Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Tổng giám đốc Quý, có một người, tôi muốn thông qua kỳ huấn luyện lần này để mang cô ta tới Thượng Hải, hy vọng đến lúc đó, chị có thể giúp tôi chiếu cố cô ta."
Để Tiêu Ái Nguyệt đến Thượng Hải không khó, cái khó là nên sắp xếp thế nào. Với thân phận hiện giờ của Từ Phóng Tình, đừng nói là chiếu cố, ngay cả việc tránh hiềm nghi đều rất khó, cho nên cô mới kéo Quý Văn Việt vào. Hôm nay, trông Quý Văn Việt có chút ủ rũ, lười biếng ngồi trong phòng họp đọc tạp chí thời trang, căn phòng vừa mới náo nhiệt tức thời an tĩnh, chỉ còn lại giọng nói của Từ Phóng Tình.
"Em có thể tin tưởng tôi." Thường ngày, Quý Văn Việt sẽ không vô lễ như thế, cô rất ít khi không lễ phép vừa nói vừa làm như vậy. Cô liếc nhìn tạp chí rồi chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt có chút bất đắc dĩ, "Tôi rất vui."
Từ Phóng Tình nện hai bước dài đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh người nọ, thản nhiên nói, "Cám ơn."
Cuối năm sắp tới, toàn bộ công ty đều trở nên bận rộn. Từ Phóng Tình bận bịu mấy ngày, tắm rửa xong đi ra ngoài liền gặp được Jojo trong phòng khách. Căn biệt thự sang trọng vẫn không có nhân khí gì, thấy Jojo háo hức ngồi xuống ghế, Từ Phóng Tình cũng không ngạc nhiên, cô phối hợp đi xuống lầu lấy một chai mật ong trong tủ lạnh ra chuẩn bị động thủ làm mặt nạ.
"Từ Phóng Tình." Jojo thấy thế lập tức đi tới, cô cắn quả táo trong tay, ầm ĩ nói, "Nghe nói cô ở bên ngoài có người mới rồi? Mẹ tôi đã nuôi cô lâu như vậy mà cô lại dám lén quen người khác sao?"
Ngữ khi vô cùng chắc chắn. Từ Phóng Tình quay đầu thoáng nhìn người nọ, sắc mặt lạnh lùng, cũng không muốn để ý tới đối phương. Cô cầm khăn mặt trắng noãn đi đến sofa tiếp tục lau khô tóc. Jojo khẽ giật mình, dường như không ngờ cô lại bình tĩnh như thế, "Này, tôi đang nói chuyện với cô đó! Cô bị điếc hả! Bây giờ cô đang ở nhà của mẹ tôi mua, cô còn có mặt mũi vụng trộm?!"
Từ Phóng Tình cố ý trêu tức người nọ, cô nhíu mày, khó hiểu nở nụ cười, "Tôi và mẹ cô kết thúc, chẳng lẽ cô không vui sao?"
Jojo hít vào một ngụm khí lạnh, cô không nghĩ Từ Phóng Tình sẽ thoải mái thừa nhận đến thế. Cô trợn to mắt ném hạt táo trong tay lên người Phóng Tình, tức hổn hển mắng, "Đồ hồ ly tinh! Mẹ tôi đối xử với cô không tốt sao!" Nói xong rồi dừng lại, có lẽ cô cũng cảm thấy thuyết pháp của mình có chút thất thường nhưng vẫn cắn răng nghiến lợi nói, "Muốn bỏ thì cũng phải để mẹ của tôi bỏ cô! Cô chờ đó, đồ tiện nhân, cô muốn hạnh phúc sao, không có cửa đâu! Cô không biết bản thân là mặt hàng gì sao! Tiện nhân!"
Nếu mắng không khó nghe thì không phải là Jojo. Từ Phóng Tình né hạt táo, sau đó bình tĩnh đứng dậy, từng bước đi đến trước mặt của người kia, khoanh tay khiêu khích, "Ngày mai tôi sẽ lập tức dọn ra ngoài, hài lòng chưa?"
Muốn dọn nhà cũng không phải vì những lời này của Jojo, Từ Phóng Tình đã có đầu tư bất động sản từ lâu, trước khi Tiêu Ái Nguyệt tới Thượng Hải, cô đã cố ý tìm người quét dọn sạch sẽ căn chung cư của mình rồi, không ngờ Khang Thụy Lệ vừa nghe nghe cô dọn ra khỏi biệt thự liền vội vàng gọi điện thoại nói cô đừng chấp nhặt với Jojo.
Từ Phóng Tình lạnh lùng hỏi, "Nhà của bà, tôi có tư cách gì để tranh với con gái của bà?"
Cô không muốn tranh, cũng không muốn giành. Khang Thụy Lệ trả lời không được, bà ta đang ở nước ngoài làm việc vô cùng bận rộn, khoảng cách giữa bà với Từ Phóng Tình càng lúc càng lớn, bà đành phải nói sang chuyện khác, "Nghe nói thuộc hạ kia của con muốn tới Thượng Hải huấn luyện?"
Từ Phóng Tình lười biếng "Ừ" một tiếng, "Tôi có chừng mực, bà đừng động vào cô ta."
Mặc dù Khang Thụy Lệ không tin nhưng cũng không hài lòng với câu trả lời này. Bà cũng không phải là không rõ ý đồ của Từ Phóng Tình, chỉ là đã nhiều năm như vậy rồi, nếu Từ Phóng Tình muốn tìm người khác thì đã sớm tìm từ lâu rồi? Bà im lặng cảm thấy đầy nguy cơ, nửa ngày mới nói, "Ta đã nghĩ kỹ rồi, hay là hai chúng ta nhận nuôi một đứa bé đi, để Jojo không phải chọc tức con mỗi ngày nữa, ta biết con cũng thích trẻ con."
Từ Phóng Tình buông chậm động tác, cảm xúc trong đáy mắt chập trùng, nửa câu đều không trả lời rồi nhanh chóng cúp điện thoại.
Khang Thụy Lệ thật sự đã già rồi, trước đó không lâu còn muốn giới thiệu bạn trai cho cô, bây giờ lại nói muốn nhận con nuôi. Từ Phóng Tình không rảnh phản ứng, mấy ngày này cô thật sự rất bận, ban ngày bận việc, ban đêm bận đi lựa mua đồ dùng trong nhà. Trên thực tế, cô cũng không có kinh nghiệm trang trí, có nhiều lúc trong đầu trống rỗng, loáng thoáng lại muốn căn nhà trở nên tốt đẹp hơn, ít ra cô có thể cho Tiêu Ái Nguyệt thấy được phẩm vị của mình, hung tợn nói cho cô ta biết đây mới là trang trí tinh xảo!
Ngày Tiêu Ái Nguyệt đến Thượng Hải rất nhanh liền đến, Từ Phóng Tình không giải thích được tại sao mình lại khẩn trương. Cô kỳ thật đã hy vọng Tiêu Ái Nguyệt đến, bây giờ cô lại không biết làm sao đối mặt, giống như con nít chờ nghỉ hè, đến khi chính thức nghỉ lại không biết nên hưởng thụ thời gian tốt đẹp này thế nào. Trong lòng Từ Phóng Tình nảy sinh ra tâm tình lo được lo mất, cô đã trang trí trong nhà ổn thoả, cũng chẳng có gì đặc biệt trong căn phòng nhỏ rộng mấy chục mét vuông ngoài mấy món phổ thông, nhưng tất cả cộng lại có thể giữ người kia ở lại lâu không?
"Tổng giám đốc Từ, tổng giám đốc Từ."
"Ừm?" Từ Phóng Tình cầm cây bút trầm tư. Giọng nói của quản lý Cam vang lên bên tai khiến cô đột nhiên lấy lại tinh thần, hậu tri hậu giác phát hiện bản thân đang thất thần. Cô nhíu mày hất chiếc cằm tinh xảo lên, lộ ra một đường cong xinh đẹp, "Nói tới đâu rồi?"
"Hôm nay là ngày đầu tiên huấn luyện nhân viên." Quản lý Cam vốn luôn theo Từ Phóng Tình từ lâu, hiện tại cấp trên đã về Thượng Hải nên cô cũng cam tâm tình nguyện trở về làm bên cạnh. Cô nhìn thấy trạng thái của Từ Phóng Tình bất ổn bèn cẩn thận hỏi, "Không ngoài dự liệu, hẳn là sẽ có ít người bị đào thải, theo chị thì những đồng sự bị đào thải này có cần thanh toán tiền vé máy bay không?"
"Cứ làm theo quy trình của công ty đi." Từ Phóng Tình giật giật vạt áo rồi chậm rãi đứng lên, ngón tay phủ lên ly cà phê trên bàn, thấy được vết son môi trên ly, động tác thoáng dừng lại. Cô nhanh chóng ngẩng đầu, mặt không thay đổi ra lệnh cho quản lý Cam, "Cô ra ngoài chờ tôi, tôi cùng cô đến khách sạn."
Quản lý Cam muốn nói lại thôi, rõ ràng cô muốn nói không cần đi chung, Từ Phóng Tình vốn không coi trọng chuyện này, đây là lần đầu tiên chị ấy muốn đi khiến cho quản lý Cam có chút mất tự nhiên.
Từ Phóng Tình mặc kệ người kia kinh ngạc, trước khi đi còn móc ra túi Armani 501 bôi lại chút son. Quản lý Cam đã thu bớt sự ngạc nhiên của mình đối với hành vi của Từ Phóng Tình. Hai người cùng vào thang máy, ai ngờ lại đụng phải Khang Thụy Lệ và tổng giám đốc Tề, gã này đã ly dị vợ và từng theo đuổi Quý Văn Việt. Từ Phóng Tình vốn không quen gã, thấy gã cứ nhìn môi cô chằm chằm, trong lòng nảy sinh sự kháng cự, lãnh đạm hỏi, "Nhìn đủ chưa?"
Tổng giám đốc Tề giả bộ nghiêm túc gật đầu, lúng túng trả lời, "Tôi đã gặp qua nhiều phụ nữ, nhưng tổng giám đốc Từ là người trắng nhất mà tôi từng gặp."
Từ Phóng Tình ở công ty rất ít tiếp xúc với gã, tổng giám đốc Tề cũng rất ít giao lưu với cô, có thể là do Khang Thụy Lệ đã kể cho gã chuyện xem mắt với Từ Phóng Tình, lời nói cũng biến thành có chút lỗ mãng. Tâm tình của Từ Phóng Tình vốn không tốt, cô ôm ngực, khí thế quay đầu nhìn gã, giày cao gót và vóc người cao hơn gã mấy centimet. Cô từ trên cao nhìn xuống, hé mở đôi môi đỏ như son, không khách khí châm chọc, "Lần trước tôi cũng từng nghe qua lời này, mấy năm trước cùng đổng sự Khang về nông thôn chơi, bà ấy cũng đã nói với một con heo mẹ như thế. Tổng giám đốc Tề đã cất nhắc như thế, thật sự là vinh hạnh."
Tổng giám đốc Tề, "..."
Kiểu mắng người mà ngay cả mình cũng không buông tha, có lẽ thật đúng là không ai có thể khống chế được. Trong thang máy triệt để an tĩnh, nụ cười của tổng giám đốc Tề bị đông cứng trên mặt, gã mất tự nhiên nuốt một ngụm nước bọt, tận lực không để phát ra tiếng vang, cuối cùng ngoan ngoãn ra khỏi thang máy.
Từ Phóng Tình chạy như bay, còn chưa tới khách sạn đã nghe được quản lý Cam nhận mấy cuộc điện thoại, nói gì mà nhân viên đến huấn luyện bị mất thư mời. Từ Phóng Tình nhàn nhã dùng tay chống đỡ bên mặt ngẩn người, hoàn toàn không vội, có Mã Thượng Tài ở đó, cô hoàn toàn không cần lo lắng Tiêu Ái Nguyệt sẽ có bất kỳ cơ hội nào bị đào thải.
Đến khách sạn liền nhìn thấy một đám người ở phía xa đang nhốn nháo, tới gần mới thấy rõ cách ăn mặc của Tiêu Ái Nguyệt, tâm Từ Phóng Tình lập tức chìm xuống.
Mấy thứ trên thân thể kia là cái gì vậy??
Áo lông đỏ cồng kềnh và quần thể thao đen, excuse me? Cô ta ở thập niên 70 xuyên đến đây sao? Mắt Từ Phóng Tình tối sầm lại, lửa giận lập tức bùng cháy, nhưng người kia lại hết lần này tới lần khác không tự biết. Khóe môi Tiêu Ái Nguyệt nhếch lên một nụ cười rồi rụt rè nhìn thoáng qua bản thân mình một chút, sau đó cúi đầu xuống vọt lẹ ra sau lưng Mã Thượng Tài.
Thấy được động tác kia, một cảm giác khó chịu đến ngạt thở xẹt qua trong lòng của Từ Phóng Tình khiến cô không khỏi muốn mắng người. Để đưa Tiêu Ái Nguyệt đến Thượng Hải vốn là một quyết định rất xúc động, nhìn thấy cô ta đối với mình lạ lẫm như thế, Từ Phóng Tình bỗng nhiên có chút hối hận. Cô gái nông thôn này có cách ăn mặc khó làm người ta tiếp nhận, vả lại tại sao cô ta lại lãnh đạm với mình như vậy?
"Quản lý Từ, đã lâu không gặp."
Lại là ngữ khí thăm dò lấy lòng. Sau khi quản lý Cam dẫn đám người rời khỏi hiện trường, người kia mới dám chủ động đáp lời. Từ Phóng Tình đánh giá đối phương một chút, trong lòng ghét bỏ càng sâu, cố ý hỏi, "Cô là ai?"
"Tôi hả? A, tôi... tôi là Tiêu Ái Nguyệt, quản lý Từ, chị không nhớ tôi sao?"
Kinh ngạc rồi đến run rẩy, Tiêu Ái Nguyệt há to miệng mím chặt bờ môi hơi trắng bệch rồi cúi thấp đầu, rõ ràng là có chút khó chịu.
Trong chốc lát, có một sợi nắng xuyên phá tầng mây đen, trong lòng Từ Phóng Tình vừa mới lo lắng lại bị thái độ đáng thương kia làm mủi lòng. Lúc này, cô mới bình tĩnh quay đầu nhìn về phía Mã Thượng Tài, dặn dò, "Cậu về nhà chăm sóc người bên cạnh thật tốt đi."
Mã Thượng Tài khúm núm trả lời, "Chị yên tâm đi."
Từ Phóng Tình cố ý nhìn gã một cái, có thể thấy rõ dục vọng trong mắt gã, cô đương nhiên hiểu rõ tình cảnh trước mắt của Tiêu Ái Nguyệt, dù sao thì sài lang nhiều như mây ở Thượng Hải, Tiêu Ái Nguyệt muốn ở lại, trước mắt chỉ có thể dựa vào chính bản thân.
Tiêu Ái Nguyệt đã đi theo Mã Thượng Tài, có thể là đi ăn cơm trưa? Đúng rồi, giờ cơm trưa đã đến. Từ Phóng Tình nhắm mắt lại dụi mắt, vô cảm sắp xếp, "Nhắn tin cho Mã Thượng Tài phái người bên cạnh cậu ta đến gặp tôi."
Quản lý Cam cũng không dám hỏi nhiều, lập tức làm theo tình hình thực tế. Xe ngừng ở tiệm cơm do Từ Phóng Tình chỉ định, cũng không có ai dám ăn cùng cô.
Cũng không thể hoàn toàn trách Từ Phóng Tình, đối với một lãnh đạo là phụ nữ, có bao nhiêu người dám tiếp xúc quá sâu? Có một khoảng thời gian rất lâu, Từ Phóng Tình luôn tự phong bế bản thân ở trạng thái cô độc, quản lý Cam đưa mắt nhìn cô rời đi, trong lòng cũng trở nên rắc rối và phức tạp.
Ánh nắng bên ngoài thấm vào ruột gan, mở cửa sổ ra, Từ Phóng Tình ngồi trên ghế suy nghĩ sẽ nói câu gì với Tiêu Ái Nguyệt đầu tiên?
Tiêu Ái Nguyệt, cô có biết vì sao cô lại đến đây huấn luyện không?
Tiêu Ái Nguyệt, đã nhiều ngày như vậy, cô có nhớ tôi không?
Tiêu Ái Nguyệt, kỳ thật tôi rất nhớ...
"Đứng ở đó làm gì vậy? Tiêu Ái Nguyệt, chỉ mới gần hai tháng không gặp thôi mà cô đã biến thành đồ ngốc rồi sao?"
Trong lòng bàn tay đổ ra ít mồ hôi, vừa quay đầu liền thấy được dáng vẻ đần độn của người phụ nữ kia, tương tư đầy bụng bỗng chốc bị nuốt hết. Từ Phóng Tình quay đầu nhìn người kia chằm chằm rồi lý trí nói, "Bỗng nhiên nhớ ra hình như tôi còn thiếu cô một bữa cơm."
Cái cớ này qua loa đến cỡ nào, nhưng người phụ nữ kia lại rất chân thành suy nghĩ, "Làm gì có, chị thiếu tôi một bữa cơm lúc nào vậy?"
Từ Phóng Tình suýt ném menu vào mặt người kia, cô cố gắng tỉnh táo hàn huyên vài câu, Tiêu Ái Nguyệt rõ ràng đã buông lỏng, "Nhưng như vậy cũng tốt, tôi cũng không cần phải đi xem mắt."
Tay Từ Phóng Tình run một cái, cô quái dị nhìn bộ dạng tập mãi thành thói quen của Tiêu Ái Nguyệt, biểu lộ trì trệ. Cô nghĩ đến bản thân mình đã do dự ở Thượng Hải đến thế mà người này lại ở nhà hái hoa ngắt cỏ, nói cái gì mà Đổng Tiểu Hạ, rồi còn mấy gã đàn ông lộn xộn khác, thật là càng nghĩ càng giận, trên mặt cô lướt qua vẻ nôn nóng, sự âm trầm dần hiển hiện trong đáy mắt. Từ Phóng Tình cực lực nhẫn nhịn, cô híp mắt, không khách khí châm chọc nói, "Tiêu Ái Nguyệt, cô dám thử không? Cô cho rằng người trên mạng đều bị mù sao? Ai thèm để ý đến cô?"
Tiêu Ái Nguyệt cười hì hì, không hề thấy nhục, dường như cảm thấy cảm xúc của Từ Phóng Tình biến hóa, một lát sau, cô còn thăm dò một câu, "Quản lý Từ, chị thích tôi phải không?"
Cho nên nói theo một cách khác, về mặt tình cảm, Tiêu Ái Nguyệt quả thật mẫn cảm hơn. Từ Phóng Tình có rất nhiều lời muốn nói, cô hé mở cánh môi, cảm thấy trái tim của mình đang nhảy bất quy tắc như đang muốn cấp bách chứng minh gì đó. Từ Phóng Tình không muốn để cho bản thân mất uy nghiêm, giọng nói cứng nhắc, không chút nào chịu nhượng bộ, "Tại sao tôi phải nói cho cô biết?"
Câu nói này tựa như ngầm thừa nhận sự thật? Quả nhiên, Tiêu Ái Nguyệt sửng sốt một lúc rồi lại cười nhạt một tiếng, mang theo trấn định, tự nhiên, thong dong, "Bởi vì tôi có quyền được biết."
Kỳ thật người phụ nữ này không hề vô tội và đơn thuần như vẻ ngoài. Từ Phóng Tình bị kích thích, đột nhiên muốn giằng co.
Tình cảm có lẽ không cần trông mong quá nhiều, nhưng cô có thể cùng Tiêu Ái Nguyệt luận bàn một phen. Kinh nghiệm tình cảm của Từ Phóng Tình hầu như là con số không, về mặt tình cảm thì Tiêu Ái Nguyệt cũng có thể xưng là cô giáo, nhưng giờ này khắc này, Từ Phóng Tình muốn Tiêu Ái Nguyệt phải thần phục dưới chân mình.
Vô luận là giả heo ăn thịt hổ hay là còn có mục đích gì khác, Từ Phóng Tình đã động tâm nên cô hoàn toàn có lòng tin có thể thu phục người phụ nữ trước mắt. Từ Phóng Tình không sợ hãi, cũng không muốn để bản thân chủ động quá mức, cho nên cứ để 'Tiêu đại tình thánh' phóng ngựa đến đây đi.
"Tiêu Ái Nguyệt, cô thích tôi, tại sao lại không theo đuổi tôi?"
Cuối cùng vẫn mở miệng hỏi.