Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vì Lục Triều Bắc tỉnh lại, Lục Quan Nam và Ôn Nhan cũng đến bệnh viện.
Hai anh em nói chuyện trong phòng bệnh.
Tôi và Ôn Nhan đứng ngoài phòng bệnh nhìn nhau.
Ôn Nhan nghiến răng nghiến lợi, "Chuyện này không giống như kế hoạch."
Tôi rơm rớm nước mắt: "Đúng vậy, không ngờ anh ấy lại tỉnh lại."
"Vậy ly hôn?"
"Cậu ly hôn thì tớ cũng ly hôn."
"Vừa nhận tiền, giờ ly hôn hình như không được hay lắm?"
"Vậy tiếp tục chịu đựng?"
...
Chúng tôi bàn bạc hồi lâu, cuối cùng quyết định tiếp tục chờ xem tình hình.
Cuối cùng Ôn Nhan theo Lục Quan Nam về nhà.
Tôi ở lại bệnh viện chăm sóc Lục Triều Bắc.
Cũng không biết Lục phu nhân đã giải thích với Lục Triều Bắc thế nào, ngoài lúc mới tỉnh dậy có chút ngạc nhiên ra, sau đó anh ấy thích ứng rất tốt với sự xuất hiện của tôi - người vợ từ trên trời rơi xuống.
Sau đó, Lục Triều Bắc bắt đầu điều trị phục hồi chức năng.
Vì luận văn của mình, tôi trực tiếp chuyển đến bệnh viện sống, cần mẫn chăm sóc Lục Triều Bắc.
Lục phu nhân biết chuyện, lại tặng cho tôi khu trang viên mới mua.
Còn Ôn Nhan thì nhận được bộ trang sức bằng đá sapphire trị giá bốn trăm triệu tệ.
Hai chúng tôi nhận tiền xong, ý định ly hôn vừa nhen nhóm lại bị dập tắt.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, một tháng đã trôi qua.
Lục Triều Bắc hoàn thành giai đoạn phục hồi chức năng cơ bản, xuất viện về nhà cũ.
Đến nhà cũ, tôi mới biết, Ôn Nhan dạo này vẫn luôn ở đây.
Cô ấy vừa thấy tôi, nước mắt lưng tròng, ra sức nháy mắt với tôi.
Tôi hiểu ý cô ấy, cứng đờ người quay sang nhìn Lục Quan Nam.
"Anh cả, anh và Triều Bắc lâu ngày không gặp, chắc hẳn có rất nhiều chuyện muốn nói."
"Vừa hay tối nay em cũng muốn tâm sự với chị dâu một chút."
Lục Quan Nam khẽ gõ ngón tay, ngẩng đầu nhìn Lục Triều Bắc.
"Em có chuyện muốn nói với anh?"
"Không."
Lục Triều Bắc từ chối rất nhanh, Lục Quan Nam hài lòng gật đầu.
Ôn Nhan muốn khóc không ra nước mắt.
Tôi, lực bất tòng tâm.
Tối đó, lúc ba giờ sáng, tôi giả vờ dậy uống nước, lén lút gặp Ôn Nhan trong bếp.
Ôn Nhan vịn eo, xương quai xanh chi chít những dấu hôn đỏ ửng.
Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt chán chường: "Cuộc hôn nhân này phải ly hôn, trời sáng là mình đi luôn!"
Tôi gật đầu: "Vậy cậu ly hôn hôm nay đi, mình đợi ngày mai. Hai chúng ta cùng đi thì quá lộ liễu."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");