Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tây Môn Hạo đối xử với Cơ Vô Bệnh một cách lạnh nhạt, hắn không biết đối phương đang giả vờ hay thật là bệnh sắp chết.
“Xin hỏi công tử họ gì?”
Cơ Vô Bệnh cưỡng ép ổn định lại thân thể, chắp tay thi lễ. Bất quá ánh mắt lại liếc nhìn về phía Đắc Kỷ, vóc người bốc lửa như thế khiến hắn kém chút nữa thì máu mũi tuôn trào, cảm giác thân thể đều bị móc rỗng.
“Đừng dài dòng nữa, nói chuyện bồi thường đi! Vũ khí của Hạo gia bị phế, hộ vệ thì thụ thương, ai đến bảo vệ cho ta?” Tây Môn Hạo nói xong, mặt lạnh lại.
“Cái này… ngươi nhìn ta đi, một con ma bệnh, sủng vật cũng bị ngươi đánh cho gần chết, không bằng, mời công tử giơ cao đánh khẽ?”
“Đánh khẽ con mẹ ngươi! Một là đền tiền! Hai là đền bằng thân thể!”
Lúc này Tây Môn Hạo giống như thổ phỉ, nhất là khi thấy Tật Phong Lang đang dần dần đứng dậy, trong mắt lóe lên một tia tham lam.
“Thân thể?”
Cơ Vô Bệnh giật nảy mình, hai tay bưng kín cúc hoa, nghĩ thầm: không lẽ Đại hoàng tử Khánh quốc thích nam nhân?
“…” Tây Môn Hạo im lặng, trừng mắt nói: ”Ta nói nó! Là thú cưng của ngươi, không có tiền thì để nó lại làm sủng vật cho Hạo gia ta đi.”
“Không được! Đại Cẩu đã ký khế ước với ta, không thể thay đổi, cưỡng ép giải trừ sẽ khiến nó tử vong.”
Cơ Vô Bệnh ôm cổ Tật Phong Lang một cái, trong lòng vô cùng ảo não, nếu biết sớm Tây Môn Hạo là một tên thổ phỉ như này, đánh chết hắn đều không xuống núi.
“Ồ! Thật sao?"
“Công tử, hắn nói đúng.” Lưu Thắng nói nhỏ bên tai Tây Môn Hạo.
Tây Môn Hạo thất vọng một trận, hắn đang muốn lừa con Tật Phong Lang này làm vật cưỡi đây.
“Vậy thế này đi! Ta đi theo ngươi, để Đại Cẩu làm hộ vệ của ngươi, thế được không?” Cơ Vô Bệnh thương lượng một chút.
Nếu như không đồng ý, hắn lập tức xoay người rời đi. Hắn đường đường là thiếu môn chủ Thiên Cơ Môn, khi nào lại ăn nói khép nép như này. Cũng vì đối phương là Hoàng tử, nếu không bản thân đã phất tay áo bỏ đi từ lâu.
Con ngươi của Tây Môn Hạo đảo một vòng, đột nhiên hắn cảm giác tên Cơ Vô Bệnh này tới đây là có mục đích, hoặc chính xác hơn là tới vì mình.
Chẳng lẽ… đây là âm mưu của Tây Môn Nghiễm?
“Được! Ngươi theo ta đi Đông Lẫm thành, để sủng vật làm hộ vệ.”
Bất kể nó có phải âm mưu hay không, thời gian sẽ chứng minh hết thảy, chính mình có thể đánh bại hắn một lần, thì sẽ có lần thứ hai.
“Khụ khụ khụ! Tạ ơn công tử giơ cao đánh khẽ. Nhưng mà Đại Cẩu như thế này, đoán chừng phải chờ một ít thời gian.”
Cơ Vô Bệnh nhìn Tật Phong Lang hiện tại đứng còn đứng không vững, trên mặt hiện rõ đau lòng.
“Hắc hắc! Hộ vệ của ta thì sao có thể bị bạc đãi được? Ừ, để nó ăn cái này, sớm lành vết thương, sớm làm công cho ta.”
Tây Môn Hạo quăng một viên Chữa Thương đan tam phẩm đến, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa.
Cơ Vô Bệnh thấy Chữa Thương đan tam phẩm, đầu tiên là hơi kinh ngạc, nhưng cũng không có thất thố, dù gì bản thân cũng là thiếu môn chủ.
Mặc dù người yếu lại còn nhiều bệnh, con đường tu luyện phải nói là vô cùng thê thảm, nhưng đan dược trong môn phái rất nhiều, còn chưa đến mức làm hắn phải thất thố.
Tây Môn Hạo thì nhìn chăm chú Cơ Vô Bệnh, phát hiện vẻ mặt của đối phương bình thản thì lông mày hơi nhíu, cười cười không nói gì.
Tật Phong lang dùng xong đan dược, rất nhanh liền có thể đi lại. Mặc dù lông vẫn cháy đen, nhưng đều là bị thương ngoài da, không có trở ngại.
Bất quá mỗi khi nó nhìn thấy Đắc Kỷ, trong mắt đều lóe lên một tia run rẩy. Quả cầu lửa kinh khủng đó đã làm nó trong lòng khắc sâu sợ hãi.
“Công tử, thật sự muốn mang một tên không rõ lai lịch theo sao?” Lưu Thắng nói nhỏ bên tai Tây Môn Hạo.
Tây Môn Hạo mỉm cười nói: "Trước tiên cứ mang theo, quan sát một chút, tiểu tử này lai lịch không đơn giản đâu. Nói lại thì hắn cũng đánh không lại Hạo gia. Có con Tật Phong lang kia, cũng xem như một cỗ sức chiến đấu không tồi."
Lưu Thắng nhìn sang Cơ Vô Bệnh đang xem xét thương thế của Tật Phong lang, không nói gì thêm, chỉ là trong mắt lóe lên một tia sáng.
Đám người tiếp tục đi, đối với việc có thêm Cơ Vô Bệnh gia nhập vào cũng không có ảnh hưởng gì, dù sao hắn quá yếu, coi trọng thì cũng là coi trọng con Tật Phong lang kia thôi.
Xem tình trạng yếu đuối của Cơ Vô Bệnh, Tây Môn Hạo quyết định cho hắn lên xe ngựa, đồng thời cho Địch Doanh Doanh tiếp cận hắn.
Đắc Kỷ cũng ngồi ở một góc trong xe ngựa, con mắt chăm chú nhìn Tây Môn Hạo từ đầu đến cuối, không mở miệng giao lưu với bất kỳ ai.
Tật Phong lang khập khễnh đi theo sau xe ngựa, lâu lâu lại gặm một cành cây để thử răng nanh một tý.
Cứ như vậy, khoảng cách của đội ngũ với quận Lãnh Phong càng ngày càng gần, tại đêm thứ ba, đã đi đến được một trấn nhỏ bên trong quận Lãnh Phong, sau đó tìm khách sạn nghỉ tạm một đêm.
Trong lúc đó, lại đi xung quanh tìm hồng bao, nhưng chỉ có một cái, mở ra được năm viên Nguyên Khí đan, tăng 50 điểm kinh nghiệm, còn thiếu 20 nữa thôi là hắn sẽ đột phá được Ngưng Khí trung kì.
….
“Kẹt kẹt” Cửa phòng bị đẩy ra.
Cơ Vô Bệnh giật mình, từ trên giường ngồi dậy, Tật Phong Lang đang biến thành kích cỡ như một con đại lang cẩu cũng từ từ đứng lên, cảnh giác nhìn ra trước cửa.
Trước cửa đang đứng hai người, một là Tây Môn Hạo, một là Đắc Kỷ, người mà dù đi ngủ cũng thủ ở kế bên Tây Môn Hạo. Đắc Kỷ căn bản là không cần đi ngủ, vì thế cũng nhắc nhở hắn rằng đối phương chỉ là khôi lỗi, không nên xúc động.
“Khụ khụ khụ! Hạo huynh, đã trễ thế này vì sao còn tới tìm ta?”
Cơ Vô Bệnh di chuyển từ trên giường xuống, sau đó ngồi kế mép giường, bộ dáng trông rất mỏi mệt.
Tây Môn Hạo một mặt vô cảm đi vào, sau đó ra lệnh Đắc Kỷ đóng cửa lại, ngồi xuống ghế, rót cho bản thân một ly trà lạnh.
“Cơ Vô Bệnh, ngươi đi theo Hạo gia ta được ba ngày, ta cũng suy nghĩ tròn ba ngày, ngươi cố ý tiếp cận ta? Tật Phong Lang xuất hiện cũng là do ngươi an bài?”
Cơ Vô Bệnh đầu tiên là sững sờ, sau đó khí thế trên người lập tức biến đổi, mặc dù nhìn vẫn là một con ma bệnh, nhưng đã không còn nhu nhược như trước.
“Nếu Hạo huynh đã nhìn thấu, ta cũng không che giấu nữa. Không sai, ta là tuân theo mệnh lệnh của phụ thân đi tìm ngươi.”
“Lai lịch của ngươi?” Tây Môn Hạo trực tiếp hỏi.
“Thiên Cơ môn.” Cơ Vô Bệnh không giấu diếm nữa.
“Thiên Cơ môn? Một trong bát môn? Môn phái bí ẩn nhất trong bát môn nằm ở Khánh quốc?”
Tây Môn Hạo hồi tưởng lại những tài liệu đã nhìn qua, trên đó giới thiệu về Thiên Cơ môn rất ít, bởi vì quá thần bí.
“Không sai, chính là Thiên Cơ môn, một trong bát môn.”
“Như thế, ngươi biết ta là ai đúng không?”
Tây Môn Hạo nói xong, đặt Thanh Phong kiếm lên mặt bàn. Dù đã sứt mẻ, nhưng vẫn có thể dùng để giết người.
Cơ Vô Bệnh đột nhiên đứng dậy, thi lễ nói:” Thiếu môn chủ Thiên Cơ môn, Cơ Vô Bệnh, bái kiến Đại Hoàng tử điện hạ.”
Tây Môn Hạo trừng mắt nhìn Cơ Vô Bệnh, đột nhiên một cái thiếu môn chủ nhảy ra nói muốn nương nhờ bản thân, quả thật hơi quỷ dị.
“Ngươi thân là thiếu môn chủ của Thiên Cơ Môn, vì sao lại muốn đầu nhập vào một cái hoàng tử bị đày như ta?”
“Ta nghĩ rằng điện hạ hiểu sai ý của ta, không phải là đầu nhập, mà là ở bên cạnh ngươi, lúc nào cũng có thể rời đi.” Cơ Vô Bệnh ngồi xuống lại rồi nói.
“Vì sao? Mục đích của ngươi là gì?”
“Khụ khụ khụ! Điện hạ, ngươi cũng thấy bộ dáng của ta rồi đấy, từ nhỏ liền bệnh tật quấn thân, thế nhưng không biết là bệnh gì mà khiến cho ta cùng hai vị ca ca đều không thể sống quá hai lăm tuổi. Mà vài ngày trước, phụ thân ta đã tìm ra giải pháp, ông ấy nói rằng hãy xuống núi tìm và đi theo bên cạnh ngươi, ngươi có thể chữa tốt cho ta.”
Cơ Vô Bệnh nói với vẻ mặt không tình nguyện, dù sao hắn cũng là bị phụ thân ép xuống núi.