Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 139
Edit: Ngân Nhi
Thẩm Thuật hoàn toàn không để ý đến biểu cảm của Nghiêm Lam và Vương Xuyên, vẫn bình thản gắp thức ăn bỏ vào cái bát đối diện mình.
Mà hồn Diệp Tuệ cũng ngồi đối diện với anh thật, thấy Thẩm Thuật tùy ý làm mà không coi ai ra gì như vậy, cô chỉ biết bất lực ôm trán.
anh như thế này không phải càng kỳ lạ hơn sao, bất cứ ai nhìn vào cũng đều sẽ nghĩ anh không được bình thường.
Lúc trước Thẩm Thuật và Diệp Tuệ đã trải qua khá nhiều chuyện ma quái, nhưng Vương Xuyên và Nghiêm Lam thì chưa từng gặp chuyện như vậy bao giờ.
Diệp Tuệ không có ý định nói chuyện này cho ai khác ngoài Thẩm Thuật, cô không muốn khiến mọi người sợ.
Bây giờ cô không thể ngăn lại hành động của Thẩm Thuật được, tự nhiên giờ mà cầm bút lên viết thì không phải quá đáng sợ sao.
Nghiêm Lam nhìn Thẩm Thuật, bà hít sâu một hơi, cố nén không rơi nước mắt, Vương Xuyên thì đánh bạo hỏi: “Thẩm tổng, sao anh lại để thêm một bộ bát đũa thế?”
Thẩm Thuật biết suy nghĩ của Diệp Tuệ, anh cũng che giấu chuyện này cho cô, chỉ nói: “Tôi cảm giác Diệp Tuệ đang ngồi đây.”
Vương Xuyên ngẩn ra, ok, Thẩm tổng thật sự bị điên rồi.
anh ấy và Nghiêm Lam yên lặng rời khỏi phòng bệnh, trước khi đi, Nghiêm Lam còn nói với Thẩm Thuật là ngày mai bà sẽ lại mang đồ ăn tới.
Cho dù Thẩm Thuật vì tưởng tượng Diệp Tuệ ngồi ăn cơm cùng mình nên mới chịu ăn cơm tử tế, nhưng đối với Nghiêm Lam thì dù là nguyên nhân gì cũng được, bà chỉ cần Thẩm Thuật chăm sóc tốt bản thân thôi, đó mới là việc quan trọng nhất bây giờ.
Nghiêm Lam cảm thấy đến một ngày nào đó Diệp Tuệ nhất định sẽ tỉnh lại, trong thời gian này bà muốn thay con gái chăm sóc cho Thẩm Thuật.
Sau khi hai người rời đi, Diệp Tuệ liền viết gì đó lên giấy rồi đưa tới trước mặt Thẩm Thuật.
“Thẩm Thuật, lần sau anh kiềm chế chút được không? Cẩn thận mọi người lại truyền tai nhau nói tổng giám đốc Hoa Thụy bị điên đấy.”
Bị Diệp Tuệ trách móc nhưng Thẩm Thuật không hề cảm thấy mất hứng, anh còn mỉm cười về hướng đối diện, nhưng không mở miệng đồng ý với cô.
Vất vả lắm anh mới xác định được là Diệp Tuệ vẫn luôn ở bên cạnh mình, làm sao anh có thể khống chế được tâm trạng cơ chứ, cùng lắm thì lần sau lại bị cô mắng một lần nữa thôi.
Thẩm Thuật biết linh hồn Diệp Tuệ ở ngay bên cạnh anh, hai người còn có thể giao tiếp với nhau, trong lòng anh cũng thoải mái hơn rất nhiều, nhưng vẫn mong cô sẽ tỉnh lại.
anh thầm nghĩ, nếu trên đời đã có ma quỷ thì chắc chắn cũng sẽ có thần linh, nếu anh đi cầu nguyện với thần linh thì Diệp Tuệ có thể tỉnh lại không?
Đền chùa ngày nào cũng có rất đông người lui tới để cầu phúc, ai cũng có tín ngưỡng của mình, vậy tại sao anh lại không thử một lần nhỉ?
Bây giờ không có cách nào khiến Diệp Tuệ tỉnh lại cả, dù chỉ là một tia hy vọng thì anh cũng muốn nắm lấy.
Thẩm Thuật nhìn về hướng đối diện, anh biết Diệp Tuệ đang ngồi đó, vì không thể đến quá gần anh nên cô sẽ ngồi đối diện nhìn anh.
anh biết, cả anh và cô đều luôn nhung nhớ về nhau, tuy gần trong gang tấc nhưng lại không thể gặp mặt.
Tâm trạng của anh rất phức tạp, hồi lâu sau mới nói: “Ngày mai…anh định sẽ đi chùa để cầu nguyện.”
Diệp Tuệ ngẩn người, cô hiểu dụng ý của anh, tay cô giơ về phía tách trà để lấy chút nước, Thẩm Thuật không nhìn thấy Diệp Tuệ, nhưng anh thấy nước trà chuyển động.
một lát sau, trên bàn hiện ra mấy chữ: “Ngày mai em đi cùng anh.”
Thẩm Thuật giật mình, anh lo lắng hỏi: “Bây giờ em là linh hồn, có thể vào chùa không?”
Diệp Tuệ suy nghĩ, không hiểu vì sao mà cô lại có cảm giác là cô có thể vào đền chùa được, cô cũng có linh cảm là nơi đó sẽ có cách để hóa giải khó khăn của bọn họ lúc này.
Diệp Tuệ lại viết: “Có thể.”
Thẩm Thuật không yên tâm, anh hỏi: “Nếu ngày mai em không vào được thì nhất định phải nói cho anh ngay nhé.”
Diệp Tuệ đồng ý.
Nếu mai cô không thể đi vào thì đành phải đứng ở ngoài thôi.
Hôm sau, lúc Thẩm Thuật xử lý xong công việc thì đã đến trưa, anh thu xếp rồi chuẩn bị xuất phát, hôm nay trời âm u, hình như là sắp mưa, cảm giác hơi oi bức khó chịu.
rõ ràng đang là mùa hè nhưng lại không có nắng, bầu trời xám xịt, cảm giác như một bức màn u tối.
Thẩm Thuật vốn không thích trời âm u, vì nó khiến cho lòng người phiền muộn, nhưng sau khi Diệp Tuệ trở thành linh hồn, Thẩm Thuật lại thích thời tiết như thế này.
Nếu trời nhiều mây thì ánh nắng sẽ không chiếu xuống, linh hồn của Diệp Tuệ cũng sẽ không bị thương.
anh chỉ muốn cô được mạnh khỏe, dù cả đời này trời âm u cũng chẳng sao hết.
Thẩm Thuật đã ra đến cửa rồi lại đứng lại, anh nói: “Chờ anh một lát.” Sau đó quay người đi về phòng bệnh.
Diệp Tuệ đang đi theo anh ra ngoài rồi lại thấy anh quay lại, không hiểu anh định làm gì?
Diệp Tuệ đứng im tại chỗ chờ anh, lúc anh đi ra, cô thấy trong tay anh cầm một chiếc ô.
anh nói: “Tuy là trời nhiều mây, nhưng anh vẫn không yên tâm, cứ che ô cho chắc.”
Diệp Tuệ cười, cô mở miệng nói được, nói xong, cô mới nhớ ra là Thẩm Thuật không nghe thấy tiếng cô nói.
Diệp Tuệ giơ tay gõ lên cửa, tỏ ý mình biết rồi.
Thẩm Thuật cầm ô đi ra ngoài, Diệp Tuệ đi bên cạnh anh, giữa hai người vẫn có một khoảng cách, cho nên dương khí của Thẩm Thuật sẽ không ảnh hưởng đến cô.
Còn một đoạn nữa là tới cổng bệnh viện, còn chưa ra đến cửa, Thẩm Thuật đã bật ô lên, tán ô màu đen che trên đầu anh, anh dịu dàng nói: “Chúng mình đi thôi.” Ô rất lớn, dù Diệp Tuệ có đứng bên cạnh thì cũng không đụng vào anh.
Thẩm Thuật bước đi, tay cầm ô nghiêng hẳn về một bên, còn anh thì chỉ che một góc, như vậy thì Diệp Tuệ có thể an toàn đứng cạnh anh.
Xe đỗ cách đây không xa, đi một đoạn là đến, trên đường rất nhiều người nhìn thấy cảnh này, ai cũng cực kỳ ngạc nhiên.
Người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn này, rõ ràng trời đang âm u, thế mà anh ấy lại che ô, thỉnh thoảng anh ấy lại nhìn sang bên cạnh, khóe mắt mang theo ý cười, môi mỏng khẽ nhếch lên, hình như đang nói chuyện với không khí.
Người đi đường rối rít quay đầu nhìn, không phải bởi gương mặt đẹp trai quá đáng của Thẩm Thuật, mà là vì hành động kỳ lạ của anh.
Trời nhiều mây mà lại che ô đã dị lắm rồi, đã thế anh chàng này hình như không phải che ô cho mình mà là che cho người khác, chứ không thì sao lại nghiêng hẳn ô về một phía thế kia?
Lại còn lẩm bẩm nói một mình với không khí nữa chứ.
Có một vài người không khỏi dụi mắt, chẳng lẽ bọn họ nhìn nhầm rồi? Nhưng nhìn kỹ lại thì rõ ràng dưới tán ô trừ anh chàng kia ra thì làm gì còn ai khác.
Trời nhiều mây, ô đen, nói chuyện một mình…Hình ảnh này quá đáng sợ rồi!
Thẩm Thuật chẳng thèm quan tâm đến những ánh mắt của người đi đường, anh đi tới trước xe, ô vẫn chưa gập lại, anh mở cửa xe, dịu dàng nói: “Em lên xe rồi thì báo cho anh biết nhé.”
Diệp Tuệ đã ngồi vào ghế lái phụ từ lâu rồi, cô giơ tay ra, ngón tay nhỏ trắng trẻo nhẹ nhàng gẩy cái chuông gió.
Chuông gió không gió mà kêu, phát ra âm thanh trong trẻo.
Thẩm Thuật sững người, sau đó cười khổ: “anh quên mất là em không cần anh phải mở cửa xe hộ.” Diệp Tuệ là linh hồn, bây giờ cô có thể đi xuyên qua mà không gặp trở ngại gì.
Diệp Tuệ nhìn anh, khóe môi lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.
Sau khi xác nhận Diệp Tuệ đã ngồi vào xe rồi, Thẩm Thuật mới gập ô lại: “Chúng mình đi thôi.”
Bên cạnh có một người đi ngang qua, trông thấy Thẩm Thuật nói chuyện một mình, bộ dạng còn rất vui vẻ, liền lắc đầu tiếc nuối: “Đáng tiếc thật.” Đẹp trai như thế mà bị điên, khổ quá.
Những lời đánh giá bàn luận của người ngoài không ảnh hưởng gì đến Thẩm Thuật và Diệp Tuệ hết, bọn họ chỉ quan tâm đến nhau mà thôi.
Xe dừng lại, Thẩm Thuật lại mở ô, chuẩn bị đi vào trong chùa, nhưng anh hơi khựng lại, vẫn không thấy yên tâm lắm, liền nhìn về phía không khí xác nhận một lần: “Em thật sự có thể vào chùa sao?”
trên mặt đất hiện lên một hàng chữ: “Có thể mà.”
Lúc đến chùa, Diệp Tuệ không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại còn dễ chịu thoải mái lạ thường, có cảm giác rất bình yên.
Xem ra, chuyến đi lần này thật sự có ích với cô rồi.
Lúc này có một cô bé đi tới bên cạnh Thẩm Thuật, trong tay cô bé cầm một lẵng hoa, bên trong có rất nhiều bông hoa tươi thắm, cô bé nhút nhát hỏi: “anh ơi, anh có muốn mua hoa không ạ?”
anh trai này đẹp trai quá, nhìn có vẻ hiền nữa.
Thẩm Thuật nghĩ một chút rồi nói: “Có.”
anh cúi đầu nhìn, chọn mấy bông đẹp nhất rồi trả tiền cho cô bé. cô bé rời đi, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn lại.
Thẩm Thuật cầm bó hoa mới mua, anh cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt bó hoa dưới mặt đất, hình như còn nói mấy câu gì đó, nét mặt rất dịu dàng.
cô bé ngờ vực, anh trai này kỳ lạ quá, sao lại để hoa dưới đất thế kia, cô bé nghĩ mãi cũng không hiểu, đành mặc kệ rồi rời đi.
Diệp Tuệ nhìn xuống, khom người vuốt ve cánh hoa, đáy mắt phức tạp vạn phần. Sau đó cô đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thuật.
Thẩm Thuật đã đi tới dưới mái hiên, nhưng anh vẫn chưa gập ô lại, anh lo là Diệp Tuệ sẽ bị cản lại bên ngoài chùa, không thể vào trong với anh.
Thẩm Thuật nhìn bên cạnh, lo lắng hỏi: “Em vào chưa?”
Diệp Tuệ nhìn nét mặt anh, cô mỉm cười nhìn lên tán ô, nhẹ nhàng kiễng chân lên bấm vào cái nút.
“Cạch” một tiếng, ô được gập lại.
Thẩm Thuật bấy giờ mới thở phào, anh cười nói: “Em nói không sai, thần linh sẽ không ngăn cản em đến đây.”
Diệp Tuệ cũng nhìn anh cười.
Hôm nay không có nhiều người đến chùa thắp hương lắm, vắng vẻ hơn bình thường.
Thẩm Thuật đi vào trong.
Sư trụ trì đi tới, nhìn cái ô đen trong tay Thẩm Thuật, vẻ mặt không lộ ra sự khác thường, nói: “Thẩm thí chủ lại tới đây làm gì vậy?”
Thẩm Thuật nhìn lên tượng Phật, bình tĩnh nói: “Tôi có một tâm nguyện, hy vọng thần linh có thể giúp tôi.”
Sư trụ trì nhìn Thẩm Thuật: “Thẩm thí chủ, mời đi theo tôi.” nói xong liền dẫn Thẩm Thuật đi tới trước tượng Phật rồi rời đi.
Thẩm Thuật nhìn tượng Phật, thành kính quỳ xuống, Diệp Tuệ cũng làm theo anh, quỳ xuống cách anh một đoạn không xa.
Thẩm Thuật chắp tay trước ngực, anh nhìn tượng Phật, nghiêm túc nói: “Nếu trên đời thật sự có thần linh, con hy vọng người có thể giúp con hoàn thành được tâm nguyện.”
Thẩm Thuật nhìn sang bên cạnh, qua không khí, dường như anh có thể nhìn thấy gương mặt của Diệp Tuệ.
Khóe môi anh lộ ra nụ cười, sau đó anh quay đầu lại nhìn lên tượng Phật, từng câu từng chữ nói ra đều cực kỳ chân thành.
“Con mong muốn được chia sẻ một nửa sinh mệnh của mình cho vợ con, cùng vợ con sống chung một sinh mệnh.”
Cả đời này người mà anh quý trọng nhất chính là Diệp Tuệ, nếu cô không còn thì anh sống trên đời này cũng có ý nghĩa gì đâu.
anh sẵn lòng đánh đổi mọi thứ để cô tỉnh lại, kể cả tính mạng của mình.
Chuyện đã đến nước này thì còn điều gì mà anh không dám từ bỏ nữa.
Diệp Tuệ ngỡ ngàng, không dám tin nhìn Thẩm Thuật, anh tới chùa không chỉ để cầu mong cho cô tỉnh lại, mà còn sớm có ý định muốn được sống cùng sinh mệnh với cô rồi.
Diệp Tuệ biết trên đời này thật sự có ma quỷ, bây giờ cô chính là hồn ma, vậy rất có khả năng là thần linh cũng có thật.
nói cách khác, nếu nguyện vọng của Thẩm Thuật mà trở thành hiện thực thì anh sẽ bị rút ngắn tuổi thọ, không được, cô không thể để cho anh làm bừa.
Diệp Tuệ quên luôn cả việc dương khí của Thẩm Thuật sẽ làm cô bị thương, cứ thế chạy về phía anh, muốn ngăn anh lại. Lúc tay của cô khó khăn lắm mới chạm được vào người anh thì cảm giác đau đớn mãnh liệt lập tức truyền đến đầu ngón tay cô.
Đau đến thấu xương.
Diệp Tuệ thống khổ kêu lên một tiếng, cô vội vàng thu tay về, đầu ngón tay đã trở nên sưng đỏ, cô cười khổ, cô thế mà lại quên mất là mình không thể chạm vào anh.
Giọng anh vang lên chậm rãi và rõ ràng: “Con cam tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần vợ con có thể tỉnh lại.”
Diệp Tuệ rơi nước mắt, cô lắc đầu, nhìn anh nói: “anh đừng nói nữa, em không muốn anh chia sẻ sinh mệnh của mình cho em đâu, em chỉ muốn anh được sống tốt…”
Thẩm Thuật không nghe thấy tiếng khóc của cô, anh cúi người xuống, nhẹ nhàng dập đầu xuống đất.
anh nhắm mắt, nét mặt thành kính, ánh sáng chiếu vào mặt anh, sự lạnh lùng hờ hững thường ngày giờ lại hóa dịu dàng.
Giờ phút này, lòng anh bình thản lạ thường, không hề có một chút tạp niệm, chỉ một lòng hướng đến tâm nguyện của mình, hy vọng Diệp Tuệ có thể tỉnh lại.
Diệp Tuệ biết là cô không thể ngăn anh lại được, cô bất lực ngã nhào xuống đất, mắt nhòa lệ nhìn anh.
cô lại nhìn lên tượng Phật, ánh nắng chiếu nghiêng xuống khiến một nửa tượng Phật phát sáng, một nửa thì ẩn trong bóng tối.
không biết có phải cô bị ảo giác hay không mà lúc này nhìn nét mặt của tượng Phật lại có một cảm giác xót thương và từ bi.
Thời gian thay đổi, thế sự vô thường, con người trên đời phải trải qua những cuộc gặp gỡ và chia ly, nhưng Phật tôn quý thì luôn tĩnh tọa, ẩn bên trong hàng nghìn hàng vạn tia sáng, nhìn thấu cả thế gian.
Lúc này có một con chim nhỏ rất đẹp bay vào trong điện, lớp lông màu trắng gần như không có một chút tạp sắc nào.
Nó bay vòng trên không trung, bay qua tượng Phật, cuối cùng đậu trên xà nhà, cúi đầu dùng mỏ vuốt lại bộ lông.
Sau đó nó lại bay ra ngoài, vỗ cánh bay lên bầu trời, trở thành một chấm nhỏ trên cao rồi biến mất hẳn.
Ngoài điện có một cây đại thụ đứng thẳng, cành lá rậm rạp tươi tốt lạ thường, màu xanh bao trùm khiến cho lòng người bình yên.
Trong không khí bỗng lác đác có tiếng ve kêu, mang theo cảm giác khô nóng, một lát sau gió thổi làm cho lá cây lay động, một vài chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Lại qua thêm một lúc nữa, tiếng ve kêu đã không còn, lá ngừng rơi, ngoài điện lặng im không một tiếng động.
Chẳng biết từ bao giờ mà khách đến hành hương dần đi hết, sư trụ trì cũng không thấy đâu cả, trong điện chỉ còn lại Thẩm Thuật và Diệp Tuệ.
Lúc này cả trong lẫn ngoài đều chìm trong yên tĩnh, không khí chậm rãi lưu động, mọi thứ có vẻ như vẫn bình thường, nhưng hình như đang có điều gì đó bắt đầu thay đổi.
Thẩm Thuật vẫn đang quỳ trước điện, bỗng dưng anh cảm thấy đầu nặng trịch, tầm mắt mờ đi, cơ thể bị đẩy về phía trước, càng ngày càng nhẹ bẫng.
Trong cơ thể như có một vật gì đó bị kéo ra ngoài.
Thẩm Thuật mở mắt ra, ngước nhìn lên, lập tức ngỡ ngàng, anh nhìn thấy Diệp Tuệ, sắc mặt cô tái nhợt, trên mặt đầy nước mắt, cũng đang mở to mắt sững sờ nhìn anh.
anh biến thành linh hồn rồi sao?
Ngoài sự kinh ngạc ra thì trong lòng anh còn bùng lên một niềm vui sướng vô bờ, giọng anh run lên: “Diệp Tuệ, anh có thể nhìn thấy em rồi sao?”
anh ngây ngốc nhìn cô, ánh mắt chăm chú không dời, trong mắt chỉ chứa duy nhất hình bóng của cô.
Thẩm Thuật đang quá vui, anh há miệng, không nói nên lời.
anh cố gắng giữ bình tĩnh, hai mắt rưng rưng nói: “Cuối cùng thì anh cũng nhìn thấy em rồi.”
Diệp Tuệ mở to mắt nhìn anh, cũng xúc động rơi nước mắt.
Thẩm Thuật yên lặng nhìn cô, anh rướn người về trước, muốn ôm cô vào lòng, nhưng khi đứng cách cô mấy bước chân, anh lại dừng bước.
anh vẫn nhớ là dương khí của anh sẽ làm cô bị thương, anh không thể đến gần cô được.
Diệp Tuệ hít mũi, tay cô chỉ về hướng mặt đất: “anh nhìn này.”
Thẩm Thuật nhìn theo hướng cô chỉ, hoàn toàn sửng sốt, người đang quỳ trước tượng Phật kia giống hệt anh, là chính bản thân anh.
Sao lại có hai cơ thể của anh được? không lẽ…
anh nhìn Diệp Tuệ, Diệp Tuệ là linh hồn, mà anh lại có thể nhìn thấy cô, vậy là bây giờ anh và cô giống nhau, đều là linh hồn.
Cũng có nghĩa là anh có thể ôm cô rồi.
Thẩm Thuật bước lên trước mấy bước, giang tay ôm chặt cô trong lòng, xúc cảm mềm mại vô cùng chân thật, khiến tâm trạng anh khó mà khống chế nổi, anh nói: “anh rất lo rất sợ, em đừng rời xa anh nhé.”
Diệp Tuệ ôm lại anh, cô rất muốn nói nhưng lại nghẹn ngào không thốt nên lời, chỉ biết ôm anh thật chặt, chỉ có như vậy thì cô mới cảm thấy giây phút này không phải là ảo giác của cô.
Thẩm Thuật giơ tay lên, cẩn thận vuốt ve gương mặt cô, động tác rất dịu dàng, rất chậm, cực kỳ trân trọng.
một lúc sau, tâm trạng của cả hai dần bình tĩnh lại, Diệp Tuệ nhìn về phía tượng Phật, cảm xúc rất phức tạp: “Thần linh đang giúp chúng mình đấy.”
Lúc trước cô sẵn lòng lấy mạng đổi mạng, dùng tính mạng của cô để đổi lấy sự sống cho Thẩm Thuật, mà bây giờ Thẩm Thuật cũng nguyện cầu được cùng chung sinh mệnh với cô để cô có thể tỉnh lại.
Cả anh và cô đều ngốc nghếch khờ dại trong tình yêu như vậy đấy.
Thẩm Thuật: “Nếu đúng là vậy thì cũng tốt mà, chúng mình có thể ở bên nhau mãi mãi rồi.”
Thẩm Thuật nắm tay cô, hai người nhìn nhau thật sâu, không nỡ chớp mắt. Đúng lúc này, Thẩm Thuật bỗng cảm thấy có một sức mạnh rất lớn đang lôi kéo mình.
Cơ thể của anh bị kéo về phía sau, mặc dù anh đã cố gắng nắm chặt tay Diệp Tuệ, nhưng vẫn liên tục bị lùi về.
Tay hai người bị tách ra từng chút một, một giây sau, Diệp Tuệ đã biến mất ngay trước mắt Thẩm Thuật, anh hoảng sợ, khàn giọng hô lên: “Diệp Tuệ!!!”
không biết sau bao lâu, Thẩm Thuật mở mắt ra, thấy mình vẫn ngồi trong điện với tư thế quỳ vái.
Xung quanh vẫn yên tĩnh như cũ, anh cũng không nhìn thấy Diệp Tuệ, chuyện ban nãy cảm giác giống như một giấc mơ vậy.
anh lẩm bẩm: “Diệp Tuệ…”
Lúc này, sư trụ trì đi vào nói: “Thẩm thí chủ, không còn sớm nữa, thí chủ nên về đi thôi.”
Thẩm Thuật nhìn ra bên ngoài, ráng chiều đã bao phủ cả vùng trời, không ngờ đã hoàng hôn rồi.
Lúc anh quỳ ở đây là buổi trưa, nhưng bây giờ mở mắt ra đã đến xế chiều, rốt cuộc thì anh đã quỳ ở đây bao lâu?
Trong mấy tiếng này anh đã làm gì? Tại sao vừa nãy anh lại nhìn thấy Diệp Tuệ? Có thật đó chỉ là ảo giác của anh không?
Thẩm Thuật không thể giải thích được, anh hỏi: “Vừa nãy con…”
Sư trụ trì cắt lời anh: “Thẩm thí chủ, có duyên ắt sẽ gặp được nhau, vô duyên thì không thể cưỡng cầu.” nói xong sư trụ trì cúi đầu, “Thẩm thí chủ, xin mời.”
Thẩm Thuật gật đầu, rời khỏi nơi này. Sư trụ trì nhìn bóng lưng anh, khẽ lắc đầu.
Thẩm Thuật muốn biết bây giờ Diệp Tuệ có đang ở bên cạnh anh không, anh nhẹ nhàng hỏi: “Em có ở đây không?”
Xung quanh không có gió, lá cây không hề lay động, yên tĩnh đến mức khiến cho người ta sợ hãi.
Thẩm Thuật nói lại: “Nếu em ở đây thì viết chữ lên mặt đất cho anh biết đi.”
anh cúi đầu, yên lặng nhìn chăm chú vào mặt đất, nhưng một lúc lâu sau cũng không thấy hiện ra chữ gì, dưới đất có bụi, có lá cây, có sỏi đá…
Duy chỉ không có chữ của Diệp Tuệ, chứng tỏ cô không có ở đây.
Tim anh thắt lại, trong lòng dâng lên cảm giác bất an, anh lại ngẩng đầu nhìn phía trước, chưa từ bỏ mà hỏi tiếp: “Diệp Tuệ, em có ở đây không?”
không có ai đáp lại anh, chỉ có tiếng gió khẽ lùa qua bầu không khí trầm lắng ở nơi này.
Lòng Thẩm Thuật trống rỗng, anh bước về phía trước, bước rất chậm, mỗi bước đi dường như đều phải dùng hết tất cả sức lực trong người anh lúc này.
anh tuyệt vọng nghĩ, trước còn có linh hồn của Diệp Tuệ làm bạn với anh, còn bây giờ ngay đến cả linh hồn cô cũng không thấy đâu nữa rồi.
Đáng ra anh không nên tới đây, anh sai rồi.
Thẩm Thuật lái xe rời đi, xe dừng lại trước cổng bệnh viện, anh đi vào trong rồi lên phòng bệnh, thẫn thờ như người mất hồn đẩy cửa vào.
Lúc này anh gần như mất đi mọi cảm xúc, không khác gì một tượng gỗ không có linh hồn.
anh ngẩng đầu nhìn giường bệnh, sau đó giật mình mở to mắt, đối diện với một ánh mắt đen nhánh trong trẻo mà anh vô cùng quen thuộc.
Diệp Tuệ.
cô đang nằm trên giường bệnh, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn anh, gương mặt tươi tắn như một đóa hoa, đáy mắt chứa đựng những cảm xúc không nói nên lời.
Thẩm Thuật không dám tin nhìn Diệp Tuệ, toàn thân anh căng cứng, thậm chí anh còn tưởng là mình lại đang bước vào một giấc mơ.
anh thấp thỏm run sợ hỏi: “Diệp Tuệ, là em sao?”
Diệp Tuệ nhìn anh không chớp mắt, đôi môi mỏng khẽ mở, chậm rãi gọi tên anh: “Thẩm Thuật.”
Mắt cô rưng rưng, khóe môi mỉm cười, chảy nước mắt.
“Em về với anh rồi đây.”
- --
Huhu chị yêu tỉnh rồi ( Từ giờ 2 anh chị đã cùng chung sinh mệnh, sống cùng sống, chết cùng chết, mãi mãi ko chia lìa.
Cái đoạn lúc anh Thẩm đi ra khỏi chùa hỏi Diệp Tuệ em có ở đây không, không thấy chị đáp lại, huhu thương anh ghê gớm ( Cảm giác đáng sợ thật, tuy chỉ là linh hồn nhưng ít ra cũng an ủi phần nào, nhưng nếu thật sự người mình yêu biến mất hoàn toàn trên đời thì chắc hẳn sẽ sợ hãi lắm, may là linh hồn chị chỉ là quay về nhập vào thân xác thôi, biết thế nhưng tưởng tượng cảnh anh tuyệt vọng rồi tự trách mình không nên đến chùa vẫn xót ơi là xót ((