Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâm Hành Tri hỏi: "Em có thể trả lời anh một cách khách quan chứ?"Trình Hi nghiến răng hỏi ngược lại: "Ai cũng nói giúp thân không giúp lý! Em là em gái ruột của anh, không phải là anh nên tin tưởng em, ưu ái cho em hay sao?"Lâm Hành Tri nhìn Trình Hi: "Mối quan hệ huyết thống là điều không thể thay đổi, nhưng nhà họ Lâm đã nuôi dạy Lâm Giai Hân hơn mười năm nay, và đây cũng là chuyện không thể thay đổi.
Tình cảm không phải chỉ cần nói là có, muốn xoá thì sẽ biến mất ngay lập tức được.
Nếu như sau khi anh và ba mẹ biết chuyện Lâm Giai Hân không phải là máu mủ ruột thịt thì liền đối xử thờ ơ lạnh nhạt với em ấy, thậm chí còn theo mong muốn của em mà đuổi em ấy ra khỏi nhà, một gia đình như vậy, em cảm thấy sẽ có mấy phần thiệt tình với máu mủ ruột rà của mình đây?”Trình Hi im lặng nhìn Lâm Hành Tri, cô chưa bao giờ ngẫm nghĩ vấn đề dưới góc độ này cả.
Cô chỉ cảm thấy mình là con cháu ruột thịt, nhà họ Lâm dĩ nhiên là phải tiếp nhận cô, thuận theo ý cô mà đuổi thứ hàng giả Lâm Giai Hân kia ra khỏi nhà.
Đời trước cô cũng đã đạt được mục đích của mình rồi đó thôi.Thậm chí, khi biết nhà họ Lâm vẫn âm thầm chiếu cố Lâm Giai Hân, cô đã nổi trận lôi đình, cố làm to chuyện bằng cách dẫn theo một đám người đến để bắt nạt đối phương, muốn tự tìm lại công bằng cho bản thân mình.
Thế nhưng sau khi nhà họ Lâm biết Lâm Giai Hân không có quan hệ huyết thống gì với bọn họ, bọn họ đã thật sự lạnh nhạt mặc kệ cô ta ư…Lâm Hành Tri ôn hoà mà nói: "Ban đầu, tình cảm hệ giữa các thành viên trong gia đình quả thật là thành lập trên mối quan hệ huyết thống, nhưng ngay cả khi những người không có quan hệ huyết thống cùng sống chung với nhau trong một thời gian dài thì vẫn sẽ nảy sinh tình cảm thôi.
Em yêu cầu mọi người ngay lập tức trở mặt không nhận Lâm Giai Hân, đây là điều không thể."Sắc mặt Trình Hi có chút khó coi, đôi mắt đỏ hoe, cô biết Lâm Hành Tri nói có đạo lý, nhưng rồi lại cảm thấy rất tủi thân, rất uất ức; có phải là cô không muốn lớn lên bên cha mẹ ruột của mình đâu? Rõ ràng cô mới là người chịu nhiều oan ức khổ sở trong sự nhầm lẫn này, tại sao lại bắt cô phải thông cảm cho người khác chứ.Lâm Hành Tri chú ý đến sự tủi thân uất ức của Trình Hi, anh thở dài trong lòng, đứng dậy đi đến trước mặt Trình Hi, đưa tay ra nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, nói: "Nhưng em cũng là người đã phải chịu rất nhiều uất ức nhất trong chuyện này, nếu không có chuyện ôm nhầm con này, sẽ có rất nhiều chuyện mà em không cần phải trải qua."Trình Hi đột nhiên rơi nước mắt: "Nhưng mọi người đều không chào đón em trở về, em biết, mọi người đều không muốn em trở về."Lâm Hành Tri ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Trình Hi: "Nếu anh biết em gái mình bị ôm nhầm, lưu lạc ở bên ngoài, anh nhất định sẽ đi tìm em ấy về.
Để em phải tự mình tìm về nhà như vậy là do anh thất trách.
Thật xin lỗi, những năm qua đã để em chịu khổ rồi, là anh và mọi người làm không tốt."Trình Hi khóc rất khó xem, cả hai đời đều chưa từng có ai nói lời xin lỗi với cô cả.
Cô biết chuyện này cũng không thể trách ba mẹ cô được, ai lại sẽ rảnh rỗi mà nghi ngờ con mình không phải là con ruột chứ, dù sao thì cô và Lâm Giai Hân đến cả nhóm máu cũng giống nhau.Lâm Hành Tri lặng lẽ đứng bên cạnh đưa khăn giấy cho Trình Hi, sau khi cô khóc xong, anh còn đưa thêm cho cô một cốc nước ấm nữa.Trình Hi mím môi dưới, nói cảm ơn anh.Lâm Hành Tri ngồi trở lại vị trí ban đầu, lúc này mới hỏi: "Em có muốn đi nghỉ một chút không?"Trình Hi lắc đầu, cô vẫn còn nhớ câu hỏi vừa rồi của Lâm Hành Tri, bởi vì vừa mới khóc xong nên cô nói với giọng khàn khàn: "Ba mẹ rất tốt với em.
Mặc dù...!Mặc dù cũng có lúc khắc khẩu, nhưng họ thật sự rất tốt với em."*.