Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đi khoảng hơn 10 phút đồng hồ, cùng với cách quán rượu càng gần, mùi rượu bốn phía càng dày đặc, ngày thường Trang Dịch cơ bản không uống rượu, cho nên không có cảm giác gì với hương vị này, nhưng Chu Vĩ đi bên cạnh hắn thì sắp lâng lâng, không ngừng hít mũi, vẻ mặt say mê.
Lưu Đằng cười mắng Chu Vĩ là con sâu rượu, đám Diệp Duy cũng bật cười, Trang Dịch miễn cưỡng giật giật khóe miệng, trong lòng thật sự là nhẹ nhõm không nổi.
Quán rượu dưới lòng đất tên như ý nghĩa, nằm dưới lòng đất, đi qua mấy hành lang lờ mờ, tiếng người huyên náo phía dưới ngày càng rõ ràng, khi đi qua một cái góc, diện mạo toàn bộ quán rượu lập tức bày ra, ngọn đèn nhỏ vụn lờ mờ, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong có rất nhiều người, nhưng bởi vì tia sáng ở bên trong quá mờ, căn bản không nhìn rõ tướng mạo, nam nữ không cùng tuổi trêu ghẹo uống rượu ở bên trong, vài nam nữ ăn mặc bại lộ đi qua trước đám Trang Dịch, bưng rượu cùng đồ ăn hầu hạ những hồn sư đến đây tiêu phí kia.
Vừa nhìn tình này đã biết không phải quán rượu nghiêm chỉnh gì, Trang Dịch vốn cho rằng gọi là quán rượu dưới lòng đất chính là quán rượu mở dưới lòng đất ở nơi tương đối kín mà thôi, kết quả không ngờ đám Chu Vĩ bọn họ lại có thể dẫn hắn đến nơi như thế!
Đám Chu Vĩ không thể đợi được muốn đi tới thấy Trang Dịch chút bất tri bất giác lại đã dừng lại, đứng ở bên ngoài không chịu đi vào, lập tức đi qua kéo hắn: “Đi a, ngươi đứng ở cửa ra vào làm gì?”
“Chúng ta nhất định phải tới nơi như thế này uống rượu?” Trang Dịch thấp giọng nói.
“Nơi như thế này…” Lưu Đằng sửng sốt, sau đó có chút dở khóc dở cười, “Nơi như thế này mới có bầu không khí a, cửa tiệm này là quán rượu nổi danh nhất thế hệ này, bên trong rượu thơm người đẹp, người không được giới thiệu căn bản không vào được… Trang Dịch, sẽ không phải là ngươi chưa từng đến quán rượu dưới lòng đất đấy chứ? Ngươi tới thành Thái Khang lần đầu tiên không tính, nhưng lúc trước ngươi ở những thành thị khác cho tới bây giờ cũng chưa từng đi?”
Trang Dịch nhẹ gật đầu.
Lưu Đằng quay đầu thấy Chu Vĩ đã không thể chờ được đi vào, đám Đường Việt đứng cách đó không xa chờ bọn họ, Lưu Đằng vỗ ngực Trang Dịch một cái: “Lấy ra dáng vẻ nam nhân của ngươi, ngay cả quán rượu cũng chưa từng đi, chẳng phải bị người chê cười!”
Trang Dịch có chút bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Lưu Đằng, hắn có phải nam nhân hay không, không có liên quan gì đến quán rượu a. Nhưng mà hắn nhìn đầu người rung động bên trong, nghĩ nghĩ vẫn đi vào.
Tuy rằng chưa từng tiếp xúc quán rượu như vậy, nhưng là Trang Dịch biết những nơi như vậy hẳn là tin tức truyền rất linh thông, nếu như Lưu Đằng nói vào nơi này cần phải qua người giới thiệu, nói rõ nơi này có tính ẩn nấp cùng tính an toàn nhất định, chuyện thăm dò được có lẽ cũng sẽ càng chân thật.
Theo đám Đường Việt tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn Chu Vĩ thuần thục tìm người lấy chút rượu tới, thỉnh thoảng trêu chọc nữ nhân quần áo bại lộ ở bên cạnh, Trang Dịch chợt cảm thấy có vài phần không được tự nhiên, hắn nghĩ nghĩ, dứt khoát điều động hồn lực cảm ứng phụ cận kỹ càng, mặc dù hắn không chuẩn bị bông tai có tác dụng trực tiếp tra tìm dị ma như của Lôi Tu, chẳng qua nếu phụ cận có cái gì khác thường mà nói, hắn tùy thời bảo trì cảnh giác, dễ có điều kiện lập tức chú ý tới.
Rất nhanh rượu đã được bưng lên, đồng thời cùng tới còn có vài nam nhân cũng nữ nhân uống rượu cùng, đối với Chu Vĩ bọn họ mà nói, hôm nay là ngày lành lọt vào top 50, mặc dù vừa rồi Trang Dịch gặp phải đánh lén, còn gặp phải chút việc nhỏ không thoải mái, nhưng nói tóm lại, đã thu phục được hồn thú cũng coi như giải quyết xong một việc, Chu Vĩ để nữ nhân mềm mại không xương bên cạnh kia rót rượu cho mình, sau đó giơ chén rượu nhìn về phía Trang Dịch: “Trang Dịch, đến, đừng nghĩ những chuyện không vui kia, uống cùng ta mấy chén, cam đoan việc gì ngươi cũng sẽ quên…”
Trang Dịch thấy một nữ nhân thân mật ngồi xuống bên cạnh rót rượu cho hắn, lập tức dịch sang bên cạnh, tránh tiếp xúc tứ chi với nàng, thấy Chu Vĩ mời rượu hắn, Trang Dịch khoát tay: “Ta không uống rượu.”
“Đều đã tới nơi này sao có thể không uống rượu, mặc kệ như thế nào, một ly luôn là phải.” Chu Vĩ nói.
Trang Dịch thấy thế, đành phải cầm chén rượu nhấp một chút tượng trưng, nhưng không uống, tượng trưng nhấp thoáng cái, thấy Chu Vĩ tìm người khác mời rượu, miễn cưỡng thở dài một hơi, sau đó nhìn về phía Đường Việt ngồi ở bên cạnh.
Đường Việt vừa mời rượu cùng Chu Vĩ xong, cảm thấy được ánh mắt Trang Dịch, Đường Việt tiến đến bên tai Trang Dịch nói: “Chờ một chút, chúng ta vừa tới đã tìm hiểu tin tức sẽ khiến người khác hoài nghi.”
Khi Đường Việt nói chuyện, nhiệt khí phun bên cạnh tai Trang Dịch, Trang Dịch nhất thời cảm thấy vài phần không được tự nhiên, hắn nhẹ gật đầu, sau đó kiên nhẫn đợi.
Đường Việt thấy Trang Dịch có dáng vẻ tâm sự nặng nề, nghĩ nghĩ, lại cúi đầu xuống hỏi: “Đúng rồi, ma thú kia vì sao đánh lén ngươi, ngươi có nghĩ tới hay không?”
Trang Dịch đang tự hỏi về vấn đề dị ma, nghe vậy nói: “Không rõ ràng lắm, ta cảm thấy càng không thể tin được là, vì sao nó muốn đánh lén ta vào lúc đó, chẳng lẽ có mục đích gì…”
“Ta cảm thấy đáp án có hai: Thứ nhất, đội ngũ của chúng ta bị người theo dõi, hồn sư nào đó đã thu phục được hồn thú này muốn phá hỏng trận chiến kế tiếp của chúng ta, vì khiến thực lực tổng thể của tiểu đội chúng ta giảm xuống, cho nên phái ma thú đánh lén ngươi vào thời khắc mấu chốt khi ngươi thu phục hồn thú, loại chuyện này lúc trước từng phát sinh rất nhiều lần, trừ cẩn thận ra, không làm gì được hắn; thứ hai chính là ngươi bị ma thú này theo dõi, nó coi trọng ngươi…”
Trang Dịch nghe vậy, liếc nhìn Đường Việt một cái, hai loại tình huống Đường Việt nói này cũng có thể, chuyện hồn sư bị đánh lén đã nhìn mãi quen mắt, huống chi bây giờ đang là giải thi đấu hồn sư, lúc trước sẽ có Phạm Chí Văn khiêu khích ở bên ngoài, hôm nay người hạ thủ trong âm thầm tự nhiên cũng có không ít. Nhưng Trang Dịch luôn cảm thấy chuyện này có vẻ kỳ quặc, nếu như là ma thú bình thường có lẽ hắn sẽ không suy nghĩ nhiều, thế nhưng dù sao cũng là dị ma…
“Nếu quả thật chính là ma thú hồn sư đội ngũ khác phái đến đánh lén ngươi, lần này nhiều đoàn đội vào top 50 như vậy, nhất định sẽ không chỉ có một mình ngươi bị đánh lén. Đợi một chút ta đi hỏi xem có người từng thấy loại ma thú kia hay không, dù cho ngày hôm nay không nghe được tin tức, ngày mai có thể nói chuyện cùng những hồn sư từng có giao tình kia một lần, nhìn xem có người trải qua giống như ngươi không, đến lúc đó thì chân tướng liền sáng tỏ rồi.” Đường Việt nói.
Tất cả đều thấy không rõ giống như sương mù, lúc trước khi chân tướng chưa nổi lên mặt nước, Trang Dịch cũng chỉ có thể bị động lựa chọn kiên nhẫn chờ đợi. Nghe Đường Việt nói như vậy, Trang Dịch nhẹ gật đầu.
Đường Việt vừa nói với Trang Dịch, vừa chào hỏi một vài người quen đi ngang qua bên cạnh, thấy thời cơ không sai biệt lắm, Đường Việt liền đứng dậy chậm rãi hàn huyên cùng bọn họ, nghe ngóng tin tức về dị ma.
Trang Dịch thấy thế, vội vàng nhân cơ hội này để tâm cảm nhận tình huống của bên kia khế ước là Lôi Tu đang ở nơi khác. Bây giờ Lôi Tu là ma thú cấp sáu, kỹ thuật truy tung mạnh hơn lúc trước không ít, hơn nữa có khế ước liên hệ lẫn nhau với Trang Dịch, bởi vậy dù tách ra, chỉ cần khoảng cách không quá xa, là có thể đơn giản tìm được nó.
Cảm giác hình như Lôi Tu không gặp được chuyện gì nguy hiểm, hơn nữa đang đến gần hắn, Trang Dịch thả lỏng trong lòng, đồng thời kiên nhẫn đợi Lôi Tu trở về.
Sau một lát, Đường Việt đã trở lại: “Quả nhiên có người từng thấy loại ma thú này.”
Trang Dịch nhìn Đường Việt: “Là hồn sư tham gia cuộc tranh tài lần này sao?”
Đường Việt nhẹ gật đầu.
Hô hấp của Trang Dịch cứng lại, nghĩ đến dị ma lại có thể dùng thân phận ma thú ẩn nấp vào trong hồn sư, hơn nữa hiển nhiên tham gia giải thi đấu hồn sư, tim Trang Dịch không tự giác đập nhanh hơn, đây là bước đầu tiên trong kế hoạch xâm lấn thế giới loài người của dị ma sao? Bọn chúng mượn giải thi đấu hồn sư, muốn làm âm mưu gì?
“Trang Dịch, ngươi làm sao vậy?” Đường Việt thấy sắc mặt Trang Dịch không đúng, quan tâm hỏi thăm.
“Không có việc gì…” Trang Dịch nói, “Chỉ là không nghĩ đến vậy mà thật sự có người làm ra chuyện đánh lén hèn hạ này. Đường Việt, hồn sư có loại ma thú này, lúc trước đã từng giao chiến cùng người khác sao? Có tư liệu liên quan đến ma thú của bọn họ không?”
“Không có tình huống có thể bám vào người ma thú khác như ngươi nói.” Đường Việt nói, “Chỉ nghe nói loại ma thú này lớn lên xấu vô cùng, sức sống rất ương ngạnh, hơn nữa tốc độ rất nhanh, cho nên cực kỳ khó giải quyết, giống cụ thể còn chưa phân tích ra, cho nên mọi người căn cứ đặc tính của nó, tạm thời quyết định nó là ma thú phòng ngự.”
Trang Dịch nhẹ gật đầu, sau đó lâm vào trầm tư.
Đường Việt nhìn bộ dạng Trang Dịch cúi đầu nghiêm túc, rót cho Trang Dịch một chén rượu: “Ngươi yên tâm, có người dám đánh lén ngươi, khoản sổ sách hôm nay này, sớm muộn ta sẽ giúp ngươi tính toán lại. Bất luận như thế nào, hôm nay là ngày vui ngươi đã thu phục được hồn thú cấp năm, sau khi thu phục được hồn thú cấp năm, thực lực của ngươi nhất định có thể càng tiến một bước, tin tưởng sau khi trở về trường, năm thứ ba chỉ sợ không còn có người là đối thủ của ngươi nữa.”
Trang Dịch thấy Đường Việt đưa chén rượu của hắn giơ lên trước mặt, chỉ đành chịu nhận lấy, nói với Đường Việt: “Không ngừng tiến bộ là mục tiêu phấn đấu của từng hồn sư, trong khi ta tiến bộ, đồng thời đồng học của ta nhất định cũng không lười biếng, mọi người cùng nhau phát triển, cố gắng trở nên mạnh mẽ, mới là tốt nhất.”
Đường Việt nghe Trang Dịch đánh thái cực, cười cười với Trang Dịch: “Ta mời ngươi một ly.” Hắn nói xong, một hơi uống xong chén rượu, sau đó nhìn chằm chằm Trang Dịch.
Chu Vĩ người kia tương đối dễ lừa, rượu hắn mời Trang Dịch có thể nhấp một ngụm rồi thôi, Đường Việt lại không được, huống chi hắn vừa mới thay Trang Dịch nghe tin tức, Trang Dịch cũng không tiện từ chối, đành phải kiên trì uống hết chén rượu.
Mặc dù rượu này ngửi rất thơm, khi vào miệng lại cực mạnh, theo một ly rót vào bụng, toàn bộ thực quản cùng dạ dày đều nóng dát, Trang Dịch trời sinh tửu lượng bình thường, đời trước khi hành quân đã từng rèn luyện, miễn cưỡng cũng có chút ít tửu lượng, nhưng là thân thể cuộc đời này còn chưa biết uống rượu thế nào, sau khi uống một ly này, thân thể Trang Dịch lập tức có chút khó chịu.
Đường Việt thấy Trang Dịch uống một hơi hết sạch, nụ cười càng vui vẻ, rất nhanh lại rót thay Trang Dịch một ly.
“Học trưởng, ta không rất biết uống rượu, hơn nữa rượu này rất mạnh, một ly đã là cực hạn.”
Đường Việt cười nói: “Thân là nam nhân, sao có thể không biết uống rượu. Coi như ngươi trời sinh tửu lượng kém, cũng cần rèn luyện, bằng không về sau bị người quá chén thì phải làm thế nào?”
Đường Việt nói xong, đưa chén thứ hai đặt tới trong tay Trang Dịch.
Trang Dịch đã từ chối mà không được, miễn cưỡng cho Đường Việt chút mặt mũi, uống hơn nửa chén, sau đó liền dứt khoát ngã vào trên mặt ghế nhắm mắt giả chết.
Đường Việt thấy gương mặt Trang Dịch đỏ lên, thoạt nhìn xác thực tửu lượng có vẻ rất không xong, hắn nhìn chằm chằm Trang Dịch một lát, sau đó tiến đến bên tai Trang Dịch nói: “Trang Dịch, chừng nào thì ngươi mới có thể để cho ta nhìn thấu…”
Trang Dịch bị hắn nói chuyện gần như vậy, có gắng duy trì bộ dạng say khướt, nghi kỵ luôn luôn tồn tại trong lòng lại một lần nhảy ra. Từ sau khi hắn quen biết Đường Việt đến nay, nếu như nói lúc trước hắn còn cảm thấy tự mình đa tình mà nói, hiện tại thực sự có thể rõ ràng cảm giác được Đường Việt đối với hắn không bình thường, Đường Việt thật là nhìn thấu bí mật của hắn, hay là chẳng qua chỉ đơn thuần cảm thấy hứng thú với hắn?
Ngay khi Trang Dịch đang nghĩ lung tung, Đường Việt đỡ thân thể Trang Dịch, ôm qua thắt lưng kéo Trang Dịch đứng lên, sau đó muốn đỡ hắn rời đi.
“Các ngươi đi đâu?” Lâm Nguyệt luôn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Đường Việt, lập tức đứng lên ngăn cản hắn rời đi.
“Trang Dịch say, ta đưa hắn trở về nghỉ ngơi.” Đường Việt thấp giọng nói.
“Ta dìu hắn trở về, ngươi làm đội trưởng mà rời đi như vậy không tốt, vẫn là ở cùng mọi người đi.” Lâm Nguyệt chăm chú nhìn Đường Việt nói.
Đường Việt bật cười: “Lâm Nguyệt, một nữ hài tử như ngươi đỡ Trang Dịch trở về mới là không thích hợp.”
“Như vậy ngươi cũng không thích hợp.” Lâm Nguyệt lập tức tăng âm lượng lên.
Trang Dịch đang bị Đường Việt đỡ nhất thời 囧, hắn lập tức vắt hết óc nghĩ làm thế nào để thoát thân, bất luận là Đường Việt hay Lâm Nguyệt, hắn đều không hy vọng được bọn họ đưa a.
Đúng lúc này, thông qua bản mạng khế ước, Trang Dịch cảm giác được Lôi Tu cách hắn không đến mấy trăm mét khoảng cách, trong lòng Trang Dịch mừng rỡ, vội vàng xuyên thấu khế ước truyền lại tâm tình vội vàng của mình cho Lôi Tu.
Lôi Tu cảm ứng được tâm tình của Trang Dịch, còn tưởng rằng Trang Dịch xảy ra chuyện gì, lập tức nhanh hơn bước chân chạy vào, khi thấy Trang Dịch được Đường Việt đỡ, đang giằng co với Lâm Nguyệt, thấy Trang Dịch không xảy ra việc gì, Lôi Tu lập tức thở dài một hơi, sau đó lập tức giận dữ!
“Lâm Nguyệt.” Bên này Đường Việt bị Lâm Nguyệt chống đối như vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Lâm Nguyệt nhìn hai tay Đường Việt ôm Trang Dịch, mày kiếm phẫn nộ dựng thẳng, biểu tình thoạt nhìn càng thêm hung ác ngang ngược.
Ngay khi hai người giằng co không dứt, đột nhiên, một tiếng gầm lớn truyền tới từ bên cạnh.
Một con hổ lớn màu đen đột nhiên xuất hiện trong quán rượu, lập tức đưa tới không ít ánh mắt nhìn, Đường Việt cùng Lâm Nguyệt nghe được âm thanh nhất thời sửng sốt, quay đầu còn không thấy rõ Lôi Tu bị làm sao, đã thấy một vệt bóng đen đánh tới bọn họ, Đường Việt phản xạ có điều kiện mà kéo Trang Dịch nghiêng người tránh đi, Trang Dịch đang nhắm mắt lại giả chết thấy thế, lập tức nhân cơ hội này giãy ra từ trong tay Đường Việt, đợi sau khi Lôi Tu rơi xuống đất, lập tức ghé vào trên người Lôi Tu, động tác làm việc liên tục, nước chảy mây trôi…
Một người một thú ăn ý thật tốt, phối hợp quả thực không chê vào đâu được, đối với người khác mà nói, giống như chính là Lôi Tu nhảy lên, Đường Việt nhất thời hoảng sợ buông lỏng Trang Dịch, sau đó Lôi Tu lập tức nhận Trang Dịch lên lưng.
Bởi vì Trang Dịch vội vàng rơi xuống trên lưng mình, cho nên tư thế có chút không được tự nhiên, Lôi Tu lập tức giật giật thân thể, điều chỉnh tư thế một chút để Trang Dịch nằm thoải mái hơn, sau khi làm xong tất cả, Lôi Tu quay đầu phát ra một tiếng gầm từ trong cổ họng như khiêu khích ra oai với Đường Việt, sau đó không quay đầu lại mang theo Trang Dịch rời đi…
“Bây giờ thì tốt rồi, ma thú của hắn đến đón, không cần hai chúng ta quan tâm.” Lâm Nguyệt thấy thế, lập tức hài lòng nói, sau đó ngồi trở lại vị trí của mình.
Đường Việt nhìn nàng một cái, sau đó nhìn qua hướng Lôi Tu rời đi, cái gì cũng không nói, cũng chầm chậm trở lại chỗ ngồi.
“Ah, Trang Dịch đâu rồi?” Chu Vĩ uống mơ mơ màng màng, không thấy Trang Dịch đâu, nhịn không được hỏi.
“Được ma thú của hắn đón đi.” Diệp Duy vây xem toàn bộ quá trình, nói, “Con hổ kia thật là uy phong a… Ma thú hổ rất ít, hơn nữa không dễ nuôi, bằng không ta cũng muốn nuôi một con.”
“Đúng thế, lúc Trang Dịch vừa mới đến trường học, bản thân hắn còn chưa nổi danh, con hổ kia đã thành danh rồi.” Chu Vĩ là một trong những người cùng trường Trang Dịch vừa nấc rượu vừa nói, “Con hổ đó không phải đi đuổi cái thứ đánh lén hắn hay sao, trở lại sớm như vậy, cũng không biết đã đuổi tới chưa…”
Đường Việt nghe vậy, trong mắt hiện lên mấy luồng ánh sáng, cuối cùng nói: “Ngày mai hỏi Trang Dịch một câu sẽ biết.”
Thấy Lôi Tu mang theo hắn rời khỏi quán rượu, Trang Dịch lập tức mở to mắt, một tay hắn ôm cổ Lôi Tu, một tay dùng sức vuốt vuốt đầu nó: “May mà ngươi tới kịp thời.”
Trong mũi Lôi Tu phát ra tiếng hừ hừ, nghe như là có chút bất mãn, nhưng lại có chút đắc ý.
Trang Dịch chống một tay đứng dậy, cao thấp đánh giá Lôi Tu một lần, thấy Lôi Tu không có bất kỳ vết thương nào, trạng thái cũng có vẻ không tệ lắm, lúc này mới hoàn toàn yên lòng, hỏi: “Ngươi không đuổi theo dị ma kia?”
Biểu tình đắc ý của Lôi Tu lập tức không thấy nữa, cái đầu cúi xuống thoạt nhìn có chút ủ rũ, cái đuôi vốn chuẩn bị nhấc lên cũng thu liễm một chút.
Trang Dịch thấy thế, có chút mất mát, nhưng vừa nghĩ đến tin tức Đường Việt dò xét nghe được ở bên trong kia, hắn liền nói chuyện vừa rồi Đường Việt nói cho hắn nghe cùng Lôi Tu: “Không có việc gì, giờ dị ma mới bắt đầu hành động, ta hoài nghi mục tiêu của bọn chúng là những hồn sư trong giải thi đấu hồn sư kia, cho nên sớm muộn chúng ta sẽ chống lại chúng.”
Lôi Tu nghe tin tức Trang Dịch biết được từ Đường Việt, lập tức lại phát ra tiếng hừ hừ kỳ quái, sau đó rung rung bông tai trên vành tai, ý bảo Trang Dịch xem một lần.
Trang Dịch thuận thế tháo bông tai xuống, lại không vội vã xem trên đường, hắn sờ lên đầu to xù lông của nó, bước chân của Lôi Tu rất nhanh, một người một thú nhanh chóng trở lại chỗ ở của mình, Trang Dịch ôm Lôi Tu ngồi bên giường, sau đó đưa hồn lực vào bông tai, lập tức bắt đầu xem hình ảnh sau khi Lôi Tu truy tìm dị ma.
Tốc độ của dị ma cực nhanh, vì đuổi theo nó, Lôi Tu cũng phát huy toàn lực, cho nên ảnh tinh trong bông tai không thể quay được cụ thể một cái nào trong cả hai, thậm chí bởi vì tốc độ quá nhanh mà cảnh vật bốn phía cũng biến thành một mảnh màu sắc tạp nham.
Lôi Tu vẫn luôn đuổi theo dị ma gần như nửa cái thành Thái Khang, trong lúc đó dị ma luôn luôn tìm nơi chật hẹp mà chạy trốn, Lôi Tu lập tức cơ trí dùng lôi điện ngăn trở, cuối cùng dị ma mang theo Lôi Tu chạy đến một quán kỹ nữ, lẻn đi vào theo cửa sổ.
Lôi Tu đi theo không chút do dự, lao vào cửa sổ giống như tia chớp, kết quả đập vào mắt chính là hai nam nhân… Mà dị ma đã không thấy bóng dáng.
Trang Dịch không ngờ Lôi Tu lại có thể đuổi tới quán kỹ nữ, hơn nữa còn nhìn thấy hình ảnh hạn chế như vậy, nhất thời vô cùng lúng túng, thấy Lôi Tu trong hình vì ngửi được mùi huân hương trong phòng mà vội vàng lui ra ngoài tìm một nơi hẻo lánh không ngừng hắt xì, Trang Dịch vội vàng sờ lên con hổ lớn bên cạnh mình vài cái, trong đầu không nhịn được thầm nghĩ: Đây là lần thứ mấy Lôi Tu gặp được chuyện tốt của người khác… May mà không có đánh gãy hai người kia, bằng không đối phương sẽ bệnh liệt dương a…
Đột nhiên, Trang Dịch giống như nghĩ tới điều gì, chẳng để ý xấu hổ, đảo ảnh tinh lại nhìn thêm lần nữa, đặc biệt là lưu ý hai nam nhân trên giường kia.
Sau khi tỉ mỉ nhớ kỹ gương mặt hai người, Trang Dịch lập tức đảo ngược ảnh tinh, xem mấy ngày trước Lôi Tu ở trong phòng huấn luyện, khai mạc giải thi đấu hồn sư, những hình ảnh có chiếu đến nhiều hồn sư vân vân, sau khi đối lập một lúc lâu, cuối cùng Trang Dịch tìm được khuôn mặt của một nam nhân trong đó ở trong một đoạn ngắn. Vì không xuất hiện sai lầm, sau nhiều lần xác nhận, Trang Dịch xác định bọn họ là cùng một người!
Trang Dịch tỉ mỉ nhìn chằm chằm ảnh tinh, phát hiện ánh sáng trên người nam nhân này là màu trắng, chính là vì như thế, mấy ngày trước Trang Dịch mới vẫn luôn không phát hiện tung tích dị ma.
Chẳng lẽ bởi vì dị ma không phụ thể, chẳng qua là dùng hình thức ma thú ký kết khế ước, cho nên khi dị ma không xuất hiện, hồn sư này ở trong trận pháp mới nhìn không khác người thường?
Khả năng này vừa xuất hiện, Trang Dịch lập tức bắt đầu tự kiểm điểm mình, bởi vì công cụ suy đoán dị ma duy nhất chính là bông tai trên tay này, cho nên cực kỳ ỷ lại nó, trên bông tai biểu hiện không có dị ma, hắn liền tin là thật.
Hắn tỉ mỉ nhìn lại tình hình mỗi lần mình gặp phải dị ma, phát hiện bất luận là lần trước hay lần này, sau khi dị ma tới gần hắn, hắn đều sẽ có một loại cảm giác kỳ dị vọt lên cao, cảnh báo hắn giống như giác quan thứ sáu.
Quyết định kế tiếp muốn dựa vào cảm giác của mình cùng với hỗ trợ của bông tai, Trang Dịch âm thầm sắp xếp lại tất cả mọi chuyện phát sinh lúc trước một lần trong đầu, dự định lát nữa không đi ngủ, viết tất cả nghi ngờ cùng suy đoán của hắn ra, sau đó phân tích một lần.
Trang Dịch đang tập trung tinh thần suy nghĩ, đột nhiên, Lôi Tu thành thật ngồi ở một bên vươn đầu lưỡi liếm mặt Trang Dịch một chút.
Trang Dịch sửng sốt, quay đầu liếc nhìn Lôi Tu một cái, liền thấy đầu hổ của Lôi Tu gần trong gang tấc, một đôi mắt màu đỏ sậm chăm chú nhìn hắn, bên trong dục vọng mạnh mẽ, thấy Trang Dịch xoay đầu lại, Lôi Tu lại vươn đầu lưỡi liếm hắn một chút.
Hành vi khác thường của Lôi Tu lập tức khiến Trang Dịch ngây ngẩn cả người, đột nhiên, khóe mắt Trang Dịch quét đến ảnh tinh vẫn còn đang phát, khi thấy hai nam nhân bên trong đang mặt đối mặt vừa làm chuyện này vừa hôn môi, mặt Trang Dịch “oanh” một cái đỏ lên, hắn lập tức từ tại chỗ nhảy dựng lên, nhanh chóng thu lại hồn lực để ảnh tinh trong bông tai ngừng phát, sau đó trừng mắt Lôi Tu nói không ra lời.
Lôi Tu chăm chú theo dõi hắn…
Lần đầu tiên Trang Dịch bị Lôi Tu dùng loại ánh mắt nhìn con mồi này nhìn chằm chằm, cảm thấy ánh mắt không bình thường của Lôi Tu, Trang Dịch nhất thời vừa vội vừa tức, cố tình hắn lại không phát hỏa được với Lôi Tu…
Ma thú này đã có trí tuệ của nhân loại cũng là một chuyện phiền toái, đến lúc trưởng thành không có cơ hội đi tìm một con hổ cái, vì vậy liền… Trang Dịch nghĩ đến cái này, nhất thời cảm thấy da đầu tê dại, thấy Lôi Tu ngồi ngay ngắn nhìn mình, Trang Dịch lập tức lúng túng quay đầu không đối mặt với nó, lại càng không chú ý thân thể Lôi Tu có nổi lên phản ứng hay không, cảm thấy ánh mắt không thể bỏ qua của Lôi Tu còn tập trung ở trên người mình, Trang Dịch ngồi giống như cây cột tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng cắn răng nói: “Ta dẫn ngươi đi tắm nước lạnh…”
Lôi Tu không thèm nhúc nhích dù chỉ một chút, nhìn chằm chằm gương mặt đỏ lên của Trang Dịch, còn có một đoạn cổ trắng nõn lộ ra.
Trang Dịch đi đến trước mặt Lôi Tu, vỗ lưng của nó một chút: “Tranh thủ thời gian đi tắm, rửa xong đi ngủ, đừng có nghĩ bảy nghĩ tám, ngươi là ma thú, không giống với nhân loại… Đặc biệt là loại người khác như thế này, phải học được tự kiềm chế, biết không?” Khi nói lời này bản thân Trang Dịch cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, khác biệt lớn nhất giữa người cùng dã thú chính là nhân loại khống chế dục vọng, kết quả đến trong miệng hắn nhưng thật ra lại đảo lại rồi.
May mà Lôi Tu miễn cưỡng di chuyển thân thể, từ trên giường nhảy xuống, đi theo hắn vào phòng tắm.
Trang Dịch giúp Lôi Tu mở nước, mặc dù nói là cho nó tắm nước lạnh, nhưng nước xả ra vẫn có chút ấm, dù sao bây giờ là mùa đông, nếu Lôi Tu bị bệnh cũng không tốt.
Nước xối rầm rầm trên người Lôi Tu, làm ướt nhẹp một thân lông xù của nó, cơ bắp hoa văn rõ ràng lập tức hiện ra, tứ chi cường tráng cùng phần eo gầy đầy sức mạnh, đường cong nối liền lại trôi chảy, vẫn luôn kéo dài đến cái đuôi vừa thô vừa dài, Trang Dịch nhìn thân thể mạnh mẽ của Lôi Tu, đột nhiên có chút hiểu vì sao các học viên ở Ellen kia hâm mộ hắn có nuôi một Lôi Tu.
Hổ là Bách Thú Chi Vương, đặc biệt là hổ đực, vừa khí phách lại uy mãnh, bất luận nam nhân hay là nữ nhân, đều không thể từ chối một con ma thú khỏe đẹp cân đối thông minh lại trung thành như vậy a.
Trang Dịch còn đang than thở đâu, ánh mắt đột nhiên dừng lại giữa hai chân Lôi Tu, sau đó biểu tình trên mặt Trang Dịch cứng đờ, sau đó không khách khí đổ càng nhiều nước lên phần thân sau của Lôi Tu.
Lôi Tu cảm thấy Trang Dịch mờ ám, quay đầu chăm chú nhìn chằm chằm Trang Dịch.
Trang Dịch chỉ coi như không thấy được, tắm rửa cho Lôi Tu gần một giờ, thấy Lôi Tu vậy mà không có chút ý tứ lui xuống nào, chẳng qua ánh mắt không có tính xâm lược như vậy, hắn miễn cưỡng thở dài một hơi, dùng hồn lực hong khô lông cho Lôi Tu, sau đó ra hiệu cho Lôi Tu trở lại trên giường.
Lôi Tu chậm rãi đi tới, nghe lời nằm lỳ trên giường.
Trang Dịch cũng là nam nhân, đại khái biết rõ chuyện này mà phải chịu đựng là rất khó chịu, hơn nữa vừa nãy khi giúp Lôi Tu tắm rửa Trang Dịch cũng thanh tỉnh một chút, lập tức nghĩ tới khi Lôi Tu đi vào quán kỹ nữ hình như có ngửi thấy mùi huân hương, hơn nữa sau khi trở về bị hắn liên tiếp lộn ngược hình ảnh tình hình kia hai lần, là một ma thú đã có trí tuệ lại tiếp xúc thời gian dài với nhân loại, có sinh ra phản ứng cũng thuộc hiện tượng bình thường.
Muốn trách chỉ có thể trách chủ nhân hắn đây không đủ xứng đáng, cho tới bây giờ còn chưa tìm được bạn lữ cho Lôi Tu… Nhưng mà nghĩ đến tình hình lúc trước, khi tìm bạn lữ cho Lôi Tu lần đầu tiên, Trang Dịch nhất thời cảm thấy đầu đau vô cùng.
Bất luận như thế nào, cảm thấy mình làm cho Lôi Tu tủi thân, mà Lôi Tu còn nghe lời như vậy, Trang Dịch cảm thấy có chút áy náy, sau khi pha sữa cho Lôi Tu, liền ngồi ở một bên bắt đầu phân tích chuyện đã xảy ra gần đây, cố gắng tìm ra mảnh không thích hợp trong lòng kia.
Mãi cho đến đêm khuya, càng nghĩ sắc mặt càng nghiêm túc, Trang Dịch vuốt vuốt ánh mắt có chút ê ẩm, thiêu hủy toàn bộ chút ít viết ở trên trang giấy, quay đầu thấy Lôi Tu đã ngủ say, lúc đó Trang Dịch mới nằm dài trên giường, dựa vào Lôi Tu nhắm mắt thiếp đi.
Sau khi Lôi Tu đã “ngủ say” thấy Trang Dịch đã ngủ, lập tức mở to mắt, dùng đuôi nhẹ nhàng quét chân Trang Dịch một chút, thấy Trang Dịch không phát hiện chút nào, Lôi Tu lén lút liếm cổ Trang Dịch một chút, nhìn Trang Dịch đang nhắm chặt mắt, Lôi Tu lại liếm một cái, lại một cái…
Thẳng đến khi Trang Dịch bị nó làm cho có chút không chịu nổi, không thoải mái giật giật thân thể, lúc này Lôi Tu mới miễn cưỡng dừng lại, nhìn thụy nhan của Trang Dịch, Lôi Tu dùng đuôi cuốn qua thân thể Trang Dịch, giống như muốn hòa tan hắn vào trong thân mình.