Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phạm Văn đi vào trong phòng, cậu ta là Power nên không thể tự tiện vào phòng của Support, nếu như có đi vào đều sẽ để cửa mở mà không đóng lại. Cậu ta đi đến cạnh giường sau đó leo lên cầu thang, nhìn cục chăn bông nhô lên liền há miệng hét lớn:
"Anh dâu, thời gian không còn sớm nữa mau dậy đi."
Nguyễn Hàn Minh bị cậu hét đến lùng bùng lỗ tai, cậu tức giận mà qét chân đạp thẳng vào mặt cậu ta khiến cậu ta té xuống cầu thang, mông đập mạnh trên sàn tạo ra âm thanh lớn.
"Á." Phạm Văn bị bắt ngờ mà la nhỏ một tiếng, mông cậu ta ê ẩm: "Nguyễn Hàn Minh cậu quá đáng, tôi có lòng tốt qua kêu cậu mà cậu đối xử với tôi như vậy."
"Ai phiền cậu."Nguyễn Hàn Minh cũng buồn bực mà đáp lại: "Cậu tự đi đón người đi chứ, đến giờ tôi sẽ tự đến thôi."
"Không được. Gia đình tôi ai cũng để ý đến cậu, không thể khiến họ buồn lòng." Phạm Văn quả quyết nói. Cậu ta biết lần này bọn họ đến chắc chắn không phải thăm cậu, dù sao cậu cũng học ở đây ba năm rồi họ làm gì rảnh rỗi đến nổi năm nào cũng đến.
Chắc chắn lần này họ đến vì nhà có một đứa nhỏ tân sinh vừa mới nhập học là cậu đây, nếu như cậu không đi đón họ thì chắc chắn họ sẽ thất vọng lắm: "Hiện tại cậu cũng là một phần trong gia đình, không thể làm như vậy được."
Nguyễn Hàn Minh nghe cậu ta cầu nhầu liền cau mày, nhưng cậu cảm thấy cậu ta nói không phải không đúng. Cho dù thời đại nào thì một khi kết hôn với nhau đều trở thành gia đình chung với nhau, dù hiện tại cậu cùng anh chỉ đính hôn nhưng anh đã nằm trong hộ khẩu của bọn họ rồi, là người nhà với nhau rồi nếu như lại cư xử lạnh nhạt như thế thì không thích hợp.
Nhưng rốt cuộc gia đình là gì, cậu không biết, phải đối xử với bọn họ như thế nào đây, từ khi có ký ức đến giờ cậu không biết rốt cuộc tình thương của người nhà là như thế nào. Trong ký ức của nguyên chủ đã từng có nhưng cái từng có ấy lại chẳng bằng xự giằng xé khi mất đi vì vậy nó đã lấn át đi cái tình cảm gia đình hạnh phúc đó rồi.
"Hai cậu sao vậy." Đỗ Kỳ Khanh nghe tiếng động liền đi ra ngoài, lần này cậu ta đã lau khô người, nhìn Phạm Văn đang ngồi bệch trên sàn mà khó hiểu.
"Cậu ta đá vào mặt tôi, đau đau." Nghe thấy giọng nói của Đỗ Kỳ Khanh, Phạm văn bỗng xoay đầu hai mắt đầy ủy khuất mà làm nũng. Đến khi giật mình cậu ta mới thấy xấu hổ không thôi, không hiểu sao mình lại làm như vậy trong vô thức rồi, cậu ta cúi đầu xuống, hai lỗ tai bắt đầu đỏ lên.
Đỗ Kỳ Khanh không nghĩ nhiều nghe cậu ta nói vậy liền đi lại gần, kéo mặt cậu ta lên nhìn dấu chân trên mặt liền không khỏi phì cười: "Rất đẹp."
Phạm Văn nghe vậy liền không khỏi đỏ bừng mặt, cậu ta vội vàng vùng vẫy đầu thoát khỏi bàn tay Đỗ Kỳ Khanh sau đó giả vờ xụ mặt nói: "Cậu cũng cười nhạo tôi."
"Không có." Đỗ Kỳ Khanh vô tội nói, sau đó ngẩng đầu nhìn lên giường trên thì bắt gặp ánh mắt thâm thúy của cậu.
Nguyễn Hàn Minh đã ngồi dậy khi nhìn hai người bên dưới hỗ động, ánh mắt cậu thâm thúy nhìn hai người sau đó khẽ đưa tinh thần lực rà xoát cả hai. Cậu cảm thấy hình như mình biết được bí mật nào đó rồi, chẳng lẽ người của thế giới này sẽ không tự chủ được mình khi gặp một Support có lực tinh thần cao. Không hình như không phải như vậy, nếu như thế thì thế giới này sẽ loạn.
Tối nay về cậu phải hỏi anh mới được.
"Anh... Anh dâu, cậu nhìn gì thế." Phạm Văn cũng cảm nhận được tầm mắt của cậu nên lắp bắp hỏi.
"Không có gì, hai người chờ tôi chút." Nguyễn Hàn Minh híp mắt cười rồi nhảy xuống đất. Cậu đi đến tủ lấy quần áo rồi vào nhà tắm.
Hai người ở trong phòng vẻ mặt ngơ ngác khó hiểu, ánh mắt của cậu khiến bọn họ cảm thấy bất an giống như cậu đang tính toán gì đó sau lưng bọn họ.
Nhưng cũng bởi vì vậy mà Phạm Văn không còn ngại ngùng như khi nãy nữa, cậu ta đứng dậy rồi đi ra ngoài: "Tôi đứng bên ngoài đợi hai người."
"Được." Đỗ Kỳ Khanh gật đầu.
May mắn hiện tại cả khu ký túc xá tầng ba chỉ còn lác đác vài học sinh nếu không tiếng động của bọn họ khi nãy liền kéo đến một nhóm người hóng hớt. Dù sao mỗi hành động của Nguyễn Hàn Minh đều bị hầu như cả trường này soi mói.
Nguyễn Hàn Minh sửa soạn xong mới đi ra ngoài, nhìn thấy Đỗ Kỳ Khanh ngồi trên giường chờ cậu thì gật đầu nói: "Đi thôi."
Hai người rời khỏi phòng sau đó cùng Phạm Văn rời khỏi ký túc xá đi thẳng đến cổng trường. May mắn thay nhà Phạm gia khá xa trường học, hôm nay bên ngoài cũng rất đông xe nên dù bọn họ đã tốn khá nhiều thời gian để có thể ra đến cổng trường thì người của Phạm gia vẫn chưa chạy đến.
Bên ngoài cổng trường khá đông đúc, rất nhiều học sinh đều đang đứng bên này để chờ phụ huynh của mình. Hầu hết những tân sinh vừa vào trường đều có phụ huynh đến nhìn, những học sinh những năm trên thì chỉ có vài phụ huynh dành chút thời gian ra mà thôi.
Điểm đặc sắc của lễ tụ trường luôn là thứ khiến người khác sôi sục, một phần phụ huynh đều vì tiết mục này mà đến trường.
Ba ngườiđứng trước cổng trường liền đón nhận rất nhiều ánh mắt nhìn đến, không cần phải nói bọn họ đều biết những ánh mắt này mang theo cảm xúc gì, dù sao một người là tâm điểm của bao nhiêu chán ghét, một người tuy đã có sự đính chính nhưng không thể bỏ hiềm khích nhanh như vậy, một ngưởi là Power nổi tiếng trong trường. Ba người vừa đứng cùng nhau liền thảnh tâm điểm của sự chú ý, tuy tình cảnh này đã quá quen trong vài ngày qua nhưng những học sinh trong trường vẫn rất đỏ mắt cùng khó chịu vì chuyện này.
"Hàn Minh."
Tiếng gọi từ bên cạnh vang lên, Vũ Oan Khiên cũng đang đứng chờ người nhà mình thấy cậu liền nhịn không được mà chạy lại.
Nguyễn Hàn Minh nhìn cậu ta liền gật đầu xem như chào hỏi. Vũ Oan Khiên quen với thái độ này của cậu rồi nên không để ý mà tò mò nhìn hai người bên cạnh cậu.
Nói thật ra cậu ta không mấy để ý đến tin đồn trong trường, tuy nghe qua tên tuổi của bọn họ nhưng chẳng để tâm dù sao từ việc của Nguyễn Hàn Minh cậu ta đã rõ ràng những tin đồn trong trường hoàn toàn không đáng tin, thậm trí nó đang dẫn dắt những học sinh như bọn họ đi theo con đường sai trái.
Bởi vì những việc này đều là nội bộ của học sinh nên nhà trường không thể làm gì được nhưng bọn họ cũng đã khuyên giải học sinh rất nhiều, cô giáo cảu bọn họ cũng đã nói với cậu ta nên nghe theo trái tim mình. Cũng vì sự cổ vũ này mà cậu ta dẩn dần bỏ ra ngoài tai những tin đồn trong trường, tuy vẫn hóng hớt nó nhưng chưa từng để nó trong mắt.
"Xin chào tôi là Vũ Oan Khiên, bạn cùng lớp cảu Hàn Minh."
Đỗ Kỳ Khanh thấy cậu ta nhìn mình thì hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu đáp lại: "Tôi là Đỗ Kỳ Khanh." Người bên cạn cũng gật đầu nói: "Phạm Văn."
"Mọi người rất nổi tiếng." Vũ Oan KHiên cười trêu chọc sau đó nhìn cậu chớp mắt hỏi: "Cậu cũng đoán người nhà à."
"Bên chồng." Nguyễn Hàn Minh gật đầu đáp.
"Ai ui thiệt ngọt ngào, tôi ganh tị chết mất." Vũ Oan Khiên nghe vậy liền hờn giận mà chọt nhẹ vào cánh tay cậu. Nói thật dù không còn cảm giác ghét cậu thậm chí là trở nên càng yêu thích cái tính tình này của cậu thì cậu ta cũng nhịn không được m,à ghen tị không thôi.
Người dân của tinh cầu này ai mà không biết Phạm gia là thế gia như thế nào, nghe danh thôi liền hâm mộ đến chết, tiền tài cũng có thể khiến bọn họ sài hết đời mà không cần làm gì. Không chỉ vậy nghe nói tính tình của bọn họ đều rất tốt, chưa từng có tiếng xấu gì của bọn họ bị truyền ra ngoài, có thể nói gia giáo của Phạm gia cùng với nhan sắc của con cháu Phạm gia khiến rất nhiều người mơ ước.
Nguyễn Hàn Minh bị cậu ta chọc cười mà đưa ngón tay lên chọc trán cậu ta: "Được rồi, luyện tập thế nào rồi."
"Tốt lắm á, cậu xem." Vũ Oan Khiên nghe cậu hỏi lei62n nghiêm túc trở lại, cậu ta vận chuyển tinh thần lực mình thăm dò ra bên ngoài sau đó khẽ chọt vào da cậu: "Tôi đem nó ra ngoài được rồi này, nhưng chưa thể điều khiển nó thuần thục cho lắm."
Nguyễn Hàn Minh dùng tình thần lực cảm thụ sợi dây tinh thần của cậu ta sau đó kinh ngạc, đúng là cậu ta đã tiến bộ rất nhiều từ lúc cậu dẫn dắt sợi dây tinh thần cảu cậu ta. Nó đã mạnh hơn rất nhiều cũng vững vàng hơn.
"Giỏi lắm, cố gắng rèn luyện." Cậu đưa tay xoa đầu cậu ta cổ vũ.
Đỗ Kỳ Khanh đứng một bên nhìn cậu cảm thấy cậu rất giống một vị tiền bối lớn tuổi khen ngợi cùng cổ vũ tiểu bối cảu mình. Nhưng đúng là như vậy mỗi lần cậu ta bên cạnh cậu đều cảm thấy ánh mắt cảu cậu khi nhìn cậu ta cùng những người khác giống như nhìn những đứa nhỏ nghịch ngợm mà đáng yêu, còn cậu thì như một vị trưởng bối hiền lành kiên nhẫn.
Vì đã từng nhìn thấy thái độ này cảu cậu nên Đỗ Kỳ kHanh hoàn toàn không kinh ngạc nhưng Phạm Văn lại khác nhìn thấy sự dịu dàng hiếm thoi này cảu cậu khiến cậu ta kinh ngạc há hốc mồm.Từ khi gặp nhau hai người liền không có chút không khí hòa nhã giống như vậy, sau ngày đầu tiên bị cậu ngược đến quần áo cháy xém đến sau đó một tháng ở nhà cậu ta chỉ là bao cát cho cậu tập luyện đến tận hôm nay thì vừa nhận một dấu chân ngay mặt. Chưa từng nhận được sựi dịu dàng này của cậu khiến cậu ta cực kỳ ganh tị, rõ ràng cậu ta mới là em chồng của cậu mà.
Bốn người đứng trước cổng trường với bốn suy nghĩ khác nhau nhưng không khí xung quanh bọn hô lại cực kỳ hài hòa khiến những người xung quanh càng thêm xôn xao. Cứ nghĩ Nguyễn Hàn Minh trở thành vị hôn thê của tướng quân đế quốc sẽ bị bắt nạt bị cô lập bị khinh thường, những thứ này cậu đều bị hết tuy nhiên bọn họ không ngờ được rằng cậu còn có thể có bạn bè ở ngôi trường này.
Một sự tồn tại kỳ lạ của ngôi trường mạnh thì tồn tại thua thì biến mất này.