Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tôi Có Một Hệ Thống Tần Thời (Xuyên Sách) (Dịch
  3. Chương 41: Hành hiệp trượng nghĩa
Trước /56 Sau

Tôi Có Một Hệ Thống Tần Thời (Xuyên Sách) (Dịch

Chương 41: Hành hiệp trượng nghĩa

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Ở Tề Châu?" Diệp Trạch quay đầu nhìn Bạch Kính Phong: "Sư tôn, tin tức lần này có chính xác không?"

"Ừ, chắc không có sai sót gì đâu, ta đã nhờ người đi thăm dò lại rồi, ta nghĩ sẽ sớm có kết quả." Bạch Kính Phong nghe vậy, có hơi chút xấu hổ mà sờ sờ cằm, giọng điệu thì nghe không chắc lắm.

Lần trước, lần trước, lần trước, lần trước ông cũng nói như vậy. Diệp Trạch dời đi tầm mắt, đã quá lười để ý đến ông.

Đã hơn một năm, niềm tin tìm thấy đệ đệ của Diệp Trạch dần dần mòn đi, sở dĩ còn không chịu từ bỏ, là vì trong lòng vẫn còn có một chút hy vọng xa vời thôi.

Dường như chỉ cần hắn không có từ bỏ thì có thể thuyết phục mình rằng đệ đệ vẫn còn sống.

"Yên tâm, yên tâm, vi sư đã đồng ý chuyện của con rồi thì nhất định sẽ làm được, chắc chắn sẽ đưa đệ đệ tới trước mặt con." Bạch Kính Phong nhìn sắc mặt Diệp Trạch có chút ảm đạm, không khỏi vỗ vỗ vai đồ đệ bảo bối của mình, trong giọng nói mang theo vài phần an ủi: "Con cũng đừng nghĩ nhiều, luyện công thật tốt, chờ con luyện thành Cửu Ảnh Kiếm tầng thứ tư, vi sư sẽ cho con xuống núi, tùy con đi tìm đệ đệ."

"Được." Diệp Trạch đồng ý rất dứt khoát.

Đã Cửu Ảnh Kiếm tầng thứ ba rồi, rất nhanh thôi, sau ba tháng nữa nhất định hắn luyện thành. Hắn rũ mắt xuống, lần này xuống núi hắn nhất định phải tìm ra tung tích của đệ đệ.

Sống thì gặp người.

Chết phải thấy xác.

Trong Âm Dương Cốc, Trì Dịch còn không biết rằng mình đã được người nhớ đến, hiện tại hắn đang suy nghĩ xem nên đi đâu để kiếm điểm kinh nghiệm giá EXP đối thích hợp.

Theo hắn cấp bậc càng ngày càng cao, thăng cấp điểm kinh nghiệm EXP cần thiết cũng là càng ngày càng nhiều, tốc độ thăng cấp đột phá đã trở nên càng ngày càng chậm, Trì Dịch phải bắt đầu ở trong hiện thực cùng người giao thủ đổi lấy điểm kinh nghiệm EXP mới được.

Hơn nữa, lâu như vậy, ngoại trừ việc bên ngoài giao thủ với Đại đương gia và Nhị đương gia của Thanh Phỉ, hắn thật sự chưa từng động tay với ai. Mặc dù ngày bình thường hắn cũng có vài lần so tài với Hắc bá, Dĩnh Dung, nhưng đây đều là tính chất dạy học luyện tập, hệ thống không tính điểm kinh nghiệm EXP, bản thân hắn cũng thiếu kinh nghiệm thực chiến. Trì Dịch cảm thấy mình cần ra ngoài cùng người khác đánh nhau vài lần để gia tăng kinh nghiệm thực chiến, cũng đoán rằng hiện tại một chút võ công hắn trên giang hồ là trình độ gì.

Hơn nữa, Vân Tiêu Cung nếu đã thành lập, nên đi ra ngoài xoát giá trị danh tiếng mới đúng, hiện tại thực lực của hắn chưa đủ, hang ổ không thể bị người phát hiện, nhưng là danh tiếng môn phái vẫn cần phải được đánh ra.

Trì Dịch nghĩ như vậy, cảm thấy thật sự rất có đạo lý, đứng dậy đi vào trong đại điện, sai người gọi sáu người bọn họ Hắc bá, Chu Thận tới đây.

Chỉ chốc lát sau sáu người đều đi vào đại điện, dáng vẻ có chút không rõ ràng cho lắm, vừa nháy mắt lẫn nhau hỏi nguyên nhân Trì Dịch đột nhiên gọi bọn họ tới đây, vừa khom người hành lễ với Trì Dịch: "Đệ tử (Phất Phong, Chu Thận, Hạ Nhạc Lam, Thôi Liên Vân) bái kiến chưởng giáo."

"Thiếu gia." Đây là giọng nói Hắc bá, Dĩnh Dung.

Trì Dịch quay lại liếc bọn họ rồi để bọn họ đứng dậy, hiện tại đúng là giờ luyện võ, Trì Dịch đột nhiên gọi bọn họ tới đây hẳn là quấy rầy mấy người luyện công, có thể nhìn thấy được bốn người Hắc bá, Chu Thận, Thôi Liên Vân, Phất Phong vừa mới ngừng luyện công, vẻ đỏ ửng trên gương mặt bị gió lạnh thổi còn chưa tản đi, hơi thở có chút phập phồng không ngừng. Nhưng là hai cô bé Dĩnh Dung và Hạ Nhạc Lam thoạt nhìn lại rất bình tĩnh, trang dung chỉnh tề mà nhàn nhã đứng ở nơi đó, vừa thấy chính là lại chạy thoát luyện công buổi sáng.

Trì Dịch bất đắc dĩ mà liếc mắt nhìn hai cô bé này một cái: "Dĩnh Dung, Nhạc Lam, các ngươi lại không đi luyện công đúng không?"

"A, chưởng giáo." Hạ Nhạc Lam nghe vậy khuôn mặt nhỏ đỏ lên, có chút xấu hổ mà cúi đầu thấp giọng giải thích: "Tối hôm qua nửa đêm đọc y thư, vừa rồi mới..."

"Mới vừa ngủ dậy." Trì Dịch mặt không biểu tình mà thay nàng nói.

"Xin lỗi chưởng giáo, đệ tử biết sai rồi." Mặt cô bé Nhạc Lam đỏ ửng, dường như có thể chảy ra máu.

"Nhạc Lam, không phải ta ép buộc ngươi, nhưng ngươi cần biết rằng từ trước đến nay, tập võ luyện công giống như chèo thuyền ngược dòng, không tiến thì lui, ngươi thích học y, ngày thường không luyện võ thì thôi, nhưng buổi luyện công mỗi sáng thì phải đi. Hơn nữa chuyện nửa đêm xem y thư là không được phép, bản thân ngươi học y, tại sao có thể không yêu quý thân thể của mình như vậy." Trì Dịch thở dài, cảm giác mình nói đặc biệt tận tình khuyên bảo.

"Vâng, đệ tử đã hiểu, về sau sẽ không như vậy nữa." Cô bé Nhạc Lam đầu càng thấp.

"Dĩnh Dung,vì sao muội lại không đi luyện công buổi sáng." Giáo huấn xong một người, Trì Dịch lại chuyển ánh mắt sang người còn lại.

Tất cả đều không để người ta bớt lo.

Rõ ràng khi mới tiếp xúc, những cô bé này đều dễ thương và ngoan ngoãn, nhưng bây giờ đã thay đổi, lười biếng hơn, dùng những mánh lới làm nũng ngày càng lợi hại, Trì Dịch: Những cô bé dễ thương mềm mại đâu rồi, các ngươi mau trở lại!

"A, ta, ta?" Trì Dịch nói quá nhanh, hiển nhiên Dĩnh Dung còn chưa kịp nghĩ ra lý do chính đáng, nghe Trì Dịch nói xong, nàng ngơ ngác nhìn Trì Dịch một lúc, dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu, rồi chớp mắt, trong nháy mắt vẻ mặt biến đổi trở nên có lý.

Trì Dịch có dự cảm bất ổn.

"Sáng sớm nô tỳ rời giường đi chưng bánh hoa mai cho thiếu gia, thiếu gia, hôm qua người có nói rằng hy vọng sáng nay sẽ là bánh hoa mai." Dĩnh Dung nói với vẻ mặt không đổi tim không đập nhanh.

Không sai, đúng là nàng đã dậy sớm đi chưng bánh hoa mai, chẳng qua là chưng xong phát hiện buổi luyện công sáng vẫn chưa kết thúc nên quyết định đến chỗ Hạ Nhạc Lam ngồi một lát thôi.

Trì Dịch bị nàng làm cho nghẹn họng, biết nàng sẽ nói như vậy, cho nên muội không luyện công buổi sáng đều do ta sao = =.

"Đúng là, ngươi luyện công buổi sáng không quá tiện, đi cũng mọi người nên khó tránh khỏi sai sót. Vậy được rồi, Dĩnh Dung, về sau muội sẽ luyện công buổi sáng với ta." Trì Dịch nghiêm túc suy nghĩ một chút, thân mật đề nghị nói.

Haha, tiểu nha đầu, ta đã sống hai đời, còn nói không lại muội sao?

Tuy rằng này hai đời cũng đều không dài hơn.

Đến bây giờ Trì Dịch vẫn chưa quen với cách làm việc và thời gian nghỉ ngơi của người xưa, trời tối đi ngủ, hửng đông thức dậy gì đó quả thực quá cực khổ, hắn có thể làm được việc leo lên giường khi trời tối, nhưng đừng mong hắn mới hửng đông đã rời giường.

Tuy rằng hiện tại hắn đã có nội lực, mỗi ngày ngủ ba bốn giờ cũng đủ tinh thần dồi dào, nhưng là lòng hắn vẫn thích thoải mái ngủ một giấc đến sắc trời sáng rõ rồi mới bò dậy

Thế nhưng là với tư cách một môn phái võ lâm, làm sao có thể không có buổi luyện công sáng sớm gì đó chứ?

Sau khi Vân Tiêu Cung được thành lập, Trì Dịch đã đưa ra quy định cho việc luyện công buổi sáng, để tất cả các đệ tử trong cốc dậy sớm đến võ trường để luyện công.

Tuy rằng hắn là chưởng giáo chỉ đi qua hai lần trước. ╮(╯_╰)╭

Trong Âm Dương Cốc, các đệ tử sớm đã biết chưởng giáo nhà mình tật xấu ngủ nướng, mỗi ngày luyện công buổi sáng đều do Chu Thận và Hắc bá đưa đi, bọn họ hoàn toàn không mong mình có thể nhìn thấy Trì Dịch.

Cho nên Trì Dịch đều là tự mình rời giường,lúc sau một mình trước cửa phòng luyện công buổi sáng, chính là từ này về sau, có vẻ như cô bé Dĩnh Dung có thể tới cùng hắn.

Lại nói, Dĩnh Dung vốn là một đứa bé ngoan vô cùng nghiêm túc chịu khó, nhưng là từ sau khi nhập cốc, mỗi ngày nàng đều chơi đùa với Hạ Nhạc Lam, bị lây nhiễm thói quen xấu lười biếng. Hơn nữa dù sao nàng vẫn là tỳ nữ của Trì Dịch, mỗi ngày đều lấy việc hầu hạ Trì Dịch là chính, dần dần mà thả lỏng đối với luyện tập võ công.

Trì Dịch quyết định tự mình động thủ kéo nàng lại, hắn không tin, mỗi ngày cùng hắn luyện võ, tiểu nha đầu này còn có thể lười biếng.

"A, nhưng thiếu gia, khi người đang luyện võ, nô tỳ muốn đi nấu nước." Dĩnh Dung nghe vậy tức khắc thốt lên một tiếng, vẻ mặt đau khổ bắt đầu tìm lấy cớ làm cuối cùng giãy giụa.

"Không sao, muội giao cho phòng bếp một tiếng là được, nước ấm của ta sẽ không thiếu, không cần muội tự làm." Trì Dịch mỉm cười. "Quyết định như vậy đi, ngày mai muội bắt đầu luyện công với ta, sau khi luyện công buổi sáng muội có thể an tâm chuẩn bị điểm tâm cho ta được rồi, không cần lo lắng luyện công buổi sáng."

"… Được, thiếu gia." Thấy việc giãy dụa không có tác dụng, Dĩnh Dung biết thiếu gia nhà mình đã quyết tâm dạy dỗ mình, chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý với vẻ mặt đau khổ.

"Được rồi, bây giờ để ta nói về mục đích lần này gọi mọi người đến đây." Trì Dịch nhìn bộ dạng buồn bực của hai cô bé, cười tủm tỉm bắt đầu nói chính sự: "Các ngươi đã đến Âm Dương Cốc luyện võ hơn một năm, đều có chút chán đúng không? Lần này ta cho các ngươi một cơ hội ra ngoài đi chơi."

Ồ, ra ngoài đi chơi? Ngoại trừ Phất Phong, ánh mắt của các thiếu niên khác đều loé sáng, ngay cả người tỉnh táo nhất là Chu Thận và Thôi Liên Vân cũng không ngoại lệ.

Bọn họ thực sự đã ở trong Âm Dương Cốc quá lâu, thỉnh thoảng Trì Dịch có thể lẻn ra ngoài hoặc trở về sống ở thôn trang một chút, nhưng những người khác đều bị hắn nhốt trong núi để ngoan ngoãn để luyện võ, bây giờ nghe nói có thể đi ra ngoài, trong lúc nhất thời bọn họ đều phấn chấn lên.

"Từ khi chúng ta thành lập Vân Tiêu Cung đến nay vẫn chưa thể hiện rõ danh tiếng của mình trên giang hồ, hiện giờ võ công các ngươi cũng coi như có chút tiến triển, ta dự định ra để các ngươi ra ngoài cho có chút kiến thức."

"Đa tạ chưởng giáo!" Dĩnh Dung rất vui vẻ, chờ khi giọng nói của Trì Dịch rơi xuống, nàng đã lên tiếng trước, còn sửa lại xưng hô cũng đi theo kêu hắn là chưởng giáo.

Trì Dịch liếc nàng một cái: "Đợi lát nữa, ta còn chưa nói xong đâu."

"Vâng." Dĩnh Dung yên lặng an tĩnh lại.

"Lần này ra ngoài chủ yếu là tiếp xúc với các thế lực võ lâm gần đó, lấy thu thập tình báo và rèn luyện là chủ, các ngươi không được gây chuyện sinh sự." Trì Dịch dặn dò: "Chúng ta đều là mới ra đời, hết thảy cẩn thận và chú ý an toàn."

"Đệ tử đã hiểu." Tất cả mọi người ngoan ngoãn đồng ý.

"Hắc bá, trong chúng ta chỉ có ông là có kinh nghiệm giang hồ, trên đường đi làm phiền ông nhắc nhở chăm sóc nhiều hơn." Trì Dịch nhìn người duy nhất có kinh nghiệm giang hồ.

"Đây là chuyện lão nô nên làm." Hắc bá khom người đồng ý.

Quảng cáo
Trước /56 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Đồng Nhân Harry Potter] Vì Em Mà Điên Cuồng

Copyright © 2022 - MTruyện.net