Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Graycat2411
Quá trình trị liệu của Dương Miên Miên có chút không thuận lợi, Brown nói: “Các chỉ tiêu thân thể của cô ấy đều bình thường, chỉ sợ việc tìm kiếm nguyên nhân bệnh mới là gian nan nhất."
Thái độ Brown rất công bằng, không nói quá lên cũng không dấu giếm, mà trực tiếp nói ra.
Dương Miên Miên hơi thất vọng, Dương Tiểu Dương nhịn không được cảm khái: “Đường mờ mịt lại xa xôi quá~”
“Cuối tuần này tôi sẽ sắp xếp kiểm tra một lần nữa.” Brown trước khi đi, viết để lại cho Dương Miên Miên một tờ giấy nhắn, trên đó ghi: "Không cần quá bi quan, ông trời đối với mỗi chúng ta đều có sắp đặt sẵn."
Còn tặn kèm vé vào cửa phòng nghiên cứu thiên thạch của bọn họ.
Dương Miên Miên: “……” Một người nghiên cứu khoa học lại nói tin vào ông trời thật sự ổn à? Cô vừa chửi thầm vừa cất vé vào cửa vào túi.
Kinh Sở trong lòng có chuẩn bị, biết sự tình khẳng định không thể thuận lợi trơn tru được, đây tất là một đợt trường kỳ kháng chiến, nhưng nếu Dương Miên Miên đem quá nhiều tâm sức đặt vào nó, hy vọng càng lớn, thất vọng cũng lại càng lớn.
“Chúng ta đi xem đi, coi như kỳ nghỉ dài ngày vậy.”
Nhưng mà kỳ nghỉ này khi hai người vừa chuẩn bị ra khỏi cửa đã bị phá hỏng, có người tới gõ cửa phòng, đưa giấy chứng nhận FBI.
Dương Miên Miên: “……” Cô nhịn không được đỡ trán, trong lòng bắt đầu rít gào, “Ta đã từng nghe dù sự việc có ra sao thì bản chất của nó vẫn không thể thay đổi, việc không khoa học này nếu không liên quan tuyệt không thể nhúng tay!”
Dương Tiểu Dương đẩy đẩy mắt kính, vẻ mặt thâm trầm: “Vận mệnh trêu đùa, trời đất an bài……”
May mắn, FBI lại đây cũng không phải bởi họ dính líu vào vụ án nào đó, thậm chí còn không liên quan mấy đến Dương Miên Miên, bọn họ đến là vì Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên sau khi trốn ra nước ngoài đã gia nhập vào tổ chức buôn lậu quốc tế, lấy năng lực làm hàng giả cao siêu của mình hắn nghiễm nhiên giành được chức vị không nhỏ, sau nhiều lần gây án ở Mĩ cuối cùng rơi vào tầm ngắm của FBI.
Khi biết được Tiêu Thiên gây án ở trong nước, họ đã liên hệ cảnh sát Trung Quốc yêu cầu hiệp trợ, Liễu cục trưởng nói cho họ biết Kinh Sở hiện tại đang ở Mĩ.
Đối phương thái độ rất khách khí, Kinh Sở mời họ vào phòng, hỏi gì đáp nấy, Dương Miên Miên nhìn anh, lại nhìn qua đồng hồ, thời guan bắt đầu triển lãm là 10 giờ sáng đến 4 giờ chiều, bây giờ đã gần tối, sáng nay ngủ quá nhiều bây giờ phải nhanh chóngnếu không đi sẽ không kịp mất.
Nhưng tất nhiên người bên FBI không hề có ý định kết thúc lần trò chuyện này trong thời gian ngắn.
“Em tự mình đi vậy.” Dương Miên Miên lôi kéo Kinh Sở tay, “Anh khi nào xong việc tới tìm em được không?"
Kinh Sở vốn không yên tâm nhưng lại nhớ tới lời Kinh Tần dặn, liền thu kiễm tất cả, rất tự nhiên xoa xoa đầu cô: "Vậy trên đường em phải cẩn thận một chút được không?"
Qua nhiều năm như vậy, khả năng phân biệt khẩu hình của Dương Miên Miên tiến bộ rõ rệt, đại khái hiểu được ý anh nói, gật đầu, khoát balo lên vai: "Được "
Hôm nay đi tới là hai người của FBI, một trong số đó là chuyên gia phân tích hành vi, cô ta có máu tóc dài màu đỏ rượu, rất nhạy bén phát hiện Dương Miên Miên có điểm không phù hợp: "Vị kia có phải..." Cô ta chỉ vào lỗ tai.
Kinh Sở gật đầu: “Đúng vậy.”
Vị nữ cảnh rõ ràng lộ ra một tia đồng tình: “Như vậy để cô ấy ra ngoài một mình ổn không?”
“Cô ấy không có yếu ớt như cô nghĩ đâu." Kinh Sở lời vừa ra khỏi miệng, chính mình trong lòng liền rơi xuống một khối cự thạch, hắn tưởng, Dương Miên Miên có như vậy đại áp lực, làm sao không phải bởi vì hắn quá mức quan tâm duyên cớ, nàng không hy vọng hắn thất vọng, bất tri bất giác trung cũng cho chính mình rất lớn áp lực.
Dương Miên Miên đương nhiên không yếu đuối như vậy, tuy rằng mất đi thính giác, nhưng hai mắt nhạy bén quan sát sự vật truyền thông tin đến não bộ, não bộ tận chức phân tích số liệu phán đoán tình huống.
Dương Tiểu Dương nâng mặt: “Ta đột nhiên lý giải cái gì gọi là Tái ông mất ngựa không rõ họa phúc.”
“Nói tiếng người.”
“Đối với người bình thường mà nói, đối diện với sự vật ỷ lại rất lớn vào thính giác, nhưng cô lại khác, hiện tại tạm thời mất đi nó, đại não lại càng thêm sinh động, đơn giản mà nói vẫn là ngày thường có chút lười.” Dương Tiểu Dương ở thư viện xuyên qua quay lại, vội đến vui vẻ vô cùng, “Đầu không dùng sẽ thành ngốc, lời người xưa nói quả không sai.”
Dương Miên Miên cũng không thể không thừa nhận, vì tránh cho sự cố tương tự như hôm ở tiệm lẩu phát sinh lần nữa bi kịch lại lần nữa, cô quả thực thông qua tính toán của đại não khống chế sự vật xung quanh, ví như việc qua đường vốn chỉ cần tai nghe mắt nhìn phương hướng là đến được, nhưng bây giờ không thể nghe thấy còi xe, vì tránh việc bị đam chết cô không thể không tính toán nhiều hơn.
Ví như tốc độ xe hiện tại như vậy liệu có thể tạo thành thương tích cho cô nếu va chạm, dựa theo tốc độ bước chân của cô liệu có thể qua được đường kịp đèn báo.
Ban đầu có chút không quen lắm nhưng qua vài lần thử nghiệm càng vê sau cô càng hưởng thụ tốc độ tính toán của não bộ, đồng thời giảm bớt bất an.
“Đấy, kỳ thật cũng đâu phải hoàn toàn không ổn đâu." Dương Tiểu Dương thoải mái mà nói, “Bệnh của chúng ta tuy không rõ bao giờ mới tốt lên được, nhưng trước tiên học khẩu hình miệng cho tốt sau cũng là có thêm một kỹ năng, thời điểm nên cố gắng học kỹ năng thì cố gắng thêm một chút."
Dương Miên Miên gật gật đầu, đi đường vòng đến hiệu sách mua một quyển sách về khẩu hình: "Sách rất quý..."
“Nghe nói ở nước ngoài sách đều quý giá..."
Dương Tiểu Dương cũng có chút đau đầu: “May mắn vé vào cửa là miễn phí.”
Dương Miên Miên lòng xúc động ngập tràn: “Ngươi nói đúng.”
Lúc cô tới triển lãm đã là chiều muộn, vừa vào trong đã bị thiên thạch lớn bé thu hút, tuy rằng chúng thật sự mà nói rất khó coi....Nhưng đây đều từ các viện nghiên cứu khắp trên thế giới gom về, cạnh mỗi cái là một mẩu giấy nhỏ chú thích tỉ mỉ chúng từ đâu tới, cấu tạo và vật chất hình thành.
“Nếu bây giờ ta có thể nghe được thì thật tốt.” Dương Miên Miên ghé vào chăm chú nhìn pha lê, trong lòng tiếc nuối.
Dương Tiểu Dương cũng vậy: “Nếu như thế chúng ta có thể nghe chuyện ngoài không gian rồi...…” Nó cũng hâm mộ hỏng rồi.
Chờ khi chuyển bước tới trước một khối thiên thạch đen thui, cô dừng bước, khônh thể nào dời mắt: "Cái này....có chút quen mắt." Cô nhìn chằm chằm nó.
Dương Tiểu Dương cũng thò đầu tới cẩn thận quan sát, thuận tiện đem so với tư liệu trong thư viện, sau đó vỗ đùi (dù nó chả có đùi): "Hình dạng này, cùng với cái chỗ bị vặn vẹo ấy, vừa vặn khớp."
Dương Miên Miên âm thầm cân nhắc, đang muốn quan sát kỹ thêm, ngờ đâu thời gian đóng cửa đã tới, nhân viên công tác lễ phép nhắc nhở cô tới lúc đóng cửa, cô lưu luyến không muốn rời đi: "Cho tôi xem một chút nữa, một chút thôi..."
Bên cạnh xuất hiện một ông lão tóc hoa râm, đeo mắt kính, cực kỳ nghiêm cẩn tam kiện bộ, lưng thẳng tắp, đang nói chuyện với cô, nhưng thật sự xin lỗi, tiếng Trung cô miễn cưỡng hiểu chứ tiếng Anh không thể rồi: "Tôi không thể nghe."
Nàng nói xong mới ý thức được tiếng Trung ông lão nghe cunc không hiểu nên đổi thành tiếng Anh nói lại một lần.
Ông lão kia nghe vậy liền lộ thần sắc kinh ngạc, sau đó lấy giấy bút trong túi giao lưu với cô.
“Cô cảm thấy hứng thú với thiên thạch này sao?”
“Đúng vậy.” Dương Miên Miên trong đầu nhanh chóng hiện lên mấy hình ảnh, là cảnh nhân viên công tác nói chuyện với vị này, một giây sau liền phán đoán được ông ấy có liên hệ chặt chẽ với buổi triển lãm hôm nay: "Tôi có thể quan sát nó thêm một chút không?"
“Triển lãm đã kết thúc.” Vị này lão nhân đưa cho cô một tấm danh thiếp, “Bắt đầu từ ngày mai, chỗ thiên thạch này sẽ đưa đến phòng thí nghiệm của tôi, nếu cô có hứng thú nói có thể lại đó tham quan.”
Dương Miên Miên tiếp nhận danh thiếp, trong lòng buồn bực: “Chẳng lẽ ta cũng mở ra ánh sáng nữ chính, nếu không sao ônh ấy đột nhiên tốt với ta vậy?”
Dương Tiểu Dương cũng không nghĩ ra, nhưng là nó đối với tâm lý tự luyến của Dương Miên Miên khịt mũi coi thường:
“Đừng tưởng rằng là bởi vì cô lớn lên xinh đẹp, trong mắt người phương Tây, sắc đẹp người phương Đông không mấy ưa mắt đâu."
Dương Miên Miên: “……”
Qua hai ngày sau cômới biết được, thật sự chính mình tự đa tình, bởi vì vị lão nhân này là giáo sư của bác sĩ Brown, hiện tại trợ giúp bọn họ nghiên cứu phát minh dụng cụ, giáo sư vật lý đại học MIT, năm trước còn được đề cử giải Nobel vật lý.
Sở dĩ biết Dương Miên Miên, thuần túy là bởi vì Brown muốn dùng dụng cụ nghiên cứu mới nhất chẩn trị cho Dương Miên Miên, nhưng bởi vì chưa từng có tiền lệ, hai người từng thảo luận với nhau, nên Wilson sớm đã xem qua bệnh án của Dương Miên Miên.
Dương Tiểu Dương cười ha ha: “Tự mình đa tình.”
Brown nói: “Giáo sư đối với ca bệnh của cô rất hứng thú, hơn nữa tôi cũng cho rằng cô không thể tùy tiện dùng thuốc được, việc này có thể gây ra ảnh hưởng không thể cứu vãn với não bộ.”
Đại não là cỗ máy thập phần tinh vi, chỉ cần chút sai lệch liền có khả năng gây thương tổn lớn, Brown hiện tại không chỉ hiểu biết bệnh tình của cô, cũng hiểu biết thêm vài tình huống có thể xảy ra, khi biết IQ của cô cao hơn người bình thường, suy nghĩ này càng thêm rõ ràng.
Một thiên tài như vậy, không thể bởi vì một chút sai lầm rồi biến thành ngu ngốc, bởi vậy hắn cần có khuynh hướng vật lý trị liệu khác.
Nhưng đối với đề nghị này, Kinh Sở không hề tùy tiện đồng ý ngay, anh hỏi trước Dương Miên Miên nghĩ như thế nào, Dương Miên Miên nói: “Em muốn đi tìm vị giáo sư kia.”
Cô đối với khối thiên thạch kia cảm giác không phải là hứng thú bình thường mà loáng thoáng đâu đó cô cảm thấy nó có ích cho bệnh tình của mình.
Kinh Sở muốn đi cùng cô nhưng lại bị cự tuyệt: “Không được, có anh ở cạnh đầu óc em liền đình trệ ngay, hơn nữa bên kia không phải cần anh trợ giúp vụ Tiêu Thiên sao?"
“Mới đó đã định vứt bỏ anh à?” Kinh Sở ra vẻ không vui mà gõ gõ đầu cô, "Cô nhóc vô tâm này."
“Anh nói cái gì, em nghe không được.” Dương Miên Miên dùng ánh mắt đặc biệt hồn nhiên vô tội nhìn anh.
Kinh Sở: “……” Cô bé này càng ngày càng tệ, nhưng khi thấy cô có thể lấy chuyện này ra giỡn, Kinh Sở liền biết trong lòng cô kỳ thật đã bình tĩnh rất nhiều.
Sẽ tốt đúng khônh. Anh thầm nghĩ, trời cao trước giờ đều không bức Dương Miên Miên đến đường cùng, anh đã tin như vậy, bây giờ vẫn tin.