Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tôi Cùng Phe Với Phản Diện
  3. Chương 38: 38: Rồng Mới Yêu Công Chúa
Trước /87 Sau

Tôi Cùng Phe Với Phản Diện

Chương 38: 38: Rồng Mới Yêu Công Chúa

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit: Mei A Mei

Men must devolve for all human conflict, a method which rejects revenge, aggression and retaliation, the foundation of such a method, is love.

- Martin Luther King Jr

Đàn ông phải giải quyết mọi xung đột của con người.

Có một phương pháp từ chối trả thù, xâm lược và trả đũa, nền tảng của phương pháp đó chính là tình yêu.

Trường pháp thuật Hogwarts, một trong ba trường pháp thuật lớn nhất Châu Âu áp dụng chương trình giáo dục 7 năm.

Tất cả các học sinh nhất định phải ký túc trong thời gian học tại Hogwarts.

Khi Chúa tể Voldemort mang Vesper độn thổ tới ngọn núi bên hồ cạnh tòa pháo đài, cô miễn cưỡng chấp nhận mình lại phải tiếp tục việc học, hơn nữa còn chịu sự quản lí dưới trướng người đàn ông tóc đen này.

Vesper theo chân Chúa tể Voldemort đi bộ vào tòa lâu đài.

Hết cách rồi, độn thổ bị cấm tại lâu đài Hogwarts.

Mà xét về mặt nào đó, Vesper cũng không thích cưỡi chổi cho lắm.

"Chẳng lẽ Hogwarts định giữ tư cách một học sinh bình thường suốt ba mươi năm?" Vesper đến học trực tiếp năm thứ sáu.

Người đàn ông tóc đen cao gầy bước đi tao nhã.

Chiếc áo choàng phù thủy đen tuyền với bộ đồ âu được cài tới nút cuối cùng càng khiến vẻ đẹp trai của hắn thêm phần đứng đắn khó tả.

Nhưng lúc này hắn lại ngừng bước chỉnh trang quần áo giúp Vesper.

Ngón tay mảnh khảnh mân mê chiếc nơ xanh bạc trên cổ áo cô phù thủy nhỏ làm nó xinh xắn hơn, "Cưng à, em không phải là học sinh bình thường.

Từ sau sự cố đó, em đã trở thành Đấng Cứu Tinh của cả giới pháp thuật Châu Âu và giành được giải thưởng đóng góp đặc biệt tại trường Hogwarts."

Vesper chớp mắt mấy cái.

Khuôn mặt hoàn hảo như ánh trăng thuần khiết động lòng người.

Đám phù thủy nhỏ trong lâu đài bất giác nhìn cô chằm chằm – Merlin ơi, cô nàng xinh đẹp cư xử thân mật với chủ nhiệm nhà Slytherin rốt cuộc là ai vậy?

Cho đến khi có đứa hô to – Đũng quần Merlin! Đây là tiểu thư Vesper Lynd! "Mỹ nhân ngủ say" ba mươi ba năm đã thức tỉnh rồi!

- - Nói cách khác, cô ta là tình yêu đích thực mà Chúa Tể Hắc Ám, chủ nhiệm nhà Slytherin kiêm bộ trưởng Bộ Pháp Thuật kế nhiệm đã chờ ba mươi năm! Nhưng bây giờ lại thành học sinh của thầy ấy?!

- - Ôi Merlin! Rốt cục Hogwarts có quy định cấm thầy trò yêu nhau không vậy?!

- - Dù có đi chăng nữa thì e rằng Lord Voldemort sẽ khiến nó phải lập tức biến mất trên bảng nội quy nhà trường.

- - Lẽ nào chỉ mình tao thấy hai người bọn họ thật sự xứng đôi đến bất ngờ sao.

- - Ồ, nghe cha tao nói, lúc ông ấy còn là tân sinh năm nhất nhà Hufflepuff, Lord Voldemort và tiểu thư Lynd đã là một đôi cả Hogwarts ca ngợi rồi.

- - Thảo nào Voldemort bỏ ra biết bao nhiêu công sức vào việc nghiên cứu và chế tạo các loại độc dược để duy trì sự trẻ trung của mình suốt nhiều năm qua.

Nếu giờ trông thầy ấy như ngoài bốn mươi thì chắc tiểu thư Lynd sẽ đá thầy ấy mất.

- - Đấy là bản chất con người.

Quả thực thầy ấy có phần già dặn hơn cô ta, không phải sao?

Nhân vật nam chính trong cuộc thảo luận sôi nổi giữa các phù thủy nhỏ ở trường Hogwarts đột nhiên quay ngoắt sang hướng này.

Chúa tể Voldemort nói giọng lạnh lùng vô cảm, "Soi mói giáo sư.

Trừ Gryffindor 10 điểm."

Vesper: Người ta soi mói từ đời nào rồi.

Sao anh lại phạt trừ điểm khi bị chê già chứ.

Lúc Vesper đi theo Lord Voldemort đến phòng hiệu trưởng, Dumbledore đang ngồi trên ghế dựa uống loại nước ngọt có vị chua mà mình thích nhất.

Mái tóc dài cùng bộ râu của ông đã bạc trắng theo tuổi tác.

Ông mặc một chiếc áo choàng màu tím kéo lê mặt đất.

Ngôn Tình Sủng

Thấy Lord Voldemort và Vesper đến gần, nét mặt ông có phần lạ lùng khó phát hiện ra.

Chính cặp tình nhân này đã được cả giới pháp thuật biết tới, đồng thời gây nên cái chết của Gellert Grindelwald, kẻ ông từng yêu và là đối thủ của ông.

Nhưng Dumbledore là người hiền lành, tốt bụng và khôn ngoan.

Có lẽ ông đã rất buồn khi Grindelwald chết, nhưng ông lại không thể trách cặp tình nhân trẻ này được.

Nhất là Vesper với Lord Voldemort, Tom Riddle trước đây, hiện giờ đang trên đỉnh cao quyền lực.

Nếu so ra thì cô chỉ là một cô gái thiện lương, hoàn toàn vô hại.

"Muốn vài viên kẹo mật ong không?" Dumbledore cười thân thiện với Vesper, "Rượu mật ong mới sản xuất cũng không tệ đâu."

Vesper lấy một viên kẹo rồi bỏ vào miệng, "Vị không tồi.

Giáo sư Dumbledore, à không, thầy hiệu trường..." Cô thở dài, "Thầy biết đấy.

Sau khi tỉnh dậy em mới nhận ra thời gian đã bẵng đi ba mươi năm, có rất nhiều di chứng phải vượt qua."

"Đây chính là trải nghiệm tuyệt vời hiếm có." Dumbledore lại bày hộp kem chanh ra trước mặt cô, "Ngoài ta, một con ong già, thì chỉ có cô gái trẻ như trò mới thích những món đồ ngọt ngon nghẻ này thôi."

Ông nhìn sang phía người đàn ông tóc đen mà ông đã đích thân mang từ cô nhi viện về Hogwarts, nhưng dường như lại không hợp tính nhau, "Giống chủ nhiệm nhà Slytherin của chúng ta, ở tuổi này cậu ấy thường chẳng mấy hứng thú với đồ ngọt."

Lord Voldemort: "..."

Vesper nhịn cười, "Ai nói không phải?"

Lord Voldemort nhìn cô hăm dọa rồi nói với Dumbledore, "E rằng tôi phải đưa Vesper về phòng ngủ mới của cô ấy.

Thầy biết mà.

Sáng mai cô ấy sẽ chính thức học năm thứ sáu."

Dumbledore nhìn hắn đầy ẩn ý.

Giọng nói mang hàm ý nào đó, "Chính sự lựa chọn của anh ta sẽ quyết định số phận một con người."

Ông xưng hô với Lord Voldemort bằng cái tên mà mấy năm nay không ai biết đến, "Tom, tình yêu đích thực đã ban cho cậu lá bùa hộ mệnh vĩnh cửu.

Nó ẩn trong da cậu, trong linh hồn cậu.

Đừng phá tan phép màu Merlin ban tặng."

Từ nhiều thập kỉ trước, khi Chúa Tể Hắc Ám quyền lực bây giờ vẫn còn là một cậu nhóc tại cô nhi viện, Dumbledore đã vô cùng kiêng kị trước lòng dạ nham hiểm và bất chấp thủ đoạn của hắn, chứ chưa kể đến tài năng phép thuật phi thường mà hắn sở hữu.

Một khi một Slytherin tàn nhẫn độc ác, tự cao tự đại như vậy rơi vào bóng tối, thì e rằng toàn bộ giới phù thủy Anh Quốc sẽ không thoát khỏi thảm họa.

Lord Voldemort nhìn ông bằng đôi mắt sắc bén.

Giọng hắn mang theo khí chất khó lường, "Chỉ cần cô ấy còn sống trên thế giới này, tôi sẽ không cần trường sinh bất tử, càng không có hứng thú tạo ra bóng tối."

Ánh mắt Dumbledore trở nên dịu dàng thân thiện.

Ông mỉm cười với Vesper, nói, "Trò có thể đến văn phòng hiệu trưởng để thưởng thức món tráng miệng cùng thầy bất cứ lúc nào.

Tiểu thư Vesper, ta phải nói rằng, trò đến từ Pháp, quốc gia đứng đầu về đồ ngọt đấy."

"Thầy thích soufflés không ạ?" Vesper hí hửng, "Em có thể tìm vài buổi chiều trống lớp, mượn phòng bếp Hogwarts mấy cái để uống trà chiều giữa những người hảo ngọt với thầy."

Khi nói đến đồ ngọt, kẻ khôn ngoan như hiệu trưởng Dumbledore cười đặc biệt chân thành, "Ồ, vậy thì quá tuyệt vời.

Dạo này mấy món tráng miệng kiểu Pháp từ thời Trung cổ đang nổi rần rần."

Những kẻ hảo ngọt từ giới phù thủy Anh và Pháp đang tán gẫu vui sướng, nhưng một người đàn ông đẹp trai thoạt trông chưa quá ba mươi tuy nhiên đã ngoài trung niên mang tâm trạng không được tốt cho lắm.

Mãi đến khi Vesper bước vào phòng ngủ riêng của mình, Lord Voldemort mới đóng sầm cửa lại.

Chiếc giường bốn cọc truyền thống được treo rèm lụa xanh.

Trên ga trải giường còn có những đường thêu cầu kì bằng chỉ bạc.

Vesper đã đổi tấm thảm treo tường từ thời Trung cổ sang góc đẹp hơn.

Cô ngẩng đầu quan sát chiếc đèn lồng trên trần nhà một lúc, thậm chí còn ngồi bên cửa sổ chán chường nghe tiếng sóng êm đềm vỗ vào từ đáy hồ ngoài kia.

- - Cô đang phớt lờ khuôn mặt hờ hững nhưng lại tích tụ cơn giận vô hạn của Chúa tể Voldemort.

"Anh nghĩ rằng em vốn dĩ không bị phân tâm bởi trăn tinh..." Lord Voldemort nói với cô từng từ một, "Thưởng thức bữa chiều cùng lão Ong Mật? Thậm chí còn tự nướng Soufflés –"

Chúa tể Voldemort cảm thấy trán nóng bừng bừng.

Nàng phản diện nhỏ này thậm chí còn chưa từng đích thân làm đồ ăn cho hắn!

"Đối với anh, đồ ăn chỉ là thứ cần thiết để miễn cưỡng duy trì sự sống thôi..." Vesper nhìn hắn đầy vô tội, "Thậm chí anh nhịn ăn nhịn uống mấy ngày liền, bổ sung năng lượng bằng một bình độc dược.

Hơn nữa người trung niên bình thường --- Ưm"

Vesper bỗng bị hắn áp lên cửa sổ hôn thật mạnh.

Môi hắn dán chặt vào môi cô.

Cơn đói khát kéo theo càng sâu.

Vesper cảm giác toàn thân mình nóng lên, đầu óc trống rỗng.

Lòng bàn tay nóng hầm hập của hắn di chuyển dọc theo đường cong cơ thể yêu kiều của cô.

Cuối cùng khi kết thúc nụ hôn, hắn nhìn vào đôi mắt nàng phù thủy nhỏ đang dần mờ đi trong vòng tay hắn, nói giọng đe dọa, "Nếu em còn dám nhắc tới những từ ngu ngốc đó nữa thì em sẽ vĩnh viễn không đủ tư cách qua môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám.

Em muốn bị trừ điểm hay bị cấm túc đây, tiểu thư Lynd?"

Vesper chống tay lên ngực hắn, cố gắng kéo dãn khoảng cách giữa hai người, "Em sẽ đến Bộ Pháp Thuật để nộp đơn kiện anh."

"Ồ? Thật sao?" Lord Voldemort nhíu mày, từng cử chỉ tao nhã mà hút hồn, "Chỉ e sau nửa phút khi em đến Bộ Pháp Thuật, anh sẽ nhận được một bức thư khẩn cấp từ bộ trưởng Bộ Pháp Thuật Rod Minkan do cú mèo gửi tới."

Vesper nói rất dửng dưng, "Trông anh giống hệt gã phù thủy hắc ám độc ác trong truyện ma thuật, hoặc con rồng bắt cóc công chúa trong truyện cổ tích."

"Phù thủy hắc ám? Rồng?" Lord Voldemort ôm cô ngồi lên đùi.

Ánh mắt đầy mê đắm và yêu thương.

Hắn nhếch mép xấu xa, rồi in lên môi cô một nụ hôn, nhíu mày ngạo nghễ, "Có chiến binh nào cứu được công chúa không?"

Vesper chạm những ngón tay mảnh khảnh vào gương mặt quyến rũ đẹp trai của hắn.

Gương mặt cao quý phi thường đó thực sự vô cùng mê hoặc, thoạt nhìn như một chàng dũng sĩ chính trực.

Rõ ràng cực kì hợp với siêu anh hùng, nhưng hắn lại là một kẻ phản xã hội loạn trí.

Cô nhắm cặp mắt đen thẳm như bóng đêm, ôm lấy cổ hắn, trao cho hắn nụ hôn dịu dàng, "Em không cần chiến binh."

Chúa tể Voldemort nghe thấy tim mình đập thình thịch tại lồng ngực.

Đó là cảm giác đặc biệt mà chỉ nàng phù thủy nhỏ trong lòng hắn mới có thể đem lại cho hắn.

Hắn thận trọng vuốt ve má cô, xác nhận rằng cô thực sự tồn tại hết lần này đến lần khác.

Mấy chục năm đợi chờ dài đằng đẵng đều vì muốn ngóng trông gặp cô lần nữa.

Vesper đan ngón tay mảnh khảnh ra sau gáy hắn, quấn lấy mái tóc đen mềm mại của hắn.

Cô nhìn hắn chăm chú, hơi nhếch môi, hơi thở như hòa lẫn cùng hắn, "Dũng sĩ chỉ vì danh dự.

Rồng mới yêu công chúa."

Môi hắn nói không nên lời.

Lưỡi níu lại.

Một ngọn lửa kì lạ chợt bùng cháy trên da thịt.

Làm sao hắn có thể điều khiển linh hồn mình không khao khát cô, làm sao hắn có thể khiến linh hồn vượt qua cô để hướng về những thứ khác?.

Quảng cáo
Trước /87 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đàn Bồ Câu (Quần Cáp)

Copyright © 2022 - MTruyện.net