Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không nghĩ được, vừa mới nói “Khai giảng gặp.” mà cách một ngày hai người đã gặp lại nhau trên phố.
Ngày hôm đó, Chúc Mịch Hồi ở nhà đến nhàm chán, nên đi đến hiệu sách bên cạnh cổng trường cấp ba, vừa đẩy cửa vào đúng lúc gặp được Khương Ý, mà phía sau cô nàng, là người đang nhướng mi nhìn cô, Mạc Tầm Quy.
Chúc Mịch Hồi duy trì vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi trước mặt người khác, chào hỏi cũng không cần, rũ mắt đi qua họ, lập tức đi đến khu sách lịch sử. Khương Ý rất nhanh chọn được sách, tự nhiên đưa cho chàng trai bên cạnh, hai người cùng đi về phía quầy tính tiền.
Bọn họ đẩy cửa đi ra ngoài, cô thu về ánh mắt lãnh đạm, không còn tâm tình đọc sách nữa, lên cơn nghiện thuốc lá, cô tùy tiện chọn một quyển sách mang đi.
Bị một người đè lên tưởng ngay chỗ rẽ bên cạnh hiệu sách.
Ngửi được mùi thuốc lá vừa quen thuộc vừa xa lạ, Chúc Mịch Hồi không tránh, ánh mắt lãnh đạm quét qua từ dưới lên trên: “Cậu ấy đi rồi?”
Chang trai chậm rãi sờ lên vòng eo, dùng sức kéo người cô gái ôm chặt vào ngực mình, giọng nói trầm thấp: “Ừm, đi rồi.”
Chúc Mịch Hồi mặc cho cậu ôm, đột nhiên cười, cô nhón chân thổi khí bên tai cậu:
“Cậu ấy biết cậu đểu như này không?”
Mạc Tầm Quy nhếch khóe môi, cười tỏ vẻ chẳng sao cả, ngón tay thăm dò vào trong vạt áo thun rộng rãi của cô, không có lớp vải cách trở, trực tiếp dán lên làn da mịn màng bên hông, chậm rãi nói: “Tôi muốn làm cậu, còn sợ cậu ta biết?”
Cô muốn cự còn nghênh, trên mặt lại hiện vẻ động tình khó nén: “Tôi muốn làm với cậu sao?”
Mạc Tầm Quy cười nhạo một tiếng, cúi đầu cắn lên cần cổ mảnh khảnh, nghe tiếng cô thở dốc khó nhịn.
“Dốc hết sức ngụy trang đi, cậu muốn vậy.”
Sau đó như thế nào mà lăn đến trên giường Chúc Mịch Hồi vẫn còn mơ màng, chỉ nhớ rõ ràng, một giây sau cửa phòng khách sạn bị cậu đá tung, cô biết, cô tối nghĩa khát vọng, muốn trở thành sự thật.
Chiếc áo cô đang mặc trên người là áo thun cộc tay, dưới thân là quần sooc cao bồi, người dẫn cô đi không còn là một Mạc Tầm Quy ôn hòa có lễ nữa, cậu không có nhiều kiên nhẫn, một tay cậu kéo áo thun của cô lêи đỉиɦ đầu cởi ra, tay kia trực tiếp cởϊ qυầи cô.
Chỉ trong chốc lát, trên người Chúc Mịch Hồi chỉ còn một bộ nội y màu đen, mà cậu vẫn ăn mặc chỉnh tề.
Chúc Mịch Hồi dùng đầu gối nhẹ đẩy vòng eo tuy gầy nhưng rắn chắc của cậu, kéo ra chút khoảng cách, cô học theo cậu gọi:
“Đệ nhất khối khoa học tự nhiên, không thể cởi hết như tôi à?”
Mạc Tầm Quy bắt lấy đầu gối đang cọ loạn của cô, cậu lột chiếc áo thun trắng từ phía trên đỉnh đầu, nắm tay cô ấn xuống cạp quần, dỗ dành nói:
“Giúp tôi cởi.”
Ngón tay tinh tế của Chúc Mịch Hồi dọc theo eo bụng của cậu vuốt ve xuống dưới, thẳng đến chỗ yếu hại, đặt lên cây gậy đang cương cứng, bỗng nhiên cười:
“Cứng rồi.”
Sắc mặt cô ửng đỏ, thâm trầm chưa bao giờ nếm trải quá “Dục”, trong thế giới chưa làm mà tự biết. Cô xinh đẹp quyến rũ, lại hồn nhiên thánh khiết.
Mạc Tầm Quy nắm tay cô đưa vào, kéo xuống khóa quần, đồ vật dữ tợn đang ngẩng cao đầu, tỏ rõ cuộc đua trò chơi bắt đầu.
Cậu duỗi tay lấy áo mưa ở đầu giường, cắn mở đeo vào cho mình, tiếp theo đó kéo chiếc qυầи ɭóŧ ren kia xuống, đồ vật thẳng tắp đặt ở cửa vào, có thể cảm nhận được nơi ấm áp của cô đang hấp thụ, Mạc Tầm Quy tàn nhẫn cắn vành tai cô, giọng nói khàn khàn thật sâu:
“Chúc Mịch Hồi, cậu đừng hối hận.”
Hai chân Chúc Mịch Hồi cuốn cả lên hông cậu, chủ động ưỡn thẳng lưng đến gần, cây gậy to dài di di giữa hai cánh hoa, cô khó nhịn than nhẹ một tiếng, ngửa đầu cắn lên hầu kết mẫn cảm của cậu, dùng đầu lưỡi liếʍ, dùng hàm răng cắn.
“Ai hối hận ai ngu ngốc.”Cô nói.
Mạc Tầm Quy nắm chiếc cằm nhọn thon gầy của cô, dưới thân trầm xuống, nguyên cây gậy đi vào hoàn toàn.
“Ô…” Môi cô bị cậu bịt kín, dưới thân bị phá hỏng, lùi không thể lùi.
Nữ thần kiêu ngạo rơi vào tục trần, ném khiên dỡ xuống giáp, ở dưới thân cậu xinh đẹp nở rộ.