Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bốn phía đều là sương mù, một mảnh tối tăm mờ mịt, những thứ hơi xa một chút là không nhìn rõ, nhưng mà cũng may lúc trước khi còn ở vực sâu Liệt cốc, Lôi Tu cũng đã sớm quen bốn phía một mảng tối đen, tiếng bước chân của hắn ở trong đêm khuya không nhanh không chậm vang lên “cốp cốp cốp”, Trang Dịch được hắn ôm vào trong ngực, đè xuống còn rất có trọng lượng, chẳng qua Lôi Tu ngược lại tuyệt không để ý, trên mặt hắn tuy không có biểu cảm gì, biểu cảm trong mắt lại cục kỳ sung sướng, hồn thú phóng xuất hồn lực ra, vừa đi vừa chú ý tình huống chung quanh.
Trong phạm vi một cây số phụ cận không có bất cứ dị động nào, dưới chân là một mảng đá lộn xộn, gồ ghề, ngẫu nhiên ở trong kẻ hở có mọc ra một ít cây cỏ nhỏ ương ngạnh, Lôi Tu cố gắng duy trì thân thể cân bằng bước đi, làm cho Trang Dịch thoải mái một chút, tốt nhất ngủ lâu một chút càng tốt.
Đáng tiếc Trang Dịch nghỉ ngơi trong ngực Lôi Tu một lát đã tỉnh, hắn là cực kỳ mệt mỏi mới có thể ngủ ngay tại chỗ như thế, hơi khôi phục một chút liền nhịn không được tỉnh lại giãy dụa muốn đứng lên, dù sao Lôi Tu cùng hắn vài ngày không chợp mắt, sau khi ra ngoài không chỉ phải tiếp tục duy trì thanh tỉnh, thậm chí còn ôm hắn đi, tất nhiên là cực mệt.
Sau khi Trang Dịch đứng thẳng thân thể, xoa xoa ánh mắt khô khốc, ngẩng đầu bắt được thần sắc tiếc hận chợt lóe mà qua trong mắt Lôi Tu, đại khái đoán được Lôi Tu đang nghĩ cái gì, không biết vì sao Trang Dịch có chút mềm lòng, hắn nghĩ nghĩ, nói: “Mấy ngày nay ngươi cũng không nghỉ ngơi tốt, ngươi có muốn ngủ trong chốc lát không, khôi phục chút tinh thần.”
Trang Dịch nói xong, cao thấp đánh giá Lôi Tu một lần, không biết có phải ảo giác của hắn hay không, từ khi Lôi Tu biến thành người đến bây giờ mới qua hơn 40 ngày, vì sao lại cảm thấy cao lớn hơn một chút? Không biết có phải vì hơn một tháng qua không ngừng chiến đấu hay không, đường nét trên mặt hắn càng rõ ràng hơn lúc trước, khuôn mặt gầy gò, đôi mắt vừa thâm thúy lại có thần, mái tóc đen nhánh trong đêm đen như mực, ngẫu nhiên có gió thổi qua, sợi tóc bay lên khiến Trang Dịch tâm ngứa nhịn không được muốn đưa tay sờ một chút —— hắn bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ ôm Lôi Tu như vậy vào ngực.
Lôi Tu nghe vậy, lại nhìn vẻ mặt kỳ quái của Trang Dịch, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười một chút, kề sát vào Trang Dịch thấp giọng nói: “Được a, để ta tựa trên người ngươi đi.”
Thanh âm của hắn trầm thấp lại nhu hòa, sau đó không đợi Trang Dịch trả lời thì một tay đã vắt qua vai trái Trang Dịch, thấp đầu tựa vào trên vai bên kia của hắn, một số sợi tóc nửa dài không nghe lời mà luồn vào trong cổ cùng áo Trang Dịch, mang theo một chút mát lạnh, Trang Dịch mất tự nhiên giật giật thân thể, sau đó hào khí ngàn vạn một tay ôm lấy thắt lưng Lôi Tu, phóng thích hồn lực mang theo Lôi Tu đi về phía trước: “Vậy ngươi nhắm mắt thả lỏng nghỉ ngơi một chút, có tình huống gì ta sẽ gọi ngươi.”
“Được.”
Lôi Tu cúi đầu nhìn Trang Dịch ôm cả thân thể hắn, từ tầm mắt của hắn nhìn sang, vừa lúc nhìn thấy bốn đầu ngón tay của Trang Dịch, trắng nõn trong suốt, nhìn muốn cho người liếm một chút.
Nhưng mà hắn biết Trang Dịch nhất định sẽ không chịu, Lôi Tu liền giật giật đầu, ngẩng mặt đối với cổ Trang Dịch, khí nóng phun ra khi hô hấp đánh vào làn da trên cổ hắn, nhìn nơi đó chậm rãi biến thành màu hồng, khóe miệng Lôi Tu không dấu vết nhếch nhếch.
Trang Dịch cảm giác cổ bị phun nóng bỏng, có chút không quá thoải mái, nơi này tuy rằng không rét lạnh như bên trong Liệt cốc, nhưng ban đêm mùa xuân cũng lạnh lẽo, những nơi khác trên thân thể lạnh băng băng, chỉ có trên cổ không ngừng cảm nhận được hơi thở nóng rực Lôi Tu phun trên người hắn, cảm giác hoàn toàn khác biệt này nhất thời làm cho hắn càng thêm mất tự nhiên, không chỉ cổ biến thành màu hồng, vành tai cũng nhạy cảm mà càng ngày càng nóng.
Hắn nhịn không được cúi đầu nhìn thoáng qua Lôi Tu, thấy Lôi Tu nhắm mắt lại, vẻ mặt vô cùng thả lỏng, tuy biết hắn không ngủ, nhưng cũng không đành lòng đánh thức hắn như vậy, Trang Dịch bất đắc dĩ ngẩng đầu cố gắng xem nhẹ cảm giác quỷ dị kia, một bên điều tra bốn phía, một bên nhớ lại trong lòng trận pháp gần đây học được.
Trời dần dần sáng, sương mù bốn phía càng ngày càng đậm, từ tối om biến thành một mảnh trắng xóa, Trang Dịch cùng Lôi Tu đi xuyên qua trong màn sương mù này, tầm mắt bị trở ngại, lại không hề ảnh hưởng một chút đến cảm giác của bọn họ, theo bọn họ cách kết giới Liệt cốc càng xa, ma thú bốn phía dần dần cũng nhiều hơn, phổ biến dưới cấp sáu, thực lực Trang Dịch cùng Lôi Tu cao hơn chúng nó, cho nên gặp ma thú thì bọn họ chỉ cần thu liễm hơi thở, cơ bản đều có thể tránh đi, miễn cho lãng phí tinh lực chiến đấu. Những ma thú này cũng không tràn đầy tính công kích như ma thú trong Liệt cốc, ngẫu nhiên có một số cảm giác nhạy bén phát hiện Trang Dịch cùng Lôi Tu, tò mò nhìn bọn họ mấy cái liền để cho bọn họ đi qua.
Đi trong sương mù tròn hai ngày, dấu vết của con người ở bốn phía dần dần nhiều lên, tỷ như xuất hiện một số bảng chỉ đường đóng trên cọc gỗ của nhân loại, Trang Dịch cùng Lôi Tu liền đi theo bảng chỉ đường này, lại nửa ngày nữa trôi qua, đúng lúc này, Lôi Tu trước tiên nói: “Có người tới.”
Trang Dịch nghe vậy, lập tức cẩn thận cảm ứng một chút, thực lực của hắn thấp hơn Lôi Tu, bất luận phạm vi cảm ứng hay độ chính xác đều kém Lôi Tu một chút, sau một lát, quả nhiên cảm ứng được chấn động hồn lực, hơn nữa xem ra giống như hồn sư nhân loại, thực lực hẳn là dưới hắn.
Có sương mù dày đặc này ngăn cách, Trang Dịch cùng Lôi Tu chỉ cần thu liễm hơi thở, cho dù những người đó chỉ cách khoảng 100m, bọn họ cũng không nhìn thấy hai người. Trang Dịch nghĩ nghĩ, thừa dịp những người kia còn cách bọn họ một khoảng không nhỏ, hắn lập tức vận dụng hồn lực, làm điều chỉnh rất nhỏ trên bề ngoài của hắn cùng Lôi Tu.
Loại trận pháp nhỏ thay đổi dung mạo này vẫn là Trang Tử Lưu để lại, lúc trước tuy thực lực của Phạm Chí Văn thấp hơn Lôi Tu, nhưng nếu không phải sau khi hóa thành kỳ nhông động lại hoàn toàn không giống với kỳ nhông động khác, Lôi Tu cũng suýt nữa không phát hiện nó là ngụy trang, có thể thấy được trận pháp này kỳ diệu. Trang Dịch chỉ thay đổi một vài chi tiết nhỏ trên mặt hắn cùng Lôi Tu, loại biến hóa này lại càng không thu hút so với khi Phạm Chí Văn biến thân lúc trước, tin rằng những người dưới Vương hồn sư là không nhìn thấu.
Sau được bị trận pháp điều chỉnh, mặt Lôi Tu thô cuồng hơn lúc trước không ít, cẩn thận nhìn thì vẫn còn bóng dáng lúc trước, nhưng sẽ không khiến người khác liên hệ hắn cùng với cao thủ đệ nhất đại lục Lôi Tu khi còn trẻ với nhau, đồng thời Trang Dịch cũng thay đổi ngũ quan của mình, bản thân hắn nhã nhặn tuấn tú, nhưng sau khi bị thay đổi, nhất thời trở nên bình thường hơn, ném vào trong đám người thì cơ bản không tìm ra được.
Sau khi Trang Dịch giải quyết xong, mấy hồn sư ở phương xa kia cũng dần dần đi đến, bọn họ cũng là đi theo bảng chỉ đường, thế nên rất nhanh đã đến trước mắt Trang Dịch cùng Lôi Tu.
Trang Dịch cùng Lôi Tu nấp sau bụi cây ở ven đường, nhìn một đám bóng đen đi qua cách đó không xa, cùng truyền đến, còn có tiếng một vài người trong đó nói chuyện.
“Để ngươi đi dụ dỗ ma thú là vì tốt cho toàn đội ngũ, đối với ngươi cũng không có gì xấu.” Tiếng một nam nhân truyền đến, cổ họng người này hẳn là từng bị thương, tuy tiếng nói chuyện không nhỏ, nhưng đứt quãng, nghe có chút cố sức, “Thực lực của ngươi thấp nhất, sau khi mấy ma thú kia thấy ngươi mới dám đi ra, chỉ cần lần này ngươi không chết, thịt ma thú được chia tuyệt không thể thiếu ngươi.”
“Nhưng nếu ta… bị thương thì sao…” Tiếng của một người khác truyền đến, Trang Dịch nghe thấy, nhất thời sửng sốt, thanh âm này vì sao nghe quen tai như vậy?
“Có thể cứu mà nói, chúng ta đương nhiên sẽ không bỏ rơi ngươi, nói như thế nào ngươi cũng là một hồn sư cấp bốn, không giống mấy hồn sư cấp thấp lúc trước.” Thanh âm kia nói.
Theo sau, một vài người khác cũng phụ họa, khuyên hồn sư phụ trách dẫn dụ ma thú kia đừng lại do dự.
“Nếu ngươi còn không nghe lời, như vậy cũng đừng trách chúng ta không nói tình cảm.” Nam nhân nói chuyện ngay từ đầu lại tiếp tục nói, “Nhiệm vụ hôm nay nhất định phải hoàn thành, thật sự không săn được thịt ma thú, ta xem ngươi cũng có đến trăm cân (50kg)…”
Câu nói sau cùng mang theo vài ý lạnh âm u, Trang Dịch nghe cũng nhịn không được biến sắc, đây là có ý gì, không bắt được ma thú, liền lấy thịt người làm lương thực?
Đây là đội ngũ hồn sư nào mà lại dám to gan lớn mật như thế, đừng nói ăn hồn sư, cho dù ăn bình dân, một khi bị phát hiện, sẽ bị toàn bộ đại lục lên án, Hồn Điện lại càng không thể bỏ qua loại người điên cuồng mất trí này! Sở dĩ dị ma khiến tất cả nhân loại chán ghét, trừ vì nó có thể phụ thể hồn sư ra, nguyên nhân lớn nhất chính là do chúng nó lấy nhân loại làm thức ăn… Mấy hồn sư này làm như vậy, chẳng phải cũng không khác gì dị ma?
Nhưng Trang Dịch lại xác định mấy người kia không hề bị dị ma phụ thể, đồng thời cẩn thận nghĩ lại lời bọn họ nói, giống như lương thực có vẻ cực kỳ khan hiếm, hồn sư cấp thấp đã không được coi là sinh mạng mà đối đãi, vậy nhất định trong đó có chỗ quỷ dị.
Ngay khi Trang Dịch nghĩ như vậy, mấy hồn sư kia đã đi qua trước mặt Trang Dịch cùng Lôi Tu, đi đến nơi xa hơn. Chỗ kia chính là hướng mà Trang Dịch cùng Lôi Tu đến, Trang Dịch biết rõ ràng nơi đó xác thực có không ít ma thú ẩn nấp, hơn nữa phổ biến ở khoảng cấp năm, thực lực tương đương với đội ngũ hồn sư này. Đội ngũ hồn sư này nhìn không quá 5 người, gặp phải mấy ma thú kia, chỉ sợ sẽ lưỡng bại câu thương, mà hồn sư phụ trách dẫn dụ ma thú kia, rất có thể cũng không sống nổi nữa.
Hồn sư kia chỉ nói một câu, hơn nữa âm thanh cách sương mù tương đối mơ hồ, Trang Dịch không thể lập tức phán đoán hắn là ai, nhưng nếu đã là người quen, hơn nữa gặp loại chuyện mất hết nhân tính này, Trang Dịch tự nhiên sẽ không đứng ngoài xem, hắn cùng Lôi Tu lặng lẽ theo sau. Đi theo đại khái mười mấy phút, mấy hồn sư kia rất nhanh đã phát hiện bóng dáng ma thú.
Trang Dịch thấy hồn sư cấp bốn kia chậm rãi tới gần ma thú, hồn lực quanh thân hắn lập tức điều động lên, nhưng cũng không tiến lên ngăn cản ngay. Hiện tại không phải thời cơ ra tay, trước khi ma thú xuất hiện mà hắn cùng Lôi Tu tùy tiện ra tay sẽ chỉ rơi vào bị động, không bằng chờ bọn họ bị ăn đau của ma thú mới ra tay giúp đỡ, vừa có thể cứu được người, còn có thể mượn cơ hội nghe ngóng tình huống phụ cận.
Dưới ánh mắt của mọi người, hồn sư cấp bốn hạ từng bước chân một về phía ma thú nấp trong sương mù dày đặc kia, ngay khi hắn chỉ còn cách ma thú không đến khoảng 10m, hồn sư cấp bốn này lập tức phóng xuất hồn lực cùng hồn thú, tấn công tượng trưng đến ma thú, hắn là phụ hồn sư, lực tấn công cũng không mạnh, nhưng con ma thú này lại bị đánh nổi giận.
Nó vốn đã vận sức chờ phát động, khi nhân loại đang săn bắn chúng nó, chúng nó làm sao lại không phải đánh chủ ý săn ngược lại, thấy hồn sư kia vậy mà ra tay trước, ma thú nhất thời tức giận phát ra một tiếng kêu sắc nhọn, một cái đuôi dài xõa tung lộ ra từ trong sương mù dày đặc, ở thời điểm tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, một luồng chất lỏng nồng đậm màu vàng phun về phía hồn sư cấp bốn kia, nhất thời khiến cả hắn dính đầy cả người ——
“A!!” Hồn sư cấp bốn này lập tức phát ra một tiếng hét thảm, một giây sau, một mùi tanh tưởi không thể nói thành lời lấy hồn sư kia làm trung tâm mà khuếch tán ra bốn phía, chẳng sợ Trang Dịch cùng Lôi Tu là người ý chí cứng rắn như vậy, cũng nhịn không được biến sắc, Lôi Tu phản ứng cực nhanh, nhanh chóng dùng tay che mũi Trang Dịch, sau đó dùng hồn lực làm một vòng bảo vệ quanh hắn cùng Trang Dịch, miễn cưỡng ngăn cản mùi hôi ở bên ngoài.
Trang Dịch cảm giác bàn tay Lôi Tu che trên miệng cùng mũi của hắn, lòng bàn tay khô ráo vì không khí hô hấp phun ra trở nên có chút ẩm ướt, ngẫu nhiên còn có thể chạm đến cánh môi khôi giáo của hắn, Trang Dịch có chút ngượng ngùng liếm liếm môi.
Đầu lưỡi mềm mại không cẩn thận đụng phải bàn tay Lôi Tu, Lôi Tu lập tức cảm nhận được, nhanh chóng cúi đầu, nhìn Trang Dịch chằm chằm.
Đáng tiếc Trang Dịch lại hoàn toàn không nhận ra mình đang làm cái gì, hắn còn đang tiếp tục liên tục để ý tình huống mấy hồn sư ở phía trước kia.
Trong khoảng khắc Lôi Tu giúp Trang Dịch đuổi mùi hôi, mấy hồn sư kia cũng đều tự xử lý, nhưng mà đáng tiếc đám ma thú kia cũng không cho bọn họ quá nhiều thời gian, trừ hồn sư bị chất lỏng khó ngửi đến cực điểm kia phun lên người ra, vài hồn sư khác đều bị ma thú ở phụ cận theo dõi, đủ loại ma thú lần lượt lên sân khấu, ào ào bắt đầu phát động tấn công nhóm hồn sư.
Trang Dịch thấy hai bên giao chiến kịch liệt, hắn cùng Lôi Tu chịu đựng buồn nôn ẩn nấp đến trước mặt hồn sư cấp bốn xui xẻo kia, giúp hắn xua đuổi ma thú vừa phun chất lỏng lên người và đang chuẩn bị xơi tái hắn đi, sau khi Trang Dịch quay người thấy rõ mặt hồn sư cấp bốn này, cuối cùng hắn cũng nhớ ra người kia là ai —— một đệ tử sau khi Trang Dịch đến học viện Ellen mới quen biết, Lương An.
Tuy rằng cùng Lương An chung sống không lâu, Lương An cũng có vòng bằng hữu của mình, Trang Dịch lại là học sinh chuyển trường, giao tình với Lương An không thể so với Vệ Cẩn Lâm Duệ, nhưng Lương An giúp đỡ Trang Dịch, hắn thủy chung nhớ rõ, lúc trước hắn có thể thích ứng Ellen nhanh như vậy, Lương An tuyệt đối đóng vai trò không nhỏ, kết quả không ngờ, hôm nay lại có thể nhìn thấy hắn dưới tình huống như thế này.
Lương An là trung tâm của cái mùi khó ngửi này, hương vị trên người quả thực không thể tả nổi, chính hắn cũng không chịu nổi mà không ngừng nôn mửa, nhận thấy có người tới gần, hắn vừa nôn ra vừa cố gắng đưa lau lau sạch sẽ trên mắt, sau đó nhìn về phía Trang Dịch cùng Lôi Tu, thấy là hai hồn sư nhân loại, Lương An nhất thời cả kinh: “Các ngươi... Ọe...”
“Chúng ta là hồn sư đi ngang qua nơi này, ngươi không sao chứ?” Trang Dịch nhìn Lương An như vậy có chút không đành lòng, cúi người xuống hỏi.
Hiển nhiên Lôi Tu cũng nhận ra Lương An, lúc trước khi hắn còn là một con hổ lớn, ngay từ đầu còn từng đe dọa Lương An, sau lại thấy biểu hiện của hắn không tệ, mới chậm rãi tiếp nhận hắn, đối với tính cách Lương An, hắn cũng đã sớm có lý giải rõ ràng, tính cách thành thật, đối đãi người chân thành nhiệt tình, kết quả không thể ngờ lại có một ngày sẽ bị người ức hiếp đến như vậy, vậy mà trực tiếp trở thành mồi dẫn ma thú.
Nhưng mà không thể không nói, kẻ ngốc có ngốc phúc, hắn bị mr kia phun lên một thân khó ngửi, tuy rằng buồn nôn chút, nhưng tốt xấu ma thú khác sẽ không đói bụng mà ăn hắn, bốn hồn sư bên kia bị vây đánh, Lương An bên này thật ra lại an toàn.
Trang Dịch lấy một bộ quần áo từ trong không gian ra cho Lương An thay, Lương An ngượng ngùng đứng dậy hai tay tiếp nhận, sau khi nhìn đến cái dây xích tay màu đỏ trên tay Trang Dịch, còn có y phục trên người hắn, nhất thời sửng sốt.
Trang Dịch phát hiện vẻ mặt hắn có chút khác thường, lập tức hỏi: “Làm sao vậy?”
“Hả…” Lương An ngẩng đầu nhìn Trang Dịch mặt, “Vòng tay của ngài, còn có áo… có chút tương tự với một vị bằng hữu của ta.”
Trang Dịch nghe vậy, trong lòng lộp bộp một cái, hắn chỉ nhớ phải thay đổi dung mạo, lại quên hai vấn đề quần áo cùng xích tay này, nhưng mà một giây sau Lương An nói: “Nhưng mà bằng hữu kia của ta cũng là phụ hồn sư giống như ta, hơn nữa một tháng trước mới vừa vặn đột phá cấp năm, thực lực không mạnh như ngài.”
Trang Dịch gật gật đầu, cũng không nói thêm nữa.
Lương An cho là lời mình nói làm cao thủ như Trang Dịch không hài lòng, giữa hắn cùng Trang Dịch kém hai cấp, không nhìn thấu thực lực Trang Dịch, càng miễn bàn Lôi Tu lại càng đáng sợ đứng ở bên cạnh hắn, vội vàng ngậm miệng không dám nói chuyện. Nhưng mà hắn tâm tư tinh tế tỉ mỉ, rất nhanh cũng phát hiện quần áo của Lôi Tu không quá vừa người, hắn thu một tình huống này vào trong đáy mắt, nhưng lại không nói thêm gì nữa.
Trang Dịch nhìn vẻ mặt của Lương An trong mắt, không khỏi thầm than trong lòng, mới hơn một tháng không gặp, hiển nhiên Lương An trưởng thành hơn lúc trước không ít, xem ra trong khoảng thời gian này nhất định đã xảy ra chuyện lớn.
Đồng thời, bốn hồn sư bên kia hiển nhiên đã sắp không kiên trì nổi nữa, Trang Dịch nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là ra tay giúp bọn họ đuổi ma thú đi.
Bốn người kia lúc trước chuyên tâm chiến đấu, căn bản không phát hiện Trang Dịch cùng Lôi Tu xuất hiện, lúc này chợt nhìn thấy bọn họ ra tay, bốn người cả kinh, sau đó nhao nhao tê liệt trên mặt đất thở phì phò, trong đó một hồn sư lớn tuổi nhất nghỉ ngơi không đến ba giây, lập tức đứng lên hành lễ với Trang Dịch cùng Lôi Tu, dùng thanh âm đứt quãng kia nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của hai vị, không biết tôn tính đại danh của hai vị thế nào, Hồ Khôn vô cùng cảm kích, nhất định ghi nhớ trong lòng khắc trong tâm khảm.”
“Thuận tay thì làm, không cần ghi nhớ.” Trang Dịch không có ấn tượng tốt với vị Hồ Khôn này cho lắm, sở dĩ cứu bọn họ thuần túy chỉ thuần túy là vì không nhìn được thấy chết không cứu mà thôi, thấy bốn người bọn họ thoát khỏi nguy hiểm, Trang Dịch xoay người nhìn về phía Lương An, “Ngươi tên gì?”
“Lương An.” Lương An nói.
“Ta có một số việc muốn hỏi ngươi một chút, có thể chứ?”
“Đương nhiên có thể!” Lương An lập tức nói.
Rất nhanh, Trang Dịch cùng Lôi Tu liền theo Lương An, còn có bốn hồn sư kia đi trên đường trở về thành.
Bốn hồn sư kia lúc trước khi đang chiến đấu đã giết chết một con ma thú, lần này đem thi thể ma thú về cũng miễn cưỡng có cái mà báo cáo, thực lực Trang Dịch cùng Lôi Tu mạnh mẽ, tuy rằng bọn họ rất muốn vắt lên một chút quan hệ, nhưng thấy Trang Dịch chỉ cho Lương An vẻ mặt dễ gần, hơn nữa bên người Lương An khó ngửi đòi mạng, bọn họ tự nhiên cách xa xa, về phần Lôi Tu bày khuôn mặt lạnh, thực lực lại sâu không lường được, càng không ai dám đi lên tìm xui.
Vì thế, dọc theo đường đi, Trang Dịch Lôi Tu cùng Lương An đi cùng một chỗ, thấp giọng nói chuyện, Trang Dịch cũng thông qua Lương An, thăm dò tình huống thành thị phía trước.
Tình huống còn hỏng bét hơn trong tưởng tượng của hắn.
Trang Dịch vốn nghĩ hắn ra khỏi kết giới là có thể rời đi nơi này, trở lại học viện Ellen, kết quả không ngờ thành thị bên ngoài kết giới này bị dị ma ngăn chặn, thành thị này ở trong khu vực Liệt cốc, cho nên hai bên bị vách núi cản trở, chỉ có hai lối ra phải trái, lối ra phía trước kia bị một làn khói độc nồng đậm bao phủ, sương mù phía sau tuy không có độc, lại là đường đi thông vực sâu Liệt cốc, người đi vào là không thể đi ra, cứ như thế, làm cho thành thị này hoàn toàn bị bao vây cách ly, vài ngày đầu còn tương đối yên ổn, nhưng mấy chục ngày trôi qua, rối loạn cũng tùy theo mà đến.
“Thành này tên là Huệ Xương, ta là học sinh lớp phụ hồn sư năm thứ ba của học viện Ellen, lúc bắt đầu nghỉ đông thì trở về nhà một chuyến, qua năm mới, nghe nói giải thi đấu hồn sư cấp cao bắt đầu, liền đặc biệt tới đây, đi tắt qua thành Huệ Xương, muốn tới thành Thái Khang xem náo nhiệt một chút, kết quả không nghĩ tới vậy mà lại bị nhốt ở nơi này. Cùng bị vây ở nơi này với ta, hồn sư cấp cao có tới hơn 20 người, hồn sư cấp trung gần trăm, hồn sư cấp thấp lại nhiều đếm không xuể, sau khi sương mù dày đặc xuất hiện, đầu tiên là một số trẻ mới sinh trong nhà bình dân biến mất không thấy, sau đó dần dần, người thường xuất hiện tử vong trên quy mô lớn, cơ bản đều là bị độc chết, một số hồn sư cấp một có thực lực thấp cũng không may mắn thoát khỏi hiểm nguy, đã chết gần ¼, hồn sư cấp cao trong thành lập tức ý thức được tình huống không ổn, lập tức triệu tập mọi người tập chung cùng nhau, quả nhiên vài ngày sau, liền có một thứ kỳ quái gì đó bắt đầu đánh lén hồn sư, cũng may tất cả mọi người tập trung sức mạnh, số người tử vong cũng không nhiều.” Lương An nói.
“Thứ đánh lén các ngươi là cái gì?”
“Là một loại sinh vật quỷ dị màu đen, không có ngũ quan, không có tứ chi, giống như một đống bùn nhão vậy, cả người biến đen biến thối, có cả người đen nhánh, cũng có trung tâm thân thể mang theo điểm đỏ, thoạt nhìn cực kỳ buồn nôn.” Nói đến dị ma, Lương An rùng mình một cái.
“Cái thứ này cực kỳ khó giết chết, cố tình số lượng rất nhiều, càng đáng sợ chính là, một khi bị nó xâm lấn vào trong cơ thể, hồn sư sẽ rơi vào khống chế, trừ không thể nói chuyện ra, ngay cả tấn công phát ra cũng là giống nhau như đúc! Chúng nó tập trung trong sương mù dày đặc bên ngoài thành, lúc trước có không ít hồn sư thử đi vào, kết quả một nửa mất tích, nửa còn lại bị phụ thể, mọi người bị tình hình này dọa đến, đành phải mỗi ngày tập chung cùng nhau sinh hoạt, nhưng chậm rãi có người hiểu được, cứ tiếp tục như vậy thì chúng ta đều sẽ xong đời, thế nên mấy hồn sư cấp cao thực lực mạnh kia mới tạo thành một tổ chức tên là “hội phòng ma”, do hồn sư cấp cao khống chế, tổ chức mọi người nghĩ biện pháp phá vây ra ngoài.
Mà trong khoảng thời gian này, bởi vì bình dân chết hết, đồ ăn không người sản xuất, người hội phòng ma liền yêu cầu mỗi người định kỳ phải đến phía sau săn ma thú, ngay từ đầu còn không có vấn đề rất lớn, nhưng một tháng qua đi, mọi người như trước bị nhốt bên trong, lòng người lung lay, hội phòng ma cũng chậm rãi biến mất, trừ mỗi ngày đều phải đề phòng cái thứ màu đen đáng sợ kia ra, hồn sư cấp thấp cùng cấp trung đều trở thành tôi tớ bị hội phòng ma nô dịch, làm những việc nặng nhất khổ nhất, nhưng vì không bị đám sinh vật màu đen kia lặng lẽ không tiếng động phụ thể, lại không thể không dựa vào hội phòng ma…”