Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 22
Edit: Ngân Nhi
Má ơi, cô vừa mới nói gì vậy? Phải bịt miệng lại mới được, Thẩm Thuật nghe xong sẽnghĩ cô thế nào chứ.
Đôi môi mỏng của Thẩm Thuật không mấy khi cười, lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng vìmột câu nói vừa rồi của Diệp Tuệ mà anh bỗng nhếch môi cười khẽ một tiếng.
anh không có ý kiến gì với lời cô nói, như thể dù cô có nghịch ngợm thế nào thì cũngkhông sao cả.
Diệp Tuệ thấy Thẩm Thuật không truy hỏi thì mới thở phào nhẹ nhõm, con ma xinh đẹp đằng sau lại mở miệng mắng cô.
“không cho phép cô nói chuyện với anh ấy! Đừng tưởng là người ta đến đây đón côtức là người ta thích cô nhé, tự mình đa tình thôi.”
Nó kiêng kị Thẩm Thuật nên không dám nhích lại gần anh, cơ thể rướn ra chỗ Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ rón rén ngồi dịch ra phía cửa sổ, không muốn dựa sát vào con ma quá.
Cũng may là con ma xinh đẹp đó nghĩ rằng mình không thể nói chuyện được với Diệp Tuệ, sau khi nói mấy câu, nó liền rụt người về ngồi lại ở ghế sau.
Nó lại bắt đầu lấy đồ trang điểm dùng khi còn sống trong cái túi nhỏ đeo trên người ra, xem ra nó vốn rất xinh đẹp.
Nó cầm một thỏi son, nhìn vào gương trang điểm lại.
Mặc dù Diệp Tuệ thấy sợ, nhưng cô vẫn tò mò nhìn vào gương chiếu hậu, muốn xem xem ma quỷ khi trang điểm xong sẽ trông như thế nào.
Con ma đang cẩn thận đánh son, sắp xong rồi thì xe bỗng nhiên lại rẽ ngoặt rất nhanh.
Vết son cứ thế chệch ra, vạch một đường dài lên mặt nó.
Nó ngơ người một lúc, nhìn vào gương xác nhận một phen, sau đó lại đổ nước tẩy trang ra bông để lau đi, vừa làm vừa nói: “không tức giận không tức giận, người đanglái xe chính là chồng tương lai của mày đấy.”
Diệp Tuệ nghe xong không khỏi cảm thấy khó chịu, Thẩm Thuật là chồng cô, khôngphải chồng người khác, cũng không phải là chồng của mấy con ma nhé.
Diệp Tuệ bực bội quẹt miệng, lại nhìn con ma kia đã xử lý xong vết son môi ngoài ý muốn, bây giờ lại đang bắt đầu kẻ mắt.
Cũng đúng lúc sắp kẻ xong thì chiếc xe lại vội vàng phanh gấp.
“A, mắt của tôi, đừng sợ đừng sợ, mày vẫn rất xinh đẹp.” Bút kẻ mắt chọc vào mắt nó, việc kẻ mắt đương nhiên thất bại.
sự bực bội trong lòng Diệp Tuệ thoáng chốc đã tan biến, cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, miệng nở nụ cười.
Nếu không phải Diệp Tuệ biết Thẩm Thuật không nhìn thấy ma thì cô còn tưởng là anhcố tình cơ, ai bảo ban nãy con ma kia dám nói anh là chồng nó chứ.
Trải qua mấy lần trắc trở, Diệp Tuệ cuối cùng cũng về đến nhà, con ma xinh đẹp kia hình như không theo kịp, hay có lẽ là nó không dám đi theo.
Diệp Tuệ lúc này mới hoàn toàn thả lỏng, cô đi vào thang máy cùng Thẩm Thuật, thang máy chậm rãi đi lên từng tầng, còn mấy tầng nữa là lên đến nhà rồi, nhưng thang máy lại đột ngột rung lắc mấy cái rồi dừng lại.
Cửa thang máy từ từ mở ra, Diệp Tuệ ấn nút đóng cửa nhưng không phím nào nhạy cả, cô vẫn chưa từ bỏ ý định, ấn liên tiếp mấy cái, nhất định cô phải lên được nhà bằng thang máy, vì cô biết rõ là thang máy không thể vô duyên vô cớ gặp trục trặc được, trăm phần trăm là con ma kia giở trò.
“Chúng ta leo thang bộ đi.” Thẩm Thuật cho rằng thang máy gặp sự cố, liền nói với Diệp Tuệ lúc này vẫn đang điên cuồng bấm nút đến sắp hỏng.
Diệp Tuệ đành phải nghe lời theo sát Thẩm Thuật đi về phía cầu thang bộ, cô rất căng thẳng, sợ anh đi nhanh quá cô lại không đuổi kịp.
Mấy cái cầu thang trong phim kinh dị chắc chắn sẽ không đơn giản, nam nữ chính mà leo bộ là thể nào chỗ này cũng mất điện.
một giây sau, suy đoán của Diệp Tuệ đã linh nghiệm, bụp một tiếng, đèn trong này lần lượt tắt từ tầng dưới cùng lên trên, cuối cùng nguyên cả khu vực thoát hiểm đã chìm trong bóng tối.
Diệp Tuệ và Thẩm Thuật không hẹn mà cùng dừng bước, Diệp Tuệ run rẩy lấy di động ra, chuẩn bị mở đèn pin lên.
Dựa theo mấy câu chuyện kinh dị thì chắc chắn trong khoảnh khắc cô bật đèn pin lên,trên cầu thang chắc chắn sẽ có một con ma nữ tóc đen da trắng đang nằm sấp ra đấy.
Diệp Tuệ tay run bần bật giơ đèn pin ra, ánh sáng lập tức chiếu thẳng vào chỗ con ma nữ xinh đẹp mặc đồ trắng đang đứng đằng trước.
cô sợ hãi tóm vội cánh tay Thẩm Thuật, mắt cô không nhìn anh mà chăm chú nhìn con ma xinh đẹp đang chuẩn bị hù mình kia.
Nó và cô nhìn nhau, có thể lúc nãy ở trên xe, cô đã trộm nhìn con ma quá lâu, nên nóđã phát hiện ra là cô có thể nhìn thấy ma, liền đứng chờ sẵn ở đây để dọa cô mộtchút.
Ngay sau đó, nó bắt đầu bước lên trước một bước.
Diệp Tuệ lập tức kéo tay áo Thẩm Thuật, hai tay cô chẳng còn sức nữa nên khôngbám thẳng vào tay anh được.
Giọng của cô run rẩy, ngay cả lời nói ra cũng không hoàn chỉnh: “Chồng…Chồng ơi.”cô cũng không muốn đâu, nhưng tự dưng lại bật thốt ra một lời tuyên bố chủ quyền như vậy.
Trong bóng tối, hình như Diệp Tuệ nghe thấy một tiếng cười rất khẽ của Thẩm Thuật.
Dưới tình huống đáng sợ lúc này, một tiếng động nhỏ như vậy mà Diệp Tuệ cũng nghe được, cô quay đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
Ánh mắt của Thẩm Thuật nhìn cô chăm chú, cho dù lúc này ánh sáng rất yếu, nhưngrõ ràng có thể nhận ra là anh đang nhếch môi cười.
“Em sợ như vậy, có cần anh dắt đi không?”
Thẩm Thuật đột ngột ngửa lòng bàn tay ra trước mặt cô, ý tứ rất rõ ràng, anh chủ động để cho cô nắm tay mình.
Trái tim đang đập cuồng loạn của Diệp Tuệ thoáng chốc đã bình thường trở lại, nhưng lúc nhìn vào mắt anh, tim cô lại bắt đầu đập nhanh hơn.
cô còn chưa kịp đặt tay mình lên tay anh thì lập tức phát hiện ra con ma kia đang ngã xuống cầu thang, nó bị chính mái tóc dài của mình làm vấp ngã.
Nó hét lên một tiếng, một giây sau bắt đầu lăn từ trên cầu thang xuống.
Nó cố tình làm cho thang máy dừng lại, đứng trong chỗ thang bộ để dọa Diệp Tuệ mấy phút, thế mà chỉ trong một giây đã ngã lăn xuống chân cô rồi.
Diệp Tuệ bị cảnh tượng bất ngờ này dọa sợ, tay vẫn cứng đờ giữa không trung, cách bàn tay anh chỉ một chút.
Con ma kia còn chưa kịp bò dậy thì Thẩm Thuật đã chủ động đưa tay tới, các ngón tay thon dài ấm áp đan vào giữa các ngón tay cô.
Đây là lần đầu tiên hai người nắm tay nhau khi cả hai còn đang tỉnh táo.
Trong khoảnh khắc tay anh chạm vào tay cô, bóng đen ở dưới chân lập tức biến mất, yên tĩnh như ánh trăng trên bầu trời kia.
Thẩm Thuật phát hiện tay cô rịn mồ hôi, dường như là vì quá sợ hãi, anh nắm chặt taycô, dắt cô đi lên cầu thang.
Trong bóng tối, nỗi sợ của con người sẽ tăng lên mấy lần, huống hồ là Diệp Tuệ còn mới nhìn thấy ma.
Nhưng được anh nắm tay đi cạnh nhau thế này, bờ vai hai người dựa sát, cảm nhận sựnóng bỏng trong lòng bàn tay anh, cô lại không hề thấy sợ nữa.
Mặc dù khi nắm tay nhau thì con ma kia đã biến mất, nỗi sợ cũng không còn, nhưngcô cũng không muốn giải thích gì với anh, cũng không muốn buông tay anh ra.
Cầu thang rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô và anh, cùng với tiếng bước chân rất khẽ trên mặt đất.
Thẩm Thuật nắm tay cô cho đến lúc về đến cửa nhà mới buông ra, Diệp Tuệ lúng túngnói: “Cảm ơn anh.”
nói xong cô vội vàng chạy về phòng mình.
Lúc cô nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, tự nhiên lại giơ tay ra ngắm nghía một chút, tay của Thẩm Thuật hình như lớn hơn tay cô nhiều lắm.
Lúc trước cô có làm vỡ cái bình hoa của anh, cô đã hứa với anh là khi nào có tiền đóng phim thì sẽ mua lại cho anh mười cái bình hoa giống như thế.
cô không đến trung tâm thương mại, vì bình hoa bán trong đó đều có vẻ rất tinh sảo, mà cái bình hoa của Thẩm Thuật nhìn lại hơi cổ, cho nên cô đến chợ đồ cũ mua thì có vẻ hợp lý hơn.
cô không hề biết rằng cái bình hoa cô làm vỡ có mức giá trên trời, cô chỉ nóng lòng muốn mua lại cho anh món đồ anh thích thôi.
Sau khi phim đóng máy, cô nhận được một khoản tiền, liền lập tức đi đến chợ bán đồ cổ luôn, vừa bước chân vào chợ thì lập tức có một chủ quán đi ra ngăn cô lại.
Người này khá lớn tuổi nên không biết cô là diễn viên.
Diệp Tuệ có ngoại hình xinh đẹp lại trẻ tuổi, vừa nhìn đã biết không phải người sành sỏi về đồ cổ, rất dễ lừa, cho nên cô vừa đến đã bị các chủ tiệm theo dõi.
Chủ tiệm nói rất nhiệt tình: “cô gái đến mua đồ cổ à? Rất nhiều khách hàng mua đồ ở tiệm của tôi đều nói là nhà tôi bán đồ thật đấy.”
Diệp Tuệ tất nhiên là không tin lời người này nói, cô xua tay, chuẩn bị đi xem những cửa hàng khác.
đang nhìn xung quanh thì bên cạnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói hiền lành dễ nghe: “cô bé đến xem đồ cổ à?”
Diệp Tuệ cho là lại có chủ tiệm nào đấy muốn đẩy mạnh tiêu thụ, theo bản năng đangđịnh đáp lại một câu “Vâng ạ”, nhưng lúc thấy rõ cảnh tượng bên cạnh, cô sợ đến mức suýt nữa thì ngã xuống.
Người đang đứng cạnh cô là một ông cụ mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, mặt trắng bệch, dáng dấp bình thường, nhưng bị đứt một bàn tay, cũng mất luôn một bàn chân, máu cứ chảy ròng ròng xuống đất.
Này này này…Đây không phải là người, mà là ma!
Diệp Tuệ và ông cụ ma nhìn nhau mấy giây, tuy cô cực kì sợ hãi, nhưng vẫn phải giả vờ như mình không nhìn thấy nó, cô kéo chặt áo lại, run rẩy nói: “Sao hôm nay lạnh thế nhỉ.”
Ông cụ ma đã bị Diệp Tuệ lừa, ông ta không biết là cô có thể nhìn thấy mình.
Nhưng ông cụ ma này lại cứ như muốn theo dõi cô vậy, cô đi đến cửa hàng nào thìông ấy theo đến cửa hàng đó, bám lấy cô như hình với bóng.
Diệp Tuệ chết lặng cầm lấy một cái bình hoa, cũng chết lặng mà trả tiền, cuối cùng chết lặng đi ra khỏi cửa tiệm, tới một cửa hàng khác, ông cụ ma kia vẫn đi theo cô.
Lúc cô mua cái bình hoa trắng tiếp theo, ông ấy liền nói: “cô bé à, sao nhìn cháu xinh đẹp thế này mà mắt thẩm mỹ lại kém thế chứ.”
Diệp Tuệ: “…” Ông đang khen tôi hay đang chê tôi vậy?
Mua tiếp một cái bình hoa nữa, ông cụ ma lại nói: “Cháu không biết nhìn đồ cổ gì cả, sao cứ mua phải hàng nhái thế?”
Diệp Tuệ: “…”
Lỗ tai cô bị tra tấn suốt một đường, trong tay đã ôm ba cái bình hoa, đi ngang quamột cửa tiệm, chủ tiệm chính là người ban đầu đã chặn đường cô, giờ thấy cô quay lạithì hai mắt ông ấy sáng rực lên.
Ông ta ra vẻ thần bí nói: “Tôi nói cho cô nghe, cái bình hoa này tôi đã đặc biệt mời thầy đến phù phép, nếu mua nó về thì sau này sẽ được Bồ Tát phù hộ.”
Lời của chủ tiệm tương đối dễ nghe, nhưng ông cụ ma thì không nghe nổi: “Mời thầy? Phù phép? Ông cứ thử xem sau này ông chết đi rồi, Bồ Tát có phù hộ cho cái loại người dối trá như ông không?”
Chủ tiệm nói một câu, ông cụ ma lại nói một câu.
Diệp Tuệ nghe mà đau đầu, lúc này cô chỉ muốn về nhà luôn thôi, cô nhanh chóng nhìn một lượt rồi nói: “Gói cho tôi mấy cái bình hoa kia.”
Câu tiếp theo còn tỏ ra gấp gáp hơn: “Ông nói giá luôn đi!” Bao nhiêu tiền tôi cũng đưa!
Mắt của chủ tiệm đảo hai vòng, muốn hét giá gấp đôi, ông ta thầm nghĩ, khó khăn lắm mới gặp được một người khách vung tiền như rác thế này, không thịt của người ta mộtkhoản tiền thì thật có lỗi với chính mình.
Ông ta giơ lên một ngón tay, nói ra một cái giá rất đắt.
Ông cụ ma không vui chút nào, ông ấy bay tới trên đầu chủ tiệm, trừng mắt với ông ta mấy cái rồi đập mạnh mấy phát vào gáy ông ta.
“Đồ dỏm mà còn bán đắt thế à! không cho phép ông đi lừa gạt người ta! không cho phép ông nói láo!”
Cái tát tuy vô hình, nhưng chủ tiệm vẫn cảm thấy da đầu co rút từng đợt rất đau đớn, ông ta chỉ nghĩ là hôm qua mình ngủ không ngon giấc nên mới vậy, chắc bị trúng gió rồi, ông ta lắc lắc đầu, muốn nói chuyện tiếp.
Chủ tiệm còn chưa lên tiếng thì ông cụ ma lại thổi phù một cái, Diệp Tuệ cảm nhận được một cơn gió thổi qua, còn chủ tiệm thì nhắm mắt lại kêu lên: “Ui da, sao lại có cát bay vào mắt thế này?!!”
Lúc ông ta đang che mắt lại, ông cụ ma lại vểnh cái mông lên huých vào người ông ta, làm cho thắt lưng ông ta đập vào kệ hàng.
Chủ tiệm ôm thắt lưng kêu to: “Ui da, thắt lưng tôi.” Ông cụ đứng bên cạnh đắc ý thổi ria mép của mình.
Trêu cợt chủ tiệm một trận xong, ông cụ ma lại quay sang nhìn Diệp Tuệ, vô cùng đau đớn nói: “cô bé à, cả cái chợ đồ cổ này chỉ có cái bình hoa để ở phía trên cùng kia là có giá trị nhất thôi.”
“Cháu nhất định phải tin ông, từ xưa đến nay ông chưa bao giờ nói láo.”
Ông cụ ma kia làm nhiều việc như vậy thật ra cũng chỉ vì muốn Diệp Tuệ chọn được đúng món đồ có giá trị thôi, Diệp Tuệ suy nghĩ một chút rồi chỉ lên trên nói: “Cho tôi xem cái bình hoa để ở góc trên cùng kia được không?”
Chủ tiệm cố chịu đựng cơn đau ở lưng, nhìn lên chỗ Diệp Tuệ chỉ, cái bình hoa đó chẳng ai thèm mua cả, trên bề mặt đã tích một lớp bụi.
Ông ta nhìn đống bình hoa Diệp Tuệ đã mua, có lòng nhắc nhở một tiếng: “Cái bình đóđã để ở đây lâu lắm rồi, vừa nhìn đã biết không phải hàng thật.”
Ông cụ ma lại nổi đóa lên: “Ông thì biết cái gì! Tôi liếc mắt nhìn thôi cũng có thể phân biệt được thật giả rồi! Có muốn đầu thai lại để xem ai mới là đầu heo không?”
Chủ tiệm không hề biết là mình đang bị mắng xối xả, ông ta còn nói: “cô mua cái gì cũng tốt hơn là mua cái bình đó.”
Ông cụ ma hết nói nổi, đứng bên cạnh thúc giục cô: “cô bé, đừng có ngu theo ông ta, mau mua cái bình đó đi!”
Diệp Tuệ nghe theo ông ấy: “không sao, tôi thích cái bình đó.”
Chủ tiệm không khuyên được cô, liền trèo lên thang lấy cái bình xuống đưa cho cô, ông ta rất hào phóng giảm hẳn nửa giá cho cái bình này, chẳng khác nào tặng khôngcho cô, thế mà ông ta vẫn cảm thấy là mình rất lời, ông cụ ma mỉa mai cười một tiếng: “Đúng là đồ ngu.”
Lúc Diệp Tuệ quyết định sẽ mua cái bình hoa đó, ông cụ ma yên lặng luôn không nóigì nữa, đến khi cô thanh toán xong rồi ông ấy mới nói: “cô bé, phải giữ kĩ cái bình hoa này đấy nhé, càng về sau giá trị sẽ càng cao hơn.”
Cứ thế, Diệp Tuệ đã mua chín cái bình hoa đểu, nhưng cuối cùng lại thu về được mộtcái bình hoa cổ quý giá với một mức giá rất rẻ.
cô cầm bình hoa đi về nhà, nhìn lướt qua một lượt, nhất định phải bày ở một nơi bắt mắt nhất, để Thẩm Thuật vừa về cái là nhìn thấy luôn.
Buổi tối, Thẩm Thuật đi về nhà, vừa mở cửa ra đã trông thấy Diệp Tuệ chạy đến trước mặt, cô nở nụ cười, hai mắt sáng rực nói: “anh đã về.”
anh hơi ngạc nhiên, bình thường cô chưa từng làm như vậy, anh đáp: “Ừ.”
Diệp Tuệ lại nói: “anh qua đây xem đi, em có đồ tặng cho anh đấy.”
Thẩm Thuật mơ hồ đoán ra được, nhưng anh không nói gì, chỉ bước chân đi đến chỗcô chỉ, mắt anh đảo một lượt rồi dừng lại ở phía trước.
trên chiếc bàn màu đen xếp ngay ngắn mười cái bình hoa với đủ các kiểu dáng và hoa văn khác nhau, suýt nữa anh còn tưởng là mình đang bước vào tiệm đồ cổ.
Diệp Tuệ hào sảng vỗ vỗ cái bàn: “anh nhìn đi, bình hoa em mua tặng anh đấy.”
Nét mặt của cô tràn ngập sự chờ mong, dường như đang muốn nói, anh nhìn đi, emđã giữ lời hứa rồi nhé, mua cho anh mười cái bình hoa luôn.
Diệp Tuệ lại chỉ tay vào từng cái bình, nghiêm túc nói: “Thấp, mập, cao, gầy, sặc sỡ, trang nhã…”
“Em không biết là anh thích kiểu bình hoa như thế nào, cho nên đã chọn đủ loại luôn.” Đúng là kiểu gì cũng có thật.
Thẩm Thuật nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô vợ nhỏ, bỗng dưng cảm thấy cuộc sống sau này sẽ bắt đầu trở nên thú vị rồi.
- --
Chị Diệp đáng yêu thế này, không rung động thì mới là lạ đấy anh ơiii ))