Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Lâm Hào Minh thân là gia chủ Lâm gia, giờ này lại bị đối xử như người hầu, rót rượu, bưng thức ăn, đổi đĩa.
Gia chủ bảy gia tộc lớn khác cũng không thoát khỏi cảnh này.
Lâm Hàm Ngọc ngồi một bên, một miếng nhỏ cũng nuốt không trôi, lòng nàng giờ rất đau, đối phương rõ ràng đang nhục nhã người nhà của mình.
Đặc biệt là ánh mắt Ninh Thiết Khôn nhìn phụ thân mình, giống như đang nhìn giun dế, nếu thực lực bản thân nàng đủ mạnh, sẽ không xảy ra chuyện như vậy đâu.
- Lão gia, thiếu gia đã trở về.
Lúc này, tiếng lão quản gia truyền đến.
Lâm Hào Minh đang rót rượu cho mọi người, nghe được thanh âm này, động tác trong tay sững sờ, sau đó cười như điên. lập tức thả bầu rượu đang cầm trong tay xuống, cũng không để ý ánh mắt đến ánh mắt Ninh Thiết Khôn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, trực tiếp chạy ra cửa.
Lâm Hàm Ngọc cũng đứng lên, không tin vào tai mình.
- Các ngươi đang tự tìm chết, mau lại đây rót rượu!
Ninh Thiết Khôn nổi giận, tiếng hét như sấm sét vang vọng hư không.
Lâm Hào Minh hiện giờ chả để câu uy hiếp kia để trong lòng.
Lâm Phàm bước vào đình viện, nghe tiếng rống giận này thì hơi nhíu mày, sau đó đi thẳng vào phòng.
- Nhi tử... ngươi rốt cục đã trở về.
Lâm Hào Minh hưng phấn cười lớn.
- Vâng, con đã trở về.
Lâm Phàm gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn một lượt.
- Tiểu đệ.
Lâm Hàm Ngọc đứng lên.
Tiêu Ngọc Nhã quay qua đầu nhìn người kia, trong lòng nàng có chút lo lắng, thời điểm như thế này hắn lại trở về, nhìn sắc mặt Ninh Thiết Khôn đang rất tức giận, chuyện này không thể được giải quyết dễ dàng rồi.
Gia chủ bảy đại gia tộc thấy Lâm Phàm cũng mừng rỡ dị thường, bọn họ cảm giác mình chịu khuất nhục đủ rồi, lát nữa, bọn họ phải đòi lại tất cả.
Leng keng!
Hai người Chu Quân và Vương Vân vốn đang nhàn nhã tự tại xem kịch vui, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, nội tâm kinh hãi, hai người nhanh chóng run rẩy đứng lên.
Cái ghế bọn họ mới ngồi như có kim châm.
- Ngươi muốn uống rượu gì?
Lâm Phàm lạnh nhạt hỏi, sau đó đi tới trước bàn cơm, hắn nhìn một màn trước mắt, ánh mắt vốn bình thản lại lập loè một cỗ lửa giận dữ.
- Nhi tử, chuyện này...
Lâm Hào Minh do dự, không biết nên nói thế nào.
- Đệ đệ, ba vị này là sư tỷ của tỷ tỷ.
Lâm Hàm Ngọc giới thiếu.
Tiêu Ngọc Nhã cười chào Lâm Phàm, còn hai người khác chỉ liếc mắt một cái rồi thôi, không quá quan tâm hắn.
Đệ đệ Lâm Hàm Ngọc thì thế nào, Lâm Hàm Ngọc cũng chỉ là đệ tử ngoại môn mà thôi, tên đệ đệ này càng phải cung kính với các nàng.
Hoàng Nham mở miệng nói.
- Lâm thiếu gia, chúng ta đang hầu hạ bọn họ.
- Há, hầu hạ bọn họ?
Lâm Phàm nghiêng đầu, sắc mặt không giận tự uy.
- Hừ, cút ra ngoài, không thấy chúng ta đang ăn cơm sao?
Ninh Thiết Khôn lạnh lùng quát.
Lâm Phàm chả thèm đế ý đến tên này, đưa mắt nhìn tới hai người bên cạnh hắn.
Thời khắc này, không khí hiện trường đột nhiên bị đè nén.
Chút bình dân đi theo Lâm Phàm vào Lâm phủ cũng nín thở, bọn họ cảm giác lát nữa sẽ phát sinh đại sự.
Sắc mặt Chu Quân cùng Vương Vân trắng bệch, nội tâm đang bình tĩnh bắt đầu run rẩy mãnh liệt, bọn họ muốn động nhưng có một luồng áp lực vô hình đặt trên người họ khiến họ không thể cử động.
Nhưng bọn họ biết, nếu không động, hậu quả sẽ vô cùng khốc liệt.
Ùng ục!
Yết hầu hai người khẽ run, liều mạng muốn cử động.
- Ninh sư huynh, hắn là đệ đệ ta, là đệ tử Thiên Địa Tông.
Lâm Hàm Ngọc lạnh lùng nói.
- Ha ha.
Ninh Thiết Khôn cười lạnh, nếu người này thực sự là đệ tử Thiên Địa Tông thì Chu huynh và Vương huynh đã lên tiếng rồi. Mà bây giờ, hai người họ cũng chả lên tiếng, hết sức hiển nhiên người này chỉ là một giun dế trong Thiên Địa Tông mà thôi.
- Thật can đảm, để Lâm gia ta cùng gia chủ thất đại gia tộc hầu hạ, quả thật can đảm.
Lâm Phàm lạnh giọng nói.
Ninh Thiết Khôn cười lạnh một tiếng.
- Chu huynh, Vương huynh, người này có địa vị cỡ nào ở trong Thiên Địa Tông các ngươi vậy?
Khi Ninh Thiết Khôn quay qua đầu nhìn hai người, hắn bị hình ảnh trước mắt dọa sợ.
Không chỉ Ninh Thiết Khôn kinh ngạc mà tất cả mọi người xung quanh cũng bị kinh sợ.
Chu Quân cùng Vương Vân cắn chặt răng, sắc mặt thì cực kỳ sợ hãi, sau đó giống như xuất ra hết khí lực toàn thân, bịch bịch hai tiếng, quỳ xuống đất lạy.
- Đệ tử nội môn Chu Quân.
- Đệ tử nội môn Vương Vân.
- Tham kiến tông chủ dự bị sư huynh.
- Kính xin sư huynh tha mạng, hai người bọn ta thật sự không biết những người này là người nhà sư huynh, xin sư huynh tha mạng.
Ầm!
Ầm!
Hai người quỳ lạy trên mặt đất lo sợ, tái mét mặt mày dập đầu tạ tội như điên, khí lực lớn tới mức phát ra thanh âm đùng đùng, truyền vào trời xanh giống như sấm sét vậy.
Đặc biệt, hai người không dám dùng pháp lực, dùng đầu chính mình mãnh liệt dập trên mặt đất, âm thanh phát ra ầm ầm.
Máu tươi nhiễm đỏ mặt đất.
Thời điểm bọn họ nhìn thấy khuôn mặt Lâm Phàm, cũng đã trợn tròn mắt, đây chính là Lâm sư huynh đã trấn áp Thần tử Côn Lôn Thần Tông mà, thậm chí ngay cả trưởng lão cảnh giới Kim tiên cũng bị hắn một chưởng đè bẹp, nếu bọn họ biết nơi này
là người nhà Lâm sư huynh, coi như cho bọn họ mười cái lá gan cũng không dám đến đây.
Trong tông môn, dù bọn hắn gặp tông chủ cũng không cần quỳ lạy nhưng lúc này nếu không được Lâm sư huynh tha thứ, tính mạng bọn họ chắc chắn để lại đây rồi.
Lâm Phàm chắp hai tay sau lưng, sắc mặt lạnh lùng nhìn một màn trước mắt.
Hắn không lên tiếng, hai người Chu Quân cũng không dám dừng lại.
Thời khắc này, trừ tiếng dập đầu đầu ra, còn lại hoàn toàn yên tĩnh.
Bình dân phía ngoài cũng hoàn toàn trợn tròn mắt.
Thất đại gia chủ ngây ngẩn cả người.
Lâm Hào Minh, Lâm Hàm Ngọc đần độn nhìn Lâm Phàm.
Ninh Thiết Khôn đứng lên, gương mặt kinh ngạc ngây người, giống như gặp ma.
Trong đầu của tất cả mọi người chỉ có bốn chữ.
- Tông chủ dự bị...
Đối với bất luận tông môn nào, bốn chữ này đều không tầm thường.
Càng không cần phải nói tới đại tông đại phái như Thiên Địa Tông.
Tông chủ dự bị Thiên Địa Tông, vẻn vẹn có mười hai vị, mỗi một vị đều là hạng người kinh thiên động địa, đặc biệt, địa vị của bọn họ trong tông môn rất vững chắc, ngoại trừ tông chủ và mấy vị siêu cấp trưởng lão ra, không có người nào dám làm càn trước mặt họ.
Mà hai người này vừa nói cái gì?
Người nọ là tông chủ dự bị Thiên Địa Tông...
Lâm Phàm cũng không có mở miệng nói thêm câu nào, đi tới vị trí chủ vị.
- Cha, người ngồi vào ghế chủ vị đi, các vị bá bá cũng ngồi đi, quản gia mang món ăn mới cùng bát đũa mới lên đây.
- Vâng, thiếu gia.
Lão quản gia cực kỳ hưng phấn, bước đi như bay ra ngoài kêu người chuẩn bị đồ ăn.
Ninh Thiết Khôn nuốt một ngụm nước bọt sau đó hắn chạy tới chỗ hai người Chu Quân cùng Vương Vân. bắt đầu làm giống như bọn họ, quỳ xuống dập đầu liên tục.
Ba vị sư tỷ Lâm Hàm Ngọc đứng một bên động cũng không dám động, mấy người họ đã bị một màn trước mắt gây kinh sợ rồi.
Rất nhanh, lão quản gia đã cho người cầm bát đũa mới tới, đồng thời mang bát đũa cũ đi.
Lâm Phàm tự mình rót rượu cho Lâm Hào Minh, sau đo kính hắn một chén.
Lâm Hào Minh bưng chén rượu trên tay, cũng bắt đầu run rẩy, sau đó uống hết.
- Tốt, tốt, tốt.
Bây giờ là thật tốt, hắn cảm thấy rất tự hào, thật sự quá tự hào vì có nhi tử như vậy.
Hắn vốn cho rằng, thời điểm con trai tiến nhập Thiên Địa Tông, hắn đã rất tự hào rồi, nhưng hắn không ngờ hắn lại càng cảm thấy tự hào hơn.
Lâm Phàm bưng chén rượu, đứng dậy nói.
- Thất đại gia chủ, đa tạ các vị trong ba năm qua hết mực chăm sóc Lâm gia ta.
Thất đại gia chủ lập tức đứng lên, không dám sĩ diện cung kính khách khí, cạn sạch chén rượu.
Thoải mái, thật sự quá thư thái.
Thất đại gia chủ chưa bao giờ thoải mái như thế, lúc trước bị tức một chút thì tính là gì, lúc này toàn bộ tức giận cũng ói ra hết rồi.
Lâm Hàm Ngọc cùng ba vị sư tỷ đứng một bên không nói gì.
Giờ khắc này, nội tâm Tiêu Ngọc Nhã khiếp sợ vạn phần, nàng không nghĩ tới đệ đệ Hàm Ngọc sư muội lại có thân phận lớn như thế trong Thiên Địa Tông.
- Ăn cơm.
Lâm Phàm nở nụ cười, sau đó nhìn Lâm Hàm Ngọc đứng một bên nói.
- Tỷ, ngồi xuống ăn cơm đi.