Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi trận chiến kết thúc, mọi người cũng đều thả lỏng và giữ nguyên vị trí để nghỉ ngơi một lúc. Khi mọi người nhìn thấy Trì Dịch trêu chọc Dĩnh Dung muội tử chơi, tất cả đều bắt đầu cười nói và chờ đến khi thể lực của họ hồi phục một chút rồi mới định tiếp tục lên đường.
Đối với những cái xác đã bị ném xuống đất trước mặt, Trì Dịch không có ý định để chúng đi vào lòng đất trong yên bình.
Nói giỡn, có mấy chục cái xác chết ở nơi này, làm sao dọn được? Đào hố đều phải mệt chết rồi được không? Trì Dịch mới không có tử tế như vậy đâu.
Nhưng Trì Dịch suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy có chút không yên lòng, nghĩ đến bộ dáng độc công khủng bố vừa rồi của Đại thủ lĩnh, mấy phần xác bị nhiễm độc này đặt ở đây có chút không an toàn.
“Hắc bá, Nhạc Lam, các ngươi đi xem xét chất độc trên những cái xác này một chút.” Trì Dịch nói với hai người họ.
Dù sao tinh lực chủ yếu của Trì Dịch đều đặt ở luyện võ. Sau khi hắn nắm giữ Như Mộc Xuân Phong và Mộng Điệp Chi Độn thì không tiếp tục nghiên cứu sâu vào phương diện trị liệu y thuật. Cho nên hiện tại hai người Hạ Nhạc Lam và Hắc bá mới có thẩm quyền trên phương diện chế dược và giải độc.
“Chưởng giáo, độc tính này còn rất mạnh, ước chừng còn có thể lưu lại trên cái xác này rất lâu.” Hạ Nhạc Lam nghe vậy nghiêng người quan sát một hồi, sau đó ngẩng đầu nói với Trì Dịch.
“Thiếu gia, quả thật là như thế.” Hắc bá cũng đứng thẳng dậy và gật đầu với Trì Dịch.
Được rồi, có vẻ như những cái xác này không thể không xử lý.
Nhất thời Trì Dịch không biết phải làm sao đành phải kêu gọi mọi người cùng nhau bắt tay vào làm, chất đống mấy cái xác ở bên ngoài rừng cây. Hắc bá lấy ra một mồi lửa từ trên người, dùng một ngọn lửa đốt hết tất cả.
Chờ đến khi đốt gần hết, Trì Dịch nhìn lướt qua quần chúng vây xem đang trốn tránh cách đó không xa, cũng không dừng lại thêm nữa, phất tay áo dẫn người rút lui.
Hiện tại Trì Dịch cũng nhận ra, phiến rừng cây này chính là rừng cây mà ngày hôm qua bọn họ đi qua. Chẳng qua vị trí ra vào khác biệt mà thôi, người lui tới trong rừng vẫn còn nhiều.
Bọn họ đánh nhau ở đây rất lâu, sau đó lại đốt xác nên đương nhiên thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Cho nên đối mặt với đám người nhìn xem, Trì Dịch không quan tâm. Người bên ngoài cũng chỉ đứng nhìn, cũng không đi tới. Họ nhìn xung quanh, có người cũng nhận ra thân phận của một đám người Trì Dịch.
Vì thế ngay sau khi Trì Dịch rời đi, tin tức Cửu Hà Sơn Phỉ bị người tiêu diệt đã bị quần chúng vây xem nhanh chóng truyền ra.
Hơn nữa nghe nói người giết Đại thủ lĩnh của Cửu Hà Sơn Phỉ còn chính là vị thiếu niên chưởng giáo hôm qua giết Tam thủ lĩnh cứu dân chúng!
Tin tức này được lan truyền rất nhanh trong giới tin đồn giang hồ, kịch bản về người anh hùng trẻ tuổi diệc cường phạt ác là được yêu thích nhất.
Nhưng người nhận được tin tức ngay từ đầu hoàn toàn không tin.
Đại thủ lĩnh Cửu Hà Sơn Phỉ ở Tề Châu cũng có chút danh tiếng, một tay độc chưởng dọa lui không ít hào kiệt giang hồ muốn hành hiệp trượng nghĩa. Hiện tại ngươi nói cho ta biết người như vậy bị một đứa trẻ mới ra giang hồ giết chết?
Người nghe nói như vậy lúc đó đã chửi vào mặt đối phương.
Nhưng cũng có người thật sự đi đến cứ điểm của Cửu Hà Sơn Phỉ chứng thực, vừa đi lên thì phát hiện Cửu Hà Sơn Phỉ xinh đẹp mấy ngày trước đã vắng bóng người, chỉ có mấy người già yếu bệnh tàn trốn ở bên trong, cảnh tượng thê lương tiêu điều quả thực làm cho người ta không thể tin được.
Nhưng mọi người cẩn thận nghĩ lại cũng hiểu, lúc mấy người Trì Dịch giết sạch đám Tam thủ lĩnh và bọn lâu la của hắn. Hôm sau khi Đại thủ lĩnh ra tay báo thù, đã dẫn đi gần hết những người ưu tú trong sơn trại, ở lại trong trại hầu hết họ đều già yếu. Sau khi tin tức về cái chết của bốn vị thủ lĩnh truyền về, những người ở lại trong trại lúc đầu không tin. Nhưng sau đó thấy các thủ lĩnh chưa trở lại, người trong trại dần trở nên hoảng loạn.
Người có thể làm sơn tặc tự nhiên chưa nói đến đức hạnh đạo đức gì, suy nghĩ cẩn thận sau khi nhóm đầu lĩnh phỏng chừng toàn bộ gặp chuyện không may, lập tức có người cuốn tiền tài trong sơn trại chạy trốn, một người chạy mọi người lập tức chạy theo, không bao lâu sau, những tên Cửu Hà Sơn Phỉ vốn bệ vệ phách lối đều chạy sạch.
Sau khi tin tức Cửu Hà Sơn Phỉ bị tiêu diệt được chứng thực, thanh danh của Vân Tiêu Cung và Trì Dịch ngay lập tức lan rộng ở Tề Châu. Cửu Hà Sơn Phỉ kiêu ngạo cuồng vọng ở Tề Châu cũng rất có tên tuổi, hiện giờ không ngờ bị một đám thiếu niên vô danh tiêu diệt, tự nhiên Trì Dịch thu hút sự chú ý của nhiều người.
Nhưng mấy người Trì Dịch tạm thời không biết những sóng gió trên giang hồ kia, hiện tại bọn họ bề bộn nhiều việc.
Sau khi đoàn người tiêu diệt Cửu Hà Sơn Phỉ, bọn họ lại thừa dịp mà rèn sắt khi còn nóng. Tất cả các loại sơn tặc giặc cỏ đụng phải dọc đường đi đều bị bọn họ một lưới bắt hết. Người quá mức khó giải quyết thì Trì Dịch sẽ tự mình ra tay, còn lại đều do mọi người Vân Tiêu Cung ra tay giải quyết. Sau khi đánh xong, Trì Dịch sẽ giảng giải điểm mấu chốt của võ công cho bọ họ, cũng để cho bọn họ trao đổi kinh nghiệm và hiểu biết.
Cứ như vậy bọn họ một đường đi một đường đánh trở về trấn Vân Tú, tổng cộng đã phá hủy ba cứ điểm sơn tặc, năm đám giặc cỏ, còn đập một hắc điếm trong truyền thuyết.
Thế giới võ hiệp này thật đúng là đủ loạn.
Trì Dịch giũ sạch vết máu trên thanh trường kiếm, liếc nhìn tên cướp nằm co quắp trên mặt đất, thu thanh trường kiếm vào vỏ rồi đưa mọi người đi như thường lệ.
Chỉ trong vài ngày, một nhóm thanh thiếu niên đã thay đổi rất nhiều. Sự thay đổi này không liên quan đến ngoại hình và hình dạng cơ thể của họ mà là tính khí và hành vi của họ. Nét ngây thơ, trẻ con ban đầu của thiếu niên đã bị mài đi không ít, võ thuật đều tiến bộ nhảy vọt. Sự do dự và rụt rè không còn nữa khi ra tay, mỗi chiêu đều trở nên tàn nhẫn và dứt khoát hơn.
Nhưng mà người lĩnh hội sâu nhất trong chuyện này là Trì Dịch. Những tháng ngày màn trời chiếu đất, chém giết này càng khiến hắn hòa nhập với thế giới võ hiệp này. Trên đường “trợ giúp” thổ phỉ định hình, võ công và kinh nghiệm giang hồ của hắn càng tăng vọt, cuối cùng cũng không phải là một đầu chim non.
Không chỉ như thế, giá trị kinh nghiệm của Trì Dịch cũng tăng lên rất nhanh mấy ngày nay. Chỉ trong vài ngày, hắn đã được thăng cấp hơn một bậc, ước tính chỉ trong vài ngày quay lại, hắn sẽ có thể lên cấp 24.
Trì Dịch dẫn đầu đám người đi trên con đường núi, không thể không nói Tề Châu cái gì cũng thiếu, chính là không thiếu núi. Một đường đi tới, hắn thực sự đã leo núi đủ rồi.
Trì Dịch vừa leo dốc vừa ngẩn người, hiện giờ hắn đã dung hợp không sai biệt lắm hồn phách của Tiêu Dao Tử. Phất Phong cũng đã luyện đến hết sức quen thuộc Âm Dương chưởng. Đợi đến khi thăng lên cấp 24, hắn có thể lấy kỹ năng võ công của Đại Tư Mệnh ra, truyền lại cho nàng.
Chỉ là, Trì Dịch lại nghĩ đến, rõ ràng Phất Phong là người nhập môn cuối cùng, hiện giờ lại được truyền thụ thuật Âm Dương cao cấp trước. Những người khác sẽ có ý kiến hay không?
Dù sao ở trong Vân Tiêu Cung, võ công cao nhất chính là Chu Thận, kế tiếp mới là Phất Phong và Thôi Liên Vân, Dĩnh Dung xếp thứ ba, Hạ Nhạc Lam đứng cuối cùng.Về phần Hắc bá, vì lớn tuổi nên mọi người đều coi ông như một người quản gia Vân Tiêu Cung, không ai để ý đến sức mạnh võ công của ông.
Trì Dịch âm thầm tính toán trong lòng, lộ tuyến võ học của Chu Thận đã định ra ngay từ đầu đi theo con đường của Tinh Hồn. Thôi Liên Vân am hiểu khinh công nhất, mà tư chất về thuật Âm Dương cũng không xuất chúng, có thể biến hắn thành nhân vật như Bạch Phụng Mặc Nha, Mặc Nha phiên bản Âm Dương gia gì đó, ngẫm lại còn rất có cảm giác.
Về phần Dĩnh Dung thích kiếm thuật, Trì Dịch một mực dạy nàng kiếm pháp Tiêu Dao Tử, sau này cũng đều học kiếm thuật Đạo gia là được. Hạ Nhạc Lam si mê y thuật nên Trì Dịch tính để cho nàng làm một vị mỹ y tiên an tĩnh.
Nghĩ như vậy, kỹ năng của Dĩnh Dung và Hạ Nhạc Lam đều không cần gấp gáp, kiếm pháp hiện tại của Dĩnh Dung còn chưa luyện xong. Hạ Nhạc Lam còn có một đống sách y và phương thuốc chưa nghiên cứu xong ở Tàng Thư Các. Như vậy ngoại trừ Phất Phong ra, chỉ có Chu Thận và Thôi Liên Hoa đang chờ được truyền dạy võ công. À, suýt nữa đã quên còn có một Sở Hòa bôn ba ở bên ngoài.
Chu Thận ngược lại dễ nói, trong võ học của Đại Tư Mệnh chắc chắn có không ít tri thức thuật Âm Dương cao cấp, cùng thuộc phái Âm Dương gia, tuy rằng thuộc tính khác nhau nhưng chắc chắn quy luật tương tự. Lúc truyền thụ cho Phất Phong thì kéo hắn theo là được.
Tư chất võ học của Sở Hòa không cao, ngay cả nội lực cũng là Trì Dịch dùng Luyện Khí Đan bồi đắp cho hắn. Võ học đẳng cấp quá cao thì hắn hoàn toàn học không được. Trì Dịch đã nghĩ kỹ, để cho Sở Hòa làm một Hắc Kỳ Lân nghiệp dư là được rồi, biến ảo chúng sinh nghe cũng rất phong cách.
Hiện tại trong lúc nhất thời cũng không tìm được hồn phách và võ học thích hợp cho Thôi Liên Văn, tùy tiện dung hợp chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến lộ tuyến võ học sau này của cậu bé. Vậy để tìm thời gian để nói chuyện và xem cậu bé nghĩ gì.
Sau khi quyết định như vậy, Trì Dịch lập tức buông lỏng tâm tư.
Lần này trở về thăng lên cấp 24, vẫn là lấy ra hồn phách của Đại Tư Mệnh là được rồi, tổng cộng lấy ra mười hồn phách của Đại Tư Mệnh. Vẫn còn rất nhiều hồn phách được tích góp sau khi nâng cấp, vừa lúc có thể cùng lấy ra hồn phách của Hắc Kỳ Lân.
Chỉ là Hắc Kỳ Lân thuộc Lưu Sa, không phù hợp với lộ tuyến Âm Dương gia Đạo gia của hắn, có thể xung đột hay không?
Hắn chỉ lấy ra võ học mà thôi, không tiếp thu toàn bộ trí nhớ tư tưởng chắc là không có vấn đề gì, hơn nữa Hắc Kỳ Lân chỉ là đệ tử màu lam mà thôi.
Trì Dịch đang nghĩ đến Sở Hòa, đột nhiên trong lòng khẽ động, cảm ứng được khí tức của Sở Hòa đang ở gần đó.
Hiện giờ những đệ tử này đều dùng đan dược hệ thống xuất ra, trong vòng trăm dặm Trì Dịch đều có thể cảm ứng được sự tồn tại của bọn họ. Trì Dịch nheo mắt lại, nơi này còn cách trấn Vân Tú hơn mười dặm, Sở Hòa hắn không ở trong Âm Dương Cốc huấn luyện tổ chức ám bộ, chạy đến nơi này làm cái gì?
Trong lòng hắn nghĩ, trên mặt cũng không lộ ra, vẫn như cũ dẫn đầu mọi người tiếp tục đi về phía trước. Sở Hòa trong cảm ứng của hắn cũng cách càng ngày càng gần, cho đến khi xuất hiện trước mặt mọi người.
“Đó là Sở Hòa sao?” Dĩnh Dung nhìn bóng người phía trước có chút bối rối lên tiếng, những người khác nhìn người vội vàng chạy tới phía bọn họ, trên mặt đều lộ rõ vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ.
Trì Dịch cũng không trả lời những lời của Dĩnh Dung, nhìn Sở Hòa bước nhanh đến trước mặt hắn, còn không đợi Trì Dịch mở miệng, Sở Hòa đã trực tiếp quỳ xuống.
Trì Dịch: “...”
Đây là chuyện gì xảy ra.