Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi Trì Dịch hứng thú bừng bừng thương lượng với Hắc bá làm như thế nào để giết đến hang ổ của Thanh Phỉ, hắn không biết nhị ca mà hắn chưa từng gặp vào lúc này cũng đã bước lên đỉnh núi tổng bộ Trùng Minh Giáo.
Hiện giờ thiên hạ bị chia cắt thành mười hai châu, phân biệt là Yến, Tề, Thục, Lương, Tây, Mân, Hạ, Tấn, Ngô, Định, Thanh, Kinh.
Bốn châu Yến, Tề, Lương, Tây ở phương bắc, Ngô, Kinh, Tấn, Hạ ở khu vực Trung Nguyên, Mân, Định, Thanh, Thục ở phía nam.
Trong bốn châu ở phương bắc, Yến Châu và Lương Châu nhiều hoang mạc, Tề Châu, Tây Châu nhiều dãy núi vờn quanh, mà tổng bộ của Trùng Minh Giáo ở trên mạch núi Thiên Vân Tây Châu.
Độ cao của núi Thiên Vân so với mực nước biển rất cao, đỉnh núi nhiều năm được bao trùm bởi băng tuyết, lớp băng tuyết rất dày bốn mùa không tan, tổng bộ của Trùng Minh Giáo thì được xây dựng tại đỉnh núi tuyết này.
Trùng Minh Giáo thờ phụng chư quỷ địa ngục, tôn sùng tử vong và màu đen, cho nên màu sắc xây phòng và quần áo hơn một nửa là màu đen. Lúc này Diệp Trạch đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trên nền tuyết trắng xoá đan xen những nóc nhà màu đen có trình tự, nhấp nhô. Sự tương phản giữa màu tuyết trắng tinh và màu đen ủ dột, nhìn qua có cảm giác áp lực nói không nên lời.
Quả nhiên là tổng bộ của Ma giáo, vừa nhìn là thấy tà tính. Diệp Trạch đi tới, thỉnh thoảng đánh giá cái nơi bạo gan nổi tiếng trong thiên hạ, tâm tình lại không dao động chút nào.
“Vẫn chưa có tin tức của Tam đệ sao? Ông từng đáp ứng với ta, nếu ta bái ông làm sư, ông sẽ giúp ta tìm được Tam đệ.” Nam tử mặc y phục xanh ngọc bên cạnh Diệp Trạch bên là hữu hộ pháp hung danh hiển hách Bạch Kính Phong của Trùng Minh Giáo, trong lời đồn ông là người hỉ nộ vô thường, tàn nhẫn độc ác, lúc này ánh mắt Diệp Trạch nhìn ông lại không có nửa phần sợ hãi.
“Đừng có gấp mà, đồ nhi ngoan, phải có tự tin với sư phụ còn chứ, trong thiên hạ còn chưa có người mà Bạch Kính Phong ta không tìm thấy.” Bạch Kính Phong cũng không thèm quan tâm ngữ khí của Diệp Trạch, lười biếng mà cứ tự đi về phía trước.
A, không cần nóng nảy? Tam đệ mới mười hai tuổi sao hắn có thể không nóng nảy! Tam đệ đã mất tích lâu như vậy, nếu lại không tìm thấy, đệ ấy vẫn chỉ là đứa trẻ, ở bên ngoài không bị Thiết Sư Tiêu Cục hại chết cũng sẽ xảy ra chuyện khác! Sắc mặt Diệp Trạch càng lạnh hơn, lại cũng không có thể tưởng tượng, buồn bực đi theo sau Bạch Kính Phong.
“Chậc, đồ nhi này, thật sự không cần vi sư giúp con báo thù?” Diệp Trạch không nói, Bạch Kính Phong lại nổi lên hứng thú trêu chọc hắn. “Không cần.” Diệp Trạch thờ ơ cự tuyệt: “Thù của ta, tự ta sẽ báo.”
“Ta nói này, việc nhà con không bình thường” Bạch Kính Phong cũng không thèm để ý lời cự tuyệt của hắn, tự mình nói: “Con không muốn biết, Thiết Sư Tiêu Cục vì sao sẽ tìm đến nhà các con sao? Thiết Sư kia có đầu óc ngu xuẩn kia, hản là bị người coi làm giáo mà dùng.”
“Cái gì?” Diệp Trạch đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Bạch Kính Phong, Bạch Kính Phong thấy đồ đệ ông vất vả trộm tới lần đầu tiên nghiêm túc nghe ông nói như vậy, không khỏi có chút vui vẻ: “Này này này, đồ nhi ngoan, gọi tiếng sư phụ nghe một chút? Gọi sư phụ vi sư sẽ nói cho con.”
“Sư phụ.” Diệp Trạch gọi vô cùng trơn tru.
“Ai nha, đồ nhi ngoan! Nhưng mà cụ thể sao lại vậy, vi sư cũng không rõ ràng lắm, dù sao Diệp gia các con là bị người ta giá họa, chờ vi sư điều tra rõ thì nói với con.” Bạch Kính Phong cười híp mắt.
“...” Diệp Trạch.
“Đừng không vui thế chứ” Bạch Kính Phong chớp chớp mắt nhìn hắn: “Đồ nhi ngoan, trước theo vi sư đi gặp giáo chủ, tư chất của con thích hợp học Cửu Ảnh Kiếm của ta nhất, với tư chất của con, không đến ba năm là đã có thể sánh vai với cao thủ tuyến đầu đương thời, đến lúc đó không cần biết kẻ thù là ai, xử lý hắn là được.”
Thấy Bạch Kính Phong ngắt lời, Diệp Trạch cũng chỉ có thể không nhiều lời, tiếp lời ông mà hỏi: “Đương thời cao thủ đều có như này? Võ công của Thiết Sư Tiêu Cục ở trên giang hồ được tính là cấp bậc gì?”
Bạch Kính Phong nghe thấy Thiết Sư Tiêu Cục có chút khinh thường: “Thiết Sư Tiêu Cục? Kia chẳng qua là loại mặt hàng cấp hai cấp ba thôi, nếu có nguyện ý để vi sư giúp con báo thù, chỉ cần thời gian một ngày là ta có thể thu phục được.” Ngay sau đó, ông phổ cập khoa học cho đồ nhi nhà mình: “Bây giờ trong thiên hạ có bảy môn phái khá nổi danh, phần lớn cao thủ đều xuất từ bảy phái này, trừ bỏ giáo ta, còn có phái Thanh Thành, Cửu Dương Sơn, Thiếu Lâm Tự, Cẩm Tú Phường, Thiên Hà Minh, còn có Kiếm Các.”
“Phái Thanh Thành nằm ở Thành Xuyên Thục Châu, toàn bộ phái đều là lũ trâu bò, võ công của chưởng môn phái Thanh Thành - Huyền Thanh Tử đứng tại ba vị trí đầu trong thiên hạ, kiếm pháp Thái Cực cực kỳ lợi hại, từng giao thủ với giáo chủ ba trăm chiêu mà không thấy suy tàn. Cửu Dương Sơn ở ngoại thành Cửu Dương Kinh Châu, danh tiếng của Cửu Dương Lôi gia chắc đồ nhi con cũng từng nghe nói đến, tổ tiên Lôi gia vốn là hậu nhân nhà tướng, danh tướng Lôi Dụ trăm năm trước đó là tổ tiên Lôi gia.”
Bạch Kính Phong nói về chuyện cũ của Cửu Dương Sơn, cũng có chút thở dài, tạm dừng một lát: “Đáng tiếc Lôi Dụ nổi danh hiển hách, chinh chiến cả đời công huân vô số lại không tránh nổi kết cục qua cầu rút ván, trước khi Lôi Dụ chết đã lập hạ tổ huấn phàm là con cháu Lôi gia tất cả không được tòng quân. Cho nên sau khi hắn chết, hậu nhân Lôi gia đã rời triều đình thành lập sơn trang ở Cửu Dương Sơn từ đây lánh đời, mặc kệ việc triều đình.”
Diệp Trạch gật đầu: “Việc của Lôi gia ta cũng từng nghe nói, phụ thân từng nói đao pháp của Lôi gia là độc nhất vô nhị.”
“Không sai, đao pháp Lôi gia đều do tôi luyện từ chiến trường chết chóc giết người thật sự mà có, đao tàn nhẫn, mỗi chiêu mỗi thức đều như cuồng phong tật vũ đánh thẳng vào chỗ yếu hại, hơn nữa người Lôi gia vô cùng đoàn kết, thường mà chỉ đắc tội một người là đắc tội cả nhà. Lúc trước đệ tử môn hạ của tả hộ pháp của giáo ta đắc tội nhị tiểu thư Lôi gia, kết quả Lôi gia kêu gọi cả nhà truy sát tả hộ pháp cả ngàn dặm, cảnh tượng kia, chậc chậc chậc, đồ nhi này ta nói với con, người Lôi gia đều là kẻ điên.” Bạch Kính Phong mím miệng nói với Diệp Trạch: “Sau này con nhìn thấy người Lôi gia thì trốn xa một chút, đánh nhau với kẻ điên không có lời, nói phải trái lại nói không được, vẫn là nhìn thấy thì chạy thì tốt hơn.”
“...” Nghe như Bạch Kính Phong rất có kinh nghiệm vậy?
“Tiếp theo mấy con lừa trọc ở Thiếu Lâm Tự kia thì không có gì để nói, Cẩm Tú Phường gần sông Tương Ngô Châu chuyên thu nhận nữ tử cơ khổ trong thiên hạ về dạy thêu thùa và võ nghệ, sản phẩm thêu thùa Cẩm Tú Phường nghe nói đã từng được hoàng đế tán thưởng. Phường chủ Tô Đan của Cẩm Tú Phường quốc sắc thiên hương, có danh tiếng Cẩm Tú tiên tử ở trên giang hồ, còn về võ công, thật ra lơ lỏng bình thường.” Bạch Kính Phong như có thành kiến gì đó với Cẩm Tú Phường mà không muốn nhiều lời.
“Thiên Hà Minh cũng ở Ngô Châu, là thế lực liên hợp lại của các thuyền giúp hải tặc, tuy rằng tổ chức rời rạc, nhưng thanh thế to lớn cũng là không thể khinh thường, minh chủ Thiên Hà Minh - Quách Thịnh cực giỏi chưởng pháp, Hành Vân chưởng pháp là nổi tiếng khắp thiên hạ, không đứng được ở bà hàng đầu cũng có thể đứng trước năm hàng đầu trong thiên hạ.” Bạch Kính Phong nghĩ nghĩ: “Cuối cùng là Kiếm Các vô cùng thần bí, không ai biết cụ thể vị trí của Kiếm Các ở nơi nào, bọn họ cũng rất ít khi hành tẩu trên giang hồ, nghe đồn kiếm pháp của các chủ Kiếm Các cực kỳ cao cường, theo như lời giáo chủ, có khi giáo chủ cũng không phải là đối thủ của các chủ Kiếm Các.”
“Lợi hại như vậy?” Diệp Trạch có chút giật mình, Trùng Minh Giáo là một trong các đại môn phái trên giang hồ cách Diệp gia gần nhất, có thể nói từ nhỏ Diệp Trạch chính là nghe uy danh (ác danh?) của Trùng Minh Ma giáo mà lớn, đối với thực lực của Trùng Minh Giáo vô cùng hiểu biết. Hiện tại hắn bị hữu hộ pháp Bạch Kính Phong của Ma giáo bắt lại làm đồ đệ, tuy rằng bởi vì ác danh của Trùng Minh Giáo rõ ràng có chút không muốn, nhưng thực lực lớn mạnh của Bạch Kính Phong hắn vẫn là vô cùng đồng tình, hữu hộ pháp đều đã lợi hại như vậy, vậy giáo chủ phải lợi hại đến thế nào? Giáo chủ lợi hại như vậy thế mà có khả năng không đánh lại các chủ Kiếm Các chưa từng nghe đến kia?
Diệp Trạch có chút hướng về Kiếm Các, hai, đừng nói chứ, Kiếm Các nghe tới là thấy uy phong hơn Ma giáo gì đó nhiều.
Bạch Kính Phong giống như nhìn ra tâm tư của Diệp Trạch, giơ tay đánh một cái lên đầu Diệp Trạch: “Chỉ là nói có khả năng thôi, trên thực tế cũng chưa từng tỷ thí, hơn nữa người Kiếm Các thần thần bí bí, bao nhiêu năm mới ra tới một người, trên giang hồ hoàn toàn tìm không thấy tung tích của bọn họ, con cũng đừng nghĩ nữa, tư chất của con cực kỳ phù hợp Cửu Ảnh Thần Công của giáo ta, nếu con chuyên tâm luyện công pháp cửu ảnh ta, ta bảo đảm thành tựu trong tương lai của con không thể kém hơn mấy tên đệ tử của Kiếm Các đó.”
“Au!” Diệp Trạch đánh bay tay của Bạch Kính Phong, xoa xoa đầu không nói chuyện nữa, đương nhiên hắn biết hiện tại chỉ có Trùng Minh Giáo là thích hợp với hắn nhất, Ma giáo sở dĩ là Ma giáo, vì thứ công pháp bọn họ luyện nhất định sẽ là ma công, công pháp đường ngang ngõ tắt đương nhiên tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn so với công pháp chính thống.
Ngày Diệp Trạch biết được thời khắc Diệp gia bị giết, trong lòng đã sụp đổ, rõ ràng một khắc trước phụ thân còn đang răn dạy hắn gây hoạ khắp nơi, đại ca còn đang ngăn cản không cho hắn ra cửa, tiểu đệ còn đang lăn lộn ăn vạ trên người mẫu thân. Sao nháy mắt đã thay đổi. Hết thảy đều không còn nữa. Phụ thân vẫn luôn nghiêm khắc ghét bỏ hắn không biết gì cả rồi lại không ngừng thay hắn thu dọn cục diện rối rắm, mẫu thân dịu dàng hiền huệ vẫn luôn thương hắn yêu hắn lại sẽ che chở hắn khi hắn cãi nhau với phụ thân, còn có đại ca đoan túc trầm mặc khi hắn gặp rắc rối vẫn luôn che chở trước người hắn, tiểu đệ nghịch ngợm được nuông chiều.
Đều không còn nữa rồi sao?
Diệp Trạch có chút mờ mịt. Mọi người nói không sai, hắn chính là một tên phế vật bại gia tử, lần đầu tiên ở bên ngoài một mình, lúc đó hắn trốn đông trốn tây cả người đều vô cùng chật vật, không biết làm cái gì cả. Lúc đầu hắn vẫn cứ luôn khóc, hắn cảm thấy bản thân thật vô dụng, lần đầu tiên hắn nhận thức rõ ràng được mình vô dụng đến cỡ nào. Đã không còn cha mẹ và huynh trưởng bên người, hắn vậy mà cái gì cũng không làm tốt.
Hắn nên báo thù thay người nhà như thế nào?
Hắn vô cùng căm hận chính mình lúc trước tại sao vẫn luôn ăn no chờ chết, nếu mình chịu chú tâm tập võ giống đại ca thì hiện tại chắc chắn võ công của hắn đã thực không tồi. Hắn vẫn luôn đều biết tư chất của mình rất tốt, phụ thân từng nói, nếu hắn chịu dùng ba phần tâm tư luyện võ, võ công của hắn có thể vượt qua đại ca, nhưng là hắn vẫn luôn ngại luyện võ quá mệt mỏi, không chịu chú tâm học.
Lúc trước hắn nghĩ sao phải vất vả như vậy làm gì? Võ công của đại ca không phải cũng rất tốt đấy sao? Trong nhà có đại ca như vậy là đủ rồi. Bây giờ hồi tưởng lại hắn chỉ muốn tát cho mình một cái. Nếu lúc trước hắn chịu nghiêm túc luyện võ, có phải hắn có thể lao ra báo thù cho người nhà hay không? Cho dù không thể báo thù, ít nhất hắn cũng có thể chết cùng một chỗ với người nhà, mà không phải giống như bây giờ, như một tên phế vật cái gì cũng không làm được.
Sau lại Diệp Trạch biết được Thiết Sư Tiêu Cục chẳng những đang điều tra hắn, mà còn đang tìm đệ đệ Diệp Lăng của hắn.
Thì ra Tam đệ vẫn còn sống! Hắn mừng rỡ như điên, thì ra hắn không chỉ lẻ loi một mình, Tam đệ vẫn còn sống! Tam đệ còn nhỏ như vậy, từ nhỏ đã được nuông chiều, đệ ấy một mình sinh sống ở bên ngoài như thế nào? Bây giờ đệ ấy ở nơi nào? Có phải chịu khổ hay không? Đệ ấy nhất định cần người làm ca ca như hắn đến chăm sóc!
Vì thế Diệp Trạch bắt đầu tìm kiếm Diệp Lăng khắp nơi.