Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thấy khí thế của hắn biến mất, Tần Hạo và Hà Phong nhìn nhau, bọn họ còn đang do dự có nên tiếp đón bức tượng Phật này không.
Sau khi mở lá chắn ra, lỡ như đối phương đi vào tông môn rồi đột nhiên đổi ý thì phải làm sao?Trong lúc bọn họ đang do dự, một giọng nói già nua truyền đến từ bên trong Bí Các.
“Hai vị trưởng lão không được thất lễ, mời Từ chân nhân vào.
”Chưởng môn Thiên Hư truyền âm tới, Tần Hạo và Hà Phong cũng không do dự nữa.
Hai người lập tức vung tay lên, một lá chắn mở ra.
Hai người khom người đón chào.
Thẩm Lương đứng bên cạnh cũng khom người nghênh đón, nhưng hắn lại đang nghĩ, tại sao chưởng môn lại cung nghênh Từ Trường Phúc vào mà không chút nghi ngờ nào vậy?Hay là chưởng môn còn để lại lá át chủ bài?Hay là còn thứ gì đó có thể dựa vào?Nếu không, sao chưởng môn luôn cẩn thận vững vàng lại cho hắn vào một cách dễ dàng như vậy được?Phương Lãng thoải mái hào phóng cưỡi Tiểu Hồng đi vào Thiên Nguyên Tông dọc theo hướng âm thanh truyền tới.
Hơn nữa nghe giọng nói thều thào của Thiên Hư lão đạo, hắn có thể đoán ra Thiên Hư tu luyện gần nghìn năm đã gần đất xa trời.
Đi tới trước Bí Các, Thiên Hư đạo nhân lại truyền âm.
“Từ chân nhân, mời vào.
”Một cơn gió nhu hoà đẩy cánh cửa ra, Phương Lãng bước vào.
Lúc này, ba người Tần Hạo, Hà Phong và Thẩm Lương cũng đến, bọn họ đứng canh ngoài cửa.
Cùng lúc đó, xung quanh Bí Các, mấy trăm đệ tử cũng canh gác ở bên ngoài, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Bước vào trong Bí Các.
Thiên Hư đạo nhân đã ngồi xuống ghế chính, Phương Lãng vừa vào đã nhìn thấy hắn.
Thiên Hư chân nhân mặc một bộ áo đạo màu xanh, mái tóc bạc như sông dài, khuôn mặt đầy nếp nhăn, dáng người già nua, nhưng khí thế của chưởng môn một thế hệ vẫn còn.
Phương Lãng tìm lại trong ký ức, đã rất lâu rồi hắn chưa gặp được Thiên Hư.
Cho dù là tiệc mừng thọ lần trước hắn tới đây tham gia, Thiên Hư cũng chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người.
“Từ chân nhân, mời ngồi.
” Thiên Hư ngồi trên ghế, cánh tay nhẹ nhàng nâng lên ra hiệu.
Phương Lãng ngồi xuống rồi trộm mở Đạo Nhãn ra nhìn.
Nhìn số liệu này làm Phương Lãng không khỏi sửng sốt, dấu chấm hỏi này có nghĩa là gì thế?Có phải là người có cảnh giới cao quá, dựa vào thực lực của hắn bây giờ không thể đọc được thông tin của đối phương không?Hơn nữa, Phương Lãng không khỏi khẽ nheo mắt lại nhìn về phía căn phòng đằng sau màn che.
Ở đây còn có một cao thủ nữa!Lý do Phương Lãng biết bên trong còn giấu một vị cao thủ là bởi vì số liệu hiện ra đã bán đứng, chứ không phải là Phương Lãng tìm thấy hơi thở của hắn.
Dưới đôi mắt của thiên đạo, không gì có thể giấu giếm.
Tuy không nhìn thấy được dáng vẻ của người này, nhưng hệ thống Thiên Đạo đã biểu hiện số liệu.
Sau khi nhìn thấy, Phương Lãng cảm thấy hơi luống cuống.
Tống Kiếp này là đại năng tu tiên nào vậy?Tại sao trong ký ức của hắn không hề có người này?Sao người này lại xuất hiện ở Thiên Nguyên Tông?Người này còn là cường giả Kiếp Thần cảnh đỉnh phong Ngũ linh căn!Ngũ linh căn chính là kỳ tài có một không hai.
Bây giờ toàn bộ Thánh Vực Đông Phúc, ngoài bốn đồ đệ của hắn, người có thiên phú như vậy hẳn là không còn ai mới đúng?Khó trách Thiên Hư lão cẩu không sợ, hoá ra là còn giấu chiêu này.
Kể từ đó, có cường giả Kiếp Thần cảnh đại viên mãn ẩn giấu ở Thiên Nguyên Tông, tự nhiên cũng không sợ hắn đến gây chuyện nữa.
.