Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhóm người lớn cũng bị hành động này của cậu làm cho dời mắt khỏi người Phạm Văn, bọn họ nghi hoặc nhìn cậu, sau đó nhìn Phạm My An ngồi trong lòng Phạm Huyền Lân mà không khóc toáng lên liền càng thêm kinh ngạc. Khác với những người khác tuy cô bé sẽ khóc nức nở nếu ai ôm mình nhưng đó chỉ là cảm giác không thân cận với người khác, ngược lại đối với một người hoàn toàn không hợp với trẻ con như anh thì chuyện này đúing là bất khả thi, bởi vì cô bé không chỉ cảm thấy xa lạ đối với anh mà còn một cảm giác sợ hãi.
Phạm Huyền Lân là một người mặt lạnh bẩm sinh, nói chính xác hơn trời sinh anh tính cách lạnh lùng, lãnh đạm chẳng quan tâm bắt kỳ thứ gì, cũng chẳng có thứ gì có thể khiến anh thay đổi sắc mặt hoặc ngắm nhìn nó lâu hơn. Nhưng hiện tại mọi người đều biết có thứ gì đó ở anh đã thay đổi, bọn họ vừa vui mừng vừa lo lắng anh.
Nguyễn Hàn Minh sau khi sờ đầu cô bé thì lạnh nhạt nhìn phạm Văn, cậu không đứng dậy để đối chất ngang hàng với cậu ta mà là dùng cương vị lớn hơn, một người anh dâu để đánh giá cậu ta. Cậu cong lên khóe môi hời hợt nói:
"Cậu, nếu không sửa đổi thì dù có là một quân nhân tài giỏi cũng chẳng thể nào kinh phục người khác. Nói đúng hơn ngu ngốc chẳng nên hồn, trẻ người non dạ."
Phạm Văn nghe vậy thì đen mặt, cậu ta cảm thấy cậu chẳng có tư cách gì mà nói cậu ta cả. Một người còn nhỏ hơn cậu ta thì hiểu cái gì về quân đội, trong khi cậu ta đã học trong học viện hai năm.
"Không phục." Nguyễn Hàn Minh cười một tiếng rồi nói tiếp: "Đến cái sai của mình còn chẳng nhìn ra được thì có tư cách gì không phục với tôi."
"Tiệc vui của anh mình thì không đến bởi vì cậu khinh thường người được gọi là anh dâu này. Đó là cái sai thứ nhất."
"Nghe tin người ngoài sẽ bị anh mình bắt nạt liền không màn tức cả mà chạy về, trong khi chính miệng mình nói sẽ không về. Đó là cái sai thứ hai."
"Cái sai thứ ba chính là trong buổi tiệc của anh trai mình mà vì người ngoài chất vấn anh trai mình. Cái sai thứ tư chính là khinh thường người khác, Normal dù có là người bình thường nhưng bọn họ chưa từng làm gì sai cả, thậm chí những vật dụng trong thời đại này mà cậu đang sử dụng đều là do bọn họ cố gắng sản xuất ra, một quân nhân chân chính đều xem mọi sinh mạng chính là đáng quý, cần được bảo vệ."
"Cái sai cuối cùng chính là cậu quá ngu."
Mỗi câu nói Nguyễn Hàn Minh nói ra đều khiến Phạm Văn đen mặt, khuôn mặt cậu ta đầy tức giận, cuối cùng không thể nhịn được mà ngước đầu lên nhìn chằm chằm cậu mà quát: "Cậu có tư cách gì mà nói tôi. Cậu chỉ là một người nhỏ tuổi kiêu căng."
"Tôi có tư cách để nói cậu bởi vì tôi là anh dâu cậu." Nguyễn Hàn Minh thản nhiên nói, đúng là đấu võ mồm phải có cấp bậc thì mới thoải mái được.
Phạm Văn nghe vậy liền không phục nói: "Hai người còn chưa có giấy đính hôn."
"À, vậy sao." Nguyễn Hàn Minh nghe vậy liền giật mình, chẳng lẽ thời đại này đính hôn cũng sẽ có giấy chứng nhận. Cậu xoay đầu nghi hoặc nhìn Phạm Huyền Lân thì nhận được cái gật đầu của anh.
"Ồ, vậy không nói miệng nữa phiền phứt. Tôi cùng cậu đấu một trận, nếu như tôi thắng sau này câm miệng mà nghe lời gia đình mình đi." Đứng dậy đi đến trước mặt Phạm Văn, Nguyễn Hàn Minh lạnh lùng nói.
"Cậu chỉ là một Support không biết cấp bậc, nếu như đánh nhau chẳng lẽ là tôi bắt nạt cậu." Phạm Văn khinh thường lắc đầu. Cậu ta dù sao cũng là Power bậc S, mà chưa nói cho dù cậu ta chỉ bậc B thì Support có tinh thần lực bảy mươi phần trăm cũng chưa chắc có thể đánh nhau cùng cậu ta. Đây là đơn phương bắt nạt người khác dù cho có khinh thường cậu, cậu ta cũng không làm chuyện hèn hạ như vậy.
"Cậu cảm thấy mình mạnh sao, đúng là ếch ngồi đấy giếng." Nguyễn Hàn Minh bật cười: "Tôi nói nhé anh trai cậu đánh với tôi chưa chắc gì anh ta sẽ thắng huống gì một con tép như cậu."
Phạm Huyền Lân nghe cậu nói vậy liền nhướn mày nhưng cũng không lên tiếng cắt ngang. Phạm Văn nghe cậu ngạo mạn nói vậy liền tức giận hừ lạnh: "Nằm mơ giau74 ban ngày, cậu tưởng mình là ai."
Nguyễn Hàn Minh nhún vai: "Đánh hay không. Dù sao tôi hiện tại rất muốn đánh cậu, một là đơn phương bị tôi hành cho nhừ tử, hai là chúng ta so chiêu."
"Được, đánh đến lúc đó cậu đừng có khóc lóc cầu xin." Phạm Văn cắn răng nghiến lại nói.
Nhóm người lớn ngồi nghe liền muốn lên tiếng ngăn cản nhưng Phạm Huyền Lân đã lên tiếng trước: "Không có việc gì đâu ạ, cứ để em ấy đánh."
"Nhưng thằng út nó cũng bậc S lỡ làm bị thương Minh Minh thì sao." Hoàng Tú lo lắng nói. Không chỉ bà mà những người khác cũng cảm thấy một Support thì làm sao có thể đánh thắng được Power, đây là tư tưởng ăn sau vào máu của tất cả nhân loại trong thời đại này.
Nguyễn Hàn Minh nghe thấy cậu ta đáp ứng liền mỉm cười tự tin, cậu xoay người đi ra sân sau nơi vừa tổ chức tiệc đính hôn của cậu. Lúc này sân sau đã được dọn dẹp sách sẽ, khách khứa cũng đã về hết, đây đúng là nơi để so chiên rất lý tưởng.
Cậu cũng không biết hiện tại phép thuật mình có thể sử dụng đến đâu, nhưng chắc chắn nó đã không bằng ngày trước, đổi một thân thể cũng khiến lượng phép thuật của cậu trở về ban đầu, tuy kiến thức vẫn nắm vững nhưng nếu muốn quay lại thời hưng thịnh kia thì cậu phải rèn luyện từ từ, hiện tại cũng là một cơ hội để nắm bắt được cậu đang nằm ở giai đoạn nào trong cơ thể này.
Những người lớn cũng đi theo sau, Phạm Văn thấy vậy cũng mau cắn răng đi theo, dù sao chính miệng cậu ta nói ra, nếu như hiện tại đổi ý thì còn gì là mặt mũi nữa, dù cho bị anh ba đánh cậu ta vẫn phải đánh thắng trận này.
Hai người đứng haio bên đối diện nhau, những người lớn trong nhà thì đứng một góc, xung quanh có người mấy bảo hộ, dù sao đã là một trận đấu thì chắc chắn phải có chuẩn bị kỹ càng cho cả người bên ngoài lẫn người bên trong để tránh cho việc vạ lây đến người khác, những robot xung quanh này có chức năng bật lá chắn, nó có thể ngăn chặn sát thương từ bên ngoài.
Thực ra lúc đầu chẳng ai nghĩ đến việc này nhưng Phạm Huyền Lân cảm thấy vũ khí của cậu có lẽ không đơn giản vì vậy phòng ngừa bất trắc anh đã gọi robot đến, những người khác thấy vậy cũng không có ý kiến gì, dù sao để đảm bảo an toàn thì chuyện này cũng hợp lý.
Nguyễn Hàn Minh thấy anh suy nghĩ thận trọng như vậy liền mỉm cười, nếu đã vậy cậu có thể thoải mái tung chiêu rồi.
"Hiện tại cậu hối hận vẫn còn kịp." Phạm Văn khinh thường nói, đến hiện tại cậu ta vẫn cảm thấy cậu quá kiêu ngạo.
"Câu đó tôi nói với cậu mới đúng." Nguyễn Hàn Minh mỉm cười đáp lại. Phạm Văn hừ lạnh quát: "Tôi sẽ không nương tay." Sau đó cậu ta gọi vũ khí của mình ra rồi lao về phía cậu.
Vũ khí của Phạm Văn là một thanh đao nhỏ, hai bên có bán kiếm màu vàng hình hai con rồng trong rất sống động, tay cầm màu trắng gắn vài viên đá, lưỡi đao sáng bóng giống như đã được lau chùi cẩn thận, nhìn qua có thể thấy cây đao này đã được yêu quý như thế nào.
Nguyễn Hàn Minh đánh giá cây đao xong liền gọi sách phép ra, cậu để nó lơ lửng bên cạnh mình mà chẳng thèm cầm lấy, điều này khiến cho người đang lao đến là Phạm Văn cảm thấy cậu đang khinh thường minh liền tức giận mà phóng đến càng thêm nhanh.
Ngô An thấy vậy liền lo lắng nói: "Đứa nhỏ kia làm gì vậy, sao không cầm vũ khí trên tya, chẳng lẽ nó chưa biết dùng vũ khí như thế nào."
"Chẳng lẽ là vậy, bởi vì chúng ta gấp gáp đưa nó về nên nó còn chưa học được cách sử dụng vũ khí nữa." Phạm Tuy cũng sửng sốt nói.
Phạm Huyền Lân lại không cảm thấy như vậy, anh ta cảm thấy cậu có suy tính gì đó vì vậy vẫn im lặng chờ đợi.
"Cậu ba, thím ba làm sao vậy ạ." Phạm My An nhìn chằm chằm cậu, bên tai nghe người lớn lo lắng nói chuyện liền không nhịn được hỏi người đang ôm mình.
"Không sao, thím của con chắc chắn không sao." Phạm Huyền Lân mắt vẫn nhìn cậu mà trả lời cô bé, cả người anh đều tỏ ra khí lạnh khuôn mặt cũng thêm âm tầm, may mắn Phạm My An đang chú tâm vào trận chiến nên hoàn toàn không phát hiện ra nếu không cô bé đã sợ hãi mà khóc toáng lên rồi.