Tình vừa xuống lầu thì điện thoại lập tức vang lên. Dường như Tiêu Ái Nguyệt có thể đoán được lúc nào cô sẽ xuống lầu, giọng nói thanh thúy vang lên trong điện thoại, sau cơn mưa tươi mát khiến người ta rất hài lòng, mỗi chữ mỗi câu đều là lấy lòng, "Quản lý Từ, chị về Thượng Hải chưa? Chị Tiểu Thu nói muốn mời chị ăn cơm."
Từ Phóng Tình dạo bước ra khỏi thang máy, cô có thể tưởng tượng ra được thần sắc của Tiêu Ái Nguyệt lúc này, cô nhẹ nhếch khóe miệng, trầm thấp hỏi, "Tiêu Ái Nguyệt, cô vẫn chưa tan tầm sao?"
"A, tôi chuẩn bị tan ca đây." Giọng nói kia tràn đầy phấn khởi, không nghe ra bất cứ dị thường nào. Từ Phóng Tình bỗng dưng có chút uể oải, giống như bản thân mình rời đi cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của người kia.
Cô cầm một đem cây dù ra đường, khí hậu này kỳ thật không thích hợp để ra ngoài, nhưng nếu không ra khỏi cửa thì ở trong phòng càng nhàm chán hơn. Tuy thành phố này không đủ đẹp nhưng ở lâu dài có thể khiến người ta cảm thấy được an ủi.
Không có khí hậu thoải mái, không có quà vặt ăn cho sướng miệng, cũng không có không gian phát triển. Từ Phóng Tình đứng tại công viên, bỗng nhiên hoảng hốt, không rõ bản thân mình tại sao lại đến đây.
Cô đi thật lâu, dọc đường đụng phải học sinh cấp ba đang chạy loạn, cũng có vài người tản bộ dưới mưa. Cô dừng bước dưới tòa cao ốc Quốc Mậu, chung cư của Tiêu Ái Nguyệt ở cách đây mấy con phố, cô không để ý liền đi ròng rã hơn một giờ mới đến được chỗ đó. Cô trông thấy ở phía xa có một gã đàn ông đang đứng trong mưa gọi điện thoại, gã không bung dù, cảm giác được có người đang đánh giá mình nên gã bèn quay đầu nhìn thoáng qua, cách một màn mưa rả rích, Từ Phóng Tình thấy được gương mặt thành thục đó.
Có chút quen mắt, hình như cô đã gặp qua gã đàn ông này ở nhà hàng Quảng Đông? Tên gì nhỉ? Từ Phóng Tình hẳn là chưa hề nghe qua tên của gã nhưng cô đã chuẩn xác biết thân phận của gã. Gã là đối tượng hẹn hò của Tiêu Ái Nguyệt, hẳn là con rể điểm mười của mẹ Tiêu.
Trùng hợp như vậy sao! Từ Phóng Tình thầm phỉ báng, chẳng lẽ Tiêu Ái Nguyệt có thể ăn sạch cả nam lẫn nữ, cô ta muốn gì từ gã bụng phệ này?
Cũng không lâu lắm, trong thang máy bước ra một người đã mấy ngày không gặp, Tiêu Ái Nguyệt không thay đổi chút nào, Từ Phóng Tình không khỏi cảm thấy chột dạ, cô núp phía sau cây đại thụ, mắt nhìn chằm chằm cặp nam nữ đang trò chuyện trong mưa.
Tiêu Ái Nguyệt cầm một cây dù màu đen đứng ở bên kia, miệng luôn cử động, không biết đang nói gì. Từ Phóng Tình nhớ lại dáng vẻ lúc trước của người kia, bên tai lập tức truyền đến tiếng phụ nữ đang líu ríu làm nũng. Tiêu Ái Nguyệt rất thích nũng nịu, chẳng những thích mà còn rất dông dài, chẳng lẽ cô ta đối với ai cũng dong dài như vậy sao? Từ Phóng Tình hừ lạnh một tiếng, cảm thấy khó chịu, nếu không phải còn lý trí thì cô thật sự đã chạy qua bạo kích với Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, mau thu hồi vẻ mặt ngu ngốc của cô đi!"
Ngu ngốc cuối cùng vẫn không hề biến mất, gã đàn ông kia đưa lưng về phía Từ Phóng Tình nên cô không thể nhìn thấy nét mặt của gã, nhưng bóng người của gã vẫn đứng trong mưa, Tiêu Ái Nguyệt cũng không bung dù che cho gã, cũng không mời gã vào nhà mà chỉ cười và nói.
Đây kỳ thật là một lời cự tuyệt, nhưng gã đang ông si tình kia làm sao thấy rõ? Cái này chính là chỗ thông minh của Tiêu Ái Nguyệt, cô xưa nay sẽ không để cho mình bị bịt kín đường lui nên bất kỳ ai cô cảm thấy hứng thú đều ẩn chứa cố sự.
Từ Phóng Tình nhìn người kia ở phía xa xa, bỗng nhiên ý thức được bản thân không hề hiểu rõ cô ta. Cô đã ở bên cạnh Tiêu Ái Nguyệt được mấy tháng và người có tầm nhìn kém này đã khiến cô rung động. Từ Phóng Tình nghĩ Tiêu Ái Nguyệt thật ra là một người lý trí, chỉ là nhu nhược đã quen nên mới hiền lành thỏa hiệp, cô ta rất thông minh nhưng đồng thời cũng rất đần.
Đần ở chỗ nào? Tình cảm? Trì độn về mặt tình cảm, càng che càng lộ, nghĩ tới đây, Từ Phóng Tình tạm dừng nỗi lo lắng trong lòng, sau cơn mưa sẽ có cầu vồng, hết mây đen thì sẽ hiện ra bầu trời xán lạn.
Gã đàn ông kia cuối cùng đã đi khỏi, Tiêu Ái Nguyệt cầm dù che mưa vẫy tay từ biệt. Từ Phóng Tình lại nghĩ cô ta thật là hẹp hòi, ngay cả cây dù cũng không nỡ đưa người ta. Đợi bóng của gã đàn ông khuất dần khỏi tầm mắt, Tiêu Ái Nguyệt mới quay lại thang máy, cũng không biết có phải là ảo giác hay không mà lúc đột nhiên quay người lại trông thấy Từ Phóng Tình, sau đó cô ta còn mỉm cười một cách khó hiểu. Từ Phóng Tình khẽ giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì Tiêu Ái Nguyệt đã quay bước rời đi.
Nụ cười đó quả thực đã khiến Từ Phóng Tình kinh hãi đến mấy giây, cô chưa từng thấy qua vẻ mặt đó của Tiêu Ái Nguyệt, nhưng tiềm thức mách bảo có lẽ cô ta không phải đang cười với cô, cơ mà nụ cười này khiến cô nhận ra rõ Tiêu Ái Nguyệt cố nhiên là một cô gái tốt, thật sự là trên thế giới này có rất nhiều cô gái tốt nhưng vì sao cô lại hết lần này tới lần khác coi trọng cô ta?
Con người không thể quá đòi hỏi tình cảm chu toàn, Từ Phóng Tình nhất định ưa thích Tiêu Ái Nguyệt, nhưng thích thì có thể làm gì? Từ Phóng Tình hiểu rõ quá khứ và tương lai của mình phức tạp đến cỡ nào, vả lại cô cũng sắp rời khỏi thành phố H, hỏi qua Tiêu Ái Nguyệt có muốn đi với cô hay không thì lại bị cự tuyệt, lời cự tuyệt đó chẳng những khiến Từ Phóng Tình thất vọng mà còn làm cho cô tỉnh ngộ.
Thích một người đúng là vô cùng sống động.
Nhưng lúc này là thời điểm để đi thích người khác sao? Từ Phóng Tình rõ ràng biết mình đã muốn quá nhiều.
Không biết là oan gia ngõ hẹp hay do duyên phận quấy phá, buổi tối hôm đó, Từ Phóng Tình theo Đông Văn Giang tham gia hôn lễ, đến hiện trường lại đụng phải Tiêu Ái Nguyệt, sự xuất hiện của cô ta là chuyện ngoài ý muốn đối với Từ Phóng Tình. Đầu tiên là cô ta rất vui khi chứng kiến cô dâu ra sân khấu, nhưng lại bị chú rễ vũ nhục tại chỗ. Nếu Từ Phóng Tình không mù, đương nhiên có thể nhìn ra ba người này có mối quan hệ rất phức tạp.
Chỉ có đồ đần mới đi làm dâu phụ cho người yêu cũ, đứng trong bóng tối, Từ Phóng Tình lại bắt đầu suy nghĩ về tính cách của Tiêu Ái Nguyệt. Thời điểm Đông Văn Giang lái xe rời đi, gã còn nháy mắt ra hiệu nhắc nhở cô nếu muốn làm 'Bá Vương đi cưỡng gian' thì trước tiên phải đưa được người ta về nhà rồi tính tiếp.
Mãi mới chờ được Tiêu Ái Nguyệt ra khỏi khách sạn, tên kia vậy mà lại khóc đến thở không ra hơi. Từ Phóng Tình khoanh tay đứng nhìn, suy nghĩ một chút lại cảm thấy mình không nên xen vào chuyện này, nhưng tại sao cô ở lại chờ Tiêu Ái Nguyệt làm gì? Tưởng tượng sâu hơn chút, chỉ có người kia mới có thể hóa giải được sự bối rối suốt mấy ngày nay của Từ Phóng Tình. Cô quay đầu nhìn thoáng qua người phụ nữ ngu xuẩn đang khóc nức nở vì người yêu cũ, trong lòng thoáng chút khó chịu, mở miệng ra liền mắng, "Muốn bảo vệ bản thân hay bất cứ ai thì nhất định phải trở nên mạnh mẽ, đừng cứ dây dưa hay do dự mãi. Tiêu Ái Nguyệt, cô là do một tay tôi dạy dỗ, không nên nhu nhược quá, phải biết quay đầu." Từ Phóng Tình đã thề, chỉ cần cô ta nói "Không" thì cô sẽ lập tức phân rõ cái tên Tiêu Ái Nguyệt ra khỏi cuộc đời mình.
Cũng may là cô ta chưa hề nói.
Sau đêm nay sẽ không còn gặp mặt nhau nữa, ở lại với đối phương một đêm hẳn sẽ không có gì, có lẽ Tiêu Ái Nguyệt đã nghĩ như vậy, chưa tới nửa đêm đã bắt đầu ngáy to khiến Từ Phóng Tình đau đầu cực kỳ, nửa đêm cô phải len lén rời khỏi giường gọi điện thoại cho Đông Văn Giang, để gã xử lý tốt vấn đề của Đổng Tiểu Hạ.
Đông Văn Giang nhìn ra cô có ý với Tiêu Ái Nguyệt, gã cười híp mắt nói, "Yên tâm đi, thời gian cô không có ở đây, tôi sẽ giúp cô chăm sóc con oắt đó."
Từ Phóng Tình không thừa nhận, cũng không chối bỏ. Cô ngồi trên giường suy tư nửa ngày, sau đó lấy từ trong tủ quần áo ra một cái túi màu đen, bên trong đựng quần áo, kỳ thật cô vẫn muốn đưa cho Tiêu Ái Nguyệt nhưng không tìm ra cơ hội tốt. Không quan trọng rốt cuộc cô ta có đang chơi trò mập mờ với mình hay không, Từ Phóng Tình vẫn muốn tính sổ sách cho rõ ràng, kết quả đến thời điểm rời đi, biểu hiện của Tiêu Ái Nguyệt có hơi khác biệt so với tưởng tượng của cô. Cô đã tưởng tượng Tiêu Ái Nguyệt sẽ giống với hình tượng dưới mưa hôm đó, điểm đến là dừng, nhưng cô ta cứ luôn mập mờ và khách khí.
Thật sự là lúc này, Tiêu Ái Nguyệt không có ý như vậy. Cô cúi đầu đứng trước mặt Từ Phóng Tình, dáng vẻ muốn khóc lại cố nhịn, biểu tình đáng thương đến cỡ nào. Mắt cô đỏ hoe, khóe miệng run rẩy, thanh âm khàn khàn, ngón tay siết chặt cái túi hệt như bé thỏ con, "Quản lý Từ, tôi sẽ nhớ chị."
Người đến người đi trong sân bay vô cùng náo nhiệt, nhưng vẫn không che giấu được sự cô đơn trong lòng của Từ Phóng Tình, trái tim cô run rẩy, máu huyết ẩn ẩn nỗi buồn phiền, hô hấp không thông. Cô giơ tay lên muốn chạm vào khuôn mặt của đối phương, đầu ngón tay sắp đụng vào trán của Tiêu Ái Nguyệt, cuối cùng vẫn không cam lòng rụt trở về. Cô nhẹ cúi đầu xuống, "Tiêu Ái Nguyệt, đừng khiến tôi thất vọng." Cô cứng đờ giao phó xong rồi cấp tốc quay người, nghe được tiếng nói nghẹn ngào của người kia ở sau lưng, trong thoáng chốc hệt như tình nhân đang lưu luyến không rời, thăm dò vào sâu trong nội tâm khiến cho bước chân của Từ Phóng Tình rối loạn.