Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tốc độ hút thuốc của người đó rất nhanh, từng hơi từng hơi giống như không có thời gian.
Lưu Dương kéo vali hành lý, bước chân dồn dập, nhịp tim của hắn đập bất thường, nghi ngờ, kinh ngạc, nôn nóng.
Ánh mắt hắn đăm đăm, động tác cứng ngắc, tay và chân gần như đều hướng về một phía.
Đến càng gần, càng gần.
Là anh ta, hắn không hề nhìn lầm.
Lưu Dương đột nhiên dừng lại, vali hành lý phát ra tạp âm kinh động đến người dưới đèn đường, người đó bóp tắt thuốc, ngẩng đầu, đó là gương mặt Lưu Dương hết sức quen thuộc, biểu cảm quen thuộc.
Bảy năm trước, lông mày anh ta rất nhạt, ánh mắt sáng ngời, dáng người gầy, dáng vẻ thư sinh bộ dạng yên tĩnh, rất ngoan ngoãn.
Bởi vì nhiều năm không gặp, những đường cong mềm mại đã trở nên càng thêm cương nghị, vẫn yên tĩnh như vậy, dáng vẻ trầm mặc không còn ôn hòa vô hại, ngược lại có thêm một chút sắc bén.
Anh cũng nhìn thấy Lưu Dương, hơi hơi sửng sốt, ngón tay nắm chặt đầu mẩu thuốc lá.
Lưu Dương lấy lại vẻ trầm tĩnh nhìn lại, bầu không khí kỳ lạ, hai người đối mặt, đều không biết phải làm sao, giống như động vật nhỏ đã xa nhau thật lâu, lúc gặp lại trong lòng đều có sự đề phòng và thăm dò, sau đó từ từ tới gần tiếp nhận nhau, làm quen lại với mùi của đối phương.
Đương nhiên Lưu Dương không làm mấy thứ xấu hổ như chạm vào hay hít ngửi, hắn há hốc miệng giống như vỏ sò, hơi lắp bắp: “Gần đây có khách sạn nào không?”
Hắn không gọi tên đối phương, giọng điệu chính trực, so với phản ứng xấu hổ bình thường của hắn thì thái độ của người đứng trước mặt hắn sau khi giật mình càng thêm bình thản ung dung.
Đôi mắt kia sáng lên, nụ cười tràn ra cả chân mày khoé mắt, anh vỗ cánh tay Lưu Dương, giọng nói trầm hơn lúc trước: “Lưu Dương, đã lâu không gặp, không nhớ tôi sao? Tôi là Trương Lê đây.”
Không, chỉ cần anh không hoá thành tro thì tôi vẫn nhớ, Lưu Dương nặn ra một nụ cười: “Đã lâu không gặp.”
Duyên phận ý mà, gặp được rồi không thể giả bộ như không quen biết được.
Nơi đất khách gặp bạn bè cũ, sau khi bỏ qua cảm giác xa lạ, không khỏi hoài niệm về quá khứ, lại liền có thể nói chuyện nhiều hơn với nhau.
Lưu Dương kéo vali hành lý đi theo đối phương, Trương Lê thấy đồ vẽ trên lưng hắn thì cười: “Thật không ngờ cậu sẽ học vẽ tranh.”
Lưu Dương khịt mũi, có lẽ cũng cảm thấy tức cười: “Tôi cũng không ngờ anh không học đại học lại chạy đến làm ổ trên núi trồng cây.”
Trương Lê trả lời: “Đừng có xem thường tôi, tôi trông thế mà là hộ gia đình mười nghìn nhân dân tệ* đầu tiên ở đây đấy.”
*hộ gia đình mười nghìn nhân dân tệ (万元户): đây là một khái niệm cũ ở TQ vào cuối những năm 80 đầu 90 của thế kỷ trước, khi thu nhập của người dân còn thấp chỉ ở mức 500 NDT, thu nhập của gia đình nào đạt 10.000 NDT được coi là gia đình khá giả, ở đây Trương Lê muốn nói mình là người có tiền.
Lưu Dương đáp lại một cách mỉa mai: “Đó là khái niệm hơn mười năm trước rồi, hiện tại không còn cách nói hộ gia đình mười nghìn nhân dân tệ nữa đâu.”
Trương Lê không thể phủ nhận: “Vậy tôi đây chính là thanh niên nhiệt huyết hưởng ứng chính sách của chính phủ.”
Lưu Dương lại khịt mũi, bày tỏ sự mỉa mai, ánh mắt hắn thản nhiên đánh giá, vóc dáng của Trương Lê cao hơn hắn một chút, vẫn gầy, nhưng xuyên qua áo may ô có thể thấy được đường cong cân đối, làn da nhẵn nhụi bọc lấy khung xương uốn lượn kéo dài và xoay chuyển.
Tràn đầy sức mạnh giới tính.
Trương Lê dẫn hắn tới một khu nhà nhỏ có rất nhiều cây nho bò xung quanh, nói với hắn đây là nhà của mình, để hắn yên tâm ở lại, Lưu Dương ở lại chỗ này, ban ngày Trương Lê chào hỏi xong liền chạy mất tăm, để một mình hắn đi dạo trong làng du lịch.
Làng du lịch quả thực rất đẹp, cảm xúc của Lưu Dương đến thì sẽ nằm trong phòng nhỏ viết viết vẽ vẽ, lúc mệt mỏi thì đi ra ngoài nghỉ ngơi, có thể nói là vô cùng khoẻ mạnh.
Buổi tối khi Trương Lê trở về, tuy bộ dạng rất mệt mỏi nhưng vẫn sẽ tìm Lưu Dương tán gẫu, nhìn hắn vẽ tranh, thỉnh thoảng có hôm không đi ra ngoài cũng sẽ có người tới tìm anh, hoặc là nhận được điện thoại phải ra ngoài. Bận rộn hơn một tuần lễ mới có thời gian rảnh dẫn Lưu Dương chạy lên núi.
Làng du lịch đã xây một con đường lên núi, là bậc thang đá xanh, trên núi trồng rất nhiều rau quả, trong rừng nuôi thả gà rừng, hai người bước lên từng bậc, leo hơn một giờ mới đến chỗ cần đến.
Đó là một khu rừng đào, những quả đào trĩu nặng lấp ló sau cành lá, Trương Lê hái mấy quả đến bên suối rửa, đưa cho Lưu Dương, Lưu Dương ăn xong lại đòi trèo cây, cây đào hắn trèo là cây cao và to nhất trong vườn, cành lá rậm rạp cao hơn năm mét, rất hiếm thấy.
Trương Lê không thuyết phục được, hơi lúng túng, đành phải cởi áo sơ mi leo lên theo hắn.
“Cậu chờ tôi với.”
“Anh đứng ở dưới đi, phiền phức quá vậy, ây ya, giẫm lên anh rồi, leo sang trái mà lại dùng tay phải à.”
“Cậu đừng leo nhanh như vậy, tôi hứng hết bụi rồi đây này.”
Hai người phàn nàn qua lại, vừa thở phì phò vừa leo lên cành cao nhất, Lưu Dương bóp mạnh chai xịt khuẩn Liushin, tháo mắt kính xuống, thở dài một hơi.
Từ tầng tầng lớp lớp lá cây, có thể nhìn thấy núi rừng bao la, còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của những người trồng hoa quả, Lưu Dương liếc mắt nhìn xuống dưới, cảm thấy nhẹ nhàng.
Lưu Dương nói: “Nghe nói anh từng rất nổi loạn.”
Trương Lê tiện tay hái một quả đào xoa lên áo: “Cậu nghe ai nói vậy.”
Lưu Dương chỉ vào làng du lịch mờ ảo phía xa: “Ông chú ở uỷ ban thôn ấy, rất thích tán gẫu, lúc đang nói chuyện ông ấy đã nói cho tôi biết.”
Cũng từ nơi ấy tôi mới biết được lý do anh bỏ học năm đó, biết được tất cả những cực nhọc lúc anh mới bắt đầu.
Trương Lê không thấy xấu hổ: “Cũng không phải nổi loạn.”
Lưu Dương không tin: “Tôi nghe lão đầu kia nói khi còn bé anh chặn ống khói nhà người ta, lúc chạy trốn không để ý bị ngã vào chuồng heo liền chạy đến nhà ống ấy vừa khóc vừa gào vô cùng thảm thiết.”
Trương Lê không phản bác, ít nhiều cũng có chút xấu hổ, anh xoa mũi: “Thật ra cái ống khói tôi chặn là ống khói nhà mẹ tôi, bà ấy với cha tôi đều không quan tâm tới tôi, tôi tức giận nên mới làm vậy.”
Lưu Dương im lặng lúc lâu mới nói ra được một câu: “Tôi hiểu.”
Hai người nói rất nhiều chuyện, thỉnh thoảng Trương Lê sẽ nói về mấy hạng mục kinh doanh làng du lịch, anh và người trong thôn góp vốn xây dựng một trang trại nuôi heo ở khu Đông Lâm, hai ngày nay đang lo liệu chuyện này, mọi thứ đã khá ổn định.
Lưu Dương nói về những ý tưởng của mình, về con đường hắn đã trải qua, cũng nhắc đến mấy người nhưng nhắc nhiều nhất là về một ông cụ.
Lúc mới bắt đầu hắn nhận vẽ tranh minh hoạ, về sau tham gia thêm mấy lớp học bổ túc chuyển hướng phát triển sang hội hoạ truyền thống, thời kỳ chuyển hình không thành lập phòng làm việc riêng, chỉ nhận đơn đặt hàng của người quen.
Hắn từng nhận yêu cầu của một ông cụ, muốn hắn vẽ một cành hoa nhài.
Lối vẽ tỉ mỉ, màu sắc mềm mại.
Nhưng vẽ liên tiếp vài bức, ông cụ đều không hài lòng, Lưu Dương phải tự thân xuất chinh đi thăm ông cụ.
Một căn tiểu dương lâu* theo phong cách cũ kỹ, giản dị.
*tiểu dương lâu 小洋楼: toà nhà xây dựng theo kiến trúc nước ngoài, vì k biết edit thế nào nên mình để nguyên.
Ông cụ đưa hắn đi xem từ ảnh chụp, đến bài trí trong phòng, rồi đến khu vườn nhỏ bên ngoài, cho hắn xem cả tập thơ cũ ông sưu tập được, một ít thư từ và quà của con gái gửi về từ nước ngoài.
Sau đó bọn họ bắt đầu ăn, bánh xèo trong ngõ, mì vằn thắn dầu cay, thịt đông thái lát trắng, tây gà lá sen, vì hợp mắt cụ nên hắn ăn uống chùa ở đây hết nửa tháng, cuối cùng cũng vẽ được một bức tranh trong phòng sách của ông.
Một cành hoa nhài sau cơn mưa, hình ảnh chi tiết gọn gàng, nét vẽ tự do chấm phá, hình thái uyển chuyển, giống như người thiếu nữ hơi cúi đầu, lặng lẽ không tiếng động, chỉ có ánh mắt hướng về nơi xa gửi gắm tương tư.
Cuối cùng ông cụ cũng hài lòng, treo bức tranh trong phòng khách, lúc Lưu Dương sắp rời đi ông cụ mới nói, lớn tuổi rồi, ta treo bức tranh này trong phòng khách để mỗi ngày đều nhìn thấy, nhất định sẽ không quên mất bà ấy.
Người vợ mất sớm của ông cụ thích hoa nhài.
Lưu Dương ấn tượng rất sâu sắc với ông, đến tận bây giờ vẫn còn liên lạc, cũng từ lúc đó, hắn càng chú ý đến đường nét lúc vẽ, muốn qua đó biểu đạt tình cảm.
Lưu Dương nói rất nhiều, Trương Lê cũng nghe rất chăm chú, đôi mắt sáng ngời kia chứa đựng muôn vàn cảm xúc, bình tĩnh kiên định quá mức vô tình khiến lòng người bận tâm.
Một ngày như vậy cứ thế trôi qua, Lưu Dương vẽ tranh, Trương Lê bận rộn với công việc, có thời gian rảnh rỗi thì sẽ hẹn nhau cùng đi câu cá, leo núi, làm mấy món ăn dân dã.
Các cô gái muốn hẹn Trương Lê đều không hẹn được, trước khi các cô xấu hổ e thẹn đưa ra lời mời thì vị doanh nhân nông nghiệp của họ đã cùng bạn ra ngoài dạo chơi, thậm chí nếu vô tình gặp mặt thì chủ đề nói chuyện đều là về vườn trái cây và heo, hoàn toàn không hiểu phong tình.
Tính cách Lưu Dương hiện tại so với trước kia đã thu liễm nhiều, giống như đã thay đổi hoàn toàn thành một người khác, nhã nhặn hiểu chuyện, nhưng càng ở chung lâu, lại càng lộ ra nguyên hình, quả thực vô cùng buông thả, nhất là lần này hắn lại để Trương Lê cõng nồi* thay hắn.
*cõng nồi 背锅: gánh chịu sai lầm của người khác
Thân là nhà giàu chăn heo, doanh nhân nông nghiệp Trương Lê hiển nhiên không quá để ý những chuyện nhỏ nhặt này, nhiều lắm thì kéo Lưu Dương lại nhéo nhéo một trận.
Biến cố phát sinh vào buổi chiều hôm trước ngày Trương Lê đi thị sát khu nuôi heo Đông Lâm, anh và Lưu Dương có uống một chút, hai người đều hơi say, Lưu Dương ấn Trương Lê xuống sàn nhà hôn, vừa hôn vừa hùng hổ nói ông đây nhịn anh lâu rồi.
Sau đó tay luồn vào trong áo Trương Lê véo hạt đậu nhỏ, mọi chuyện diễn ra một đường đi thẳng không thể cứu vãn.
Trương Lê bị doạ giơ tay lật người lại, Lưu Dương không chịu nghe theo cứ như hung thần nhào lên, hai tay gắt gao túm lấy lưng quần Trương Lê: “Tôi sờ chút thì sao, cứ sờ đấy làm sao nào.”
Trương Lê rất khoẻ nhưng cũng không chịu nổi vì anh đã uống khá nhiều, Lưu Dương túm được chỗ nào thì gặm chỗ đó, nhiệt tình như muốn ngọc thạch câu phần*, anh đạp chân nhanh chóng trốn lên ban công tầng hai, Lưu Dương tìm không thấy người ở trong phòng thì hét to: ”Tôi đã nhìn thấy rồi, anh với Tam Hoa thôn bên mắt đi mày lại đấy.
*ngọc thạch câu phần 玉石俱焚: nghĩa bóng là trong tình huống lộn xộn, người tốt và người xấu đều chịu chung số phận như nhau, mình không biết edit thế nào nên để nguyên
“Anh có ra ngoài không thì bảo!”
“…”
“Anh đi ra!”
“…”
“Tốt, là anh ép tôi đấy.” Lưu Dương hét xong thì không còn âm thanh gì nữa, Trương Lê ngồi xổm sau tấm rèm, anh nghe được tiếng bước chân đi ra ngoài, vì vậy lặng lẽ thò đầu đi ra, Lưu Dương mặt không cảm xúc đứng trước cửa thùng xe tải, rút then cài ra.
Mấy chục con heo con vui sướng khi nhìn thấy tự do, con này nối tiếp con kia nhảy từ thùng xe xuống, chạy về phía đồng ruộng đầy hi vọng.
Trương Lê trợn mắt há mồm, Lưu Dương đứng nhìn trong chốc lát, tiếp đó chạy cùng đàn heo.
Đến khi Trương chết đứng Lê kịp phản ứng thì mọi chuyện đã không thể vãn hồi, lảo đảo chạy đến phòng tắm dội nước lạnh cho tỉnh rượu, đợi tỉnh táo một chút liền bắt đầu gọi điện thoại, loa ngoài cửa thôn vang lên kêu gọi thôn dân nhàn rỗi đi tìm heo, tiện thể tìm người.
Lần tìm kiếm này kéo dài từ hừng đông đến khi trời tối, lúc kiểm kê còn thiếu ba con heo, thôn dân lần đầu tiên nhìn thấy trưởng thôn trẻ tuổi giận không kìm được như vậy, thực sự giống như một cái đầu tàu di dộng.
Các thôn dân tự động tạo đội, mở đèn pin đi tìm người.
Trương Lê vô cùng sốt ruột, tìm không thấy ba con heo kia coi như thôi, nhưng tên cháu trai Lưu Dương kia cũng không thấy đâu, nếu không cẩn thận đi vào trong núi lớn thì phải làm sao? Chưa nói đến động vật hoang dã, chỉ cần không may bị ngã hay lạc đường ở đâu, ở trên núi hứng gió một đêm cũng nguy hiểm đến tính mạng.
Ban đêm gió lớn, núi cao đường dốc.
Các thôn dân gọi to tên Lưu Dương, Trương Lê tìm đến nửa đêm đã định báo cảnh sát, đột nhiên nghe được tiếng hét: “Tìm thấy rồi, ở dưới chân cầu bên này, người, trời, người và heo đều ở đây.”
Lưu Dương trông thấy Trương Lê hùng hổ đi tới, nghĩ rằng anh muốn đánh mình, sợ đến mức nước mắt lưng tròng, trong lòng vừa tự trách vừa phẫn nộ, còn có chút cam chịu.
Trương Lê quát hắn: “Cậu khóc cái rắm, cậu chạy đi đâu? Tôi tìm cậu biết bao lâu cậu biết không?”
Lưu Dương nước mắt nước mũi tùm lùm, khóc nấc: “Heo…heo…”
Trương Lê cởi áo khoác ngoài chùm xuống, mắng: “Heo cái bà ngoại cậu, cậu ngậm miệng lại cho tôi.”
Nửa đêm lạnh lẽo, cơ thể đều đã lạnh thấu xương, Trương Lê và một thôn dân dìu hắn đi, trong đêm tối nước mắt Lưu Dương gần như không thể ngừng rơi, hắn sợ sau khi trở về sẽ bị trách mắng nặng nề, không chỉ riêng chuyện hắn làm sai mà còn vì hành động hoang đường của hắn.
Hắn nắm chặt tay Trương Lê, muốn nói điều gì, lại nghẹn ngào khôn tả, biểu cảm lạnh lùng của Trương Lê yếu dần, tiếp đó thay đổi trong chớp mắt, Trương Lê ghé sát đầu Lưu Dương, nhẹ nhàng hôn xuống thái dương.
Người Lưu Dương cứng đờ trong chốc lát, bỗng nhiên trừng lớn mắt, cơ thể run run giống như đang nhảy múa.
Hành động này có ý gì?
Trương Lê: “Xin em đấy, đừng nghịch nữa, có chuyện gì trở về từ từ nói.”
Lưu Dương đã điều chỉnh hô hấp nhiều lần, nhưng khi nói chuyện vẫn run rẩy: “Anh biết điều đó có nghĩa là gì không.”
Trương Lê ôm vai hắn, ép hắn đi lên trước, thấp giọng nói: “Anh biết, anh làm, không hối hận.”
Lưu Dương hậu tri hậu giác* vui mừng khôn xiết.