Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tôi Dựa Vào A Phiêu Để Làm Giàu
  3. Chương 14
Trước /25 Sau

Tôi Dựa Vào A Phiêu Để Làm Giàu

Chương 14

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lần nữa xuống lầu, Tống Cường Dân quay đầu nhìn thoáng qua vị trí công ty của mình quả nhiên cảm giác thoải mái dễ chịu hơn nhiều, những khí tức làm người ta khó chịu 15 phút trước phảng phất như chỉ là tưởng tượng của ông mà thôi.

Tống Cường Dân nhìn đồng hồ, thời gian cũng chỉ mới trôi qua 20 phút thôi mà ông cảm thấy như cả một đêm dài đằng đẵng.

“Lâm đại sư, trong nhà tôi có cần đi xem một chút không?” Tống Cường Dân lấy lại tinh thần cung kính hỏi.

Lâm Mạt Mạt nhẹ lắc đầu: “Không cần, trong nhà ông không có gì, trở về đi.”

Tống Cường Dân vội vàng đáp ứng.

Trở về phòng Lâm Mạt Mạt lập tức thiết lập một trận pháp nhỏ đem ác linh mới bắt được thả ra bắt đầu nghiên cứu hắc vụ trên người hắn xem có giống như cô đã nghĩ trước đó không.

Ác linh bị cô giày vò quá mức lúc này cũng đang ỉu xa ỉu xìu, đến ánh mắt cũng không muốn nhìn Lâm Mạt Mạt, bay ở trong trận pháp giống như một củ cải trắng bị động cứng vậy, hắc vụ xung quanh mang một cổ mê chi tang (Không hiểu).

Lâm Mạt Mạt cũng không để ý tới hắn, chỉ thăm dò hắc vụ trên người hắn, kéo ra một mảng lớn rồi lấy đoàn hắc vụ có được mấy ngày trước tiến hành so sánh, nghiệm chứng suy nghĩ của mình.

Từ thông tin của mấy du hồn trong nhà chứng minh những oán khí này cũng không phải là đại quỷ có thực lực cường đại ăn những hồn thể nhỏ yếu mà có. Ngày đó Lâm Mạt Mạt đã nghiên cứu cũng xác định không phải đến từ sinh hồn người sống, có một cảm giác rất kỳ quái.

Vừa so sánh Lâm Mạt Mạt vừa hỏi: “Chuyệnđể mọi người đi nghe ngóng có kết quả gì không?”

Thư sinh __ chính là nam nhân trung niên nho nhã chấp bút bên cạnh Tống đại nhân, trả lời: “Vừa hay chạng vạng tối hôm nay lúc ta đang tản bộ ở công viên nhỏ nghe được có người thảo luận đến Dương Dũng liền đến gần xem náo nhiệt. Nói là Dương Dũng giữ được mạng nhưng một cái chân bị phế, bị cắt bỏ.”

Lâm Mạt Mạt cũng không ngoài ý muốn, lại hỏi: “Còn thanh niên đi xe máy đụng người thì sao?”

“Thi thể còn ở bệnh viện, đã ba bốn ngày rồi không người nào tới nhận nên vẫn để ở đó. Nhưng mà ta nghe nói nếu cuối tuần này người nhà không đến nhận sẽ mang đi hỏa táng. Nhắc tới cũng lạ, hồn của thanh niên kia chúng ta cũng không gặp, mấy tiểu quỷ gần đây cũng không có ấn tượng gì.”

Lâm Mạt Mạt nhẹ gật đầu: “Tôi biết rồi.” Xem ra phải dành thời gian đến bệnh viện hoặc nhà của thanh niên kia xem thử rồi.

Thư sinh còn nói: “Nếu chúng ta có thể rời khỏi đây thì còn có thể đến xa hơn hỏi thăm một chút nhưng tình huống hiện tại xa nhất chỉ có thể là công viên nhỏ.”

Lâm Mạt Mạt trả lời: “Đừng lo, rất nhanh mọi người có thể tự do.”

Nghe nói thế mấy du hồn tức khắc tụ lại: “Thật sao?”

“Uhm, tôi đã biết nguyên nhân mọi người biến thành phiêu linh.” Lâm Mạt Mạt vân vê tia hắc vụ trong tay áo, nở nụ cười “Xem ra đứng sau màn là một kẻ lợi hại đây. Biện pháp này ngược lại tôi chưa nghe bao giờ.”

Tống đại nhân nuốt một hơi, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Nguyên nhân là gì?”

“Nhân quả.” Lâm Mạt Mạt đem hắc vụ cùng ác linh bắt được để chung rồi nhét vào túi tiền, nói: “Đợi tôi lấy được chứng cứ sẽ nói chi tiết với mọi người. Dù sao muốn hóa giải trói buộc cũng không khó, chờ xem.”

Sáng sớm thứ bảy Lâm Mạt Mạt ra cửa, dựa theo tin tức tìm trên di động đến một tiểu khu cũ nát ở khu phố cũ, nghe nói bên này đều bán các loại giấy vàng, nhan đèn và các loại đồ vật.

Xuống xe bus, sau khi rẽ vào ngõ nhỏ quả nhiên thấy các cửa hàng mặt tiền, bảng hiệu cơ hồ đều theo một khuôn mẫu, cái gì mà ‘phật ngữ’, ‘phật duyên’, ‘bồ đề’,.... hình thức quả thật cũ nát, đường xá cũng giống như đã lâu không được sửa chữa, khắp nơi đều có vết rạn, có chổ còn có một hố to.

Lâm Mạt Mạt trực tiếp vào nhà đầu tiên, bên trong hương hỏa lượng lời làm cô xém chút tưởng vào nhầm miếu Thành Hoàng.

Không đợi bà chủ ra tới Lâm Mạt Mạt đã nhìn hết một lượt giấy vàng cùng các loại vật dụng huyền học trên kệ sau đó bỏ đi không quay đầu lại, chất lượng kém như vậy, là dùng để giả vờ giả vịt sao?

Đợi đến lúc cô đi đến trước cửa hàng thứ 5 cuối cùng cũng phát hiện đây đều là cùng một chủ buôn, chất lượng giống nhau y đúc, chọn cũng không cần chọn.

Lâm Mạt Mạt thở dài, loại giấy vàng này mỏng còn hơn giấy vệ sinh thì làm sao để vẽ một pháp trận hoàn chỉnh mà không bị rách đây? Đối với chất lượng này thì tác dụng sẽ bị giảm còn không bằng cả giấy.

Mấy hôm trước nhờ Tống đại thúc mua giúp giấy vẽ tranh chất lượng cũng không tệ nhưng đó cũng không phải lá bùa, màu sắc không đúng, trong thành phần cũng thiếu khá nhiều thứ hiệu quả giảm đi rất nhiều.

Đúng lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, là Cảnh An Thành.

“Tôi nhận được tin nhắn, trong thẻ đưa em hôm trước vừa nhận được mười vạn tệ....”

“À, tối hôm qua giúp người ta bắt một ác linh, đấy là thù lao, trong vòng ba ngày tới hẳn là còn hai mươi vạn nữa. Anh giúp tôi để ý chút đến lúc đó nếu vẫn không nhận được nhớ cho tôi biết.”

Cảnh An Thành nheo mắt: “Bắt cái gì? Ác linh?”

Lâm Mạt Mạt nghe ngữ khí hắn phiêu hốt(*) tựa hồ rất khó tiếp nhận liền chủ động nói: “Nếu anh cảm thấy hứng thú, khi nào rảnh có thể đến gặp hắn.”

(*) Nhẹ nhàng mau lẹ, không đoán biết được — Cũng chỉ sự coi thường, sơ ý.

Nói xong lại cảm thấy không thích hợp, đây cũng không phải Lăng Vân Giới cô quen thuộc, chuyện đem ác linh giữ bên người cũng không phải là chuyện mà người khác có đủ khả năng tiếp nhận.

Lâm Mạt Mạt liền nói thêm: “Hắn không làm được gì đâu, không tổn thương được anh, anh không cần lo lắng.”

Cảnh An Thành: “..... Không, tôi không phải lo lắng cái này.”

Lâm Mạt Mạt trừng mắt nhìn: “Anh là muốn hỏi tôi giữ lại hắn làm gì sao?”

“Chuyện này quả thật rất quan trọng.....”

“Do một vài nguyên nhân, hắn vô sự tự thông luyện được quỷ tu nhập môn cho nên cũng có thu hoạch là có năng lực tiểu khiếu môn, xem như là có chút xíu tu vi. Tôi cần những tu vi này cho nên tạm thời giữ hắn lại trước.”

Cảnh An Thành nheo mắt, càng lo lắng thêm: “Em cũng không phải quỷ, cần tu vi làm gì?”

“Đương nhiên hữu dụng. Những chuyện này anh đừng quan tâm, dù sao anh cũng không hiểu.”

Cảnh An Thành: “.....” Có cảm giác như bị ghét bỏ là sao?

“Bên này tôi còn chút việc, không nói nữa. Nếu anh cảm thấy hứng thú lúc nào cũng có thể đến xem, trước khi tôi xử lý hắn.”

Tim Cảnh An Thành nhảy lên một cái: “Nói cho tôi biết chuyện là như thế nào trước đi.”

Lâm Mạt Mạt cũng không giấu giếm đem chuyện tối qua nói lại một lần, rồi không kịp đợi muốn cúp máy “Chuyện là như vậy đấy, cái khác thì để nói sau đi.”

Sau khi ngắt máy Cảnh An Thành suy nghĩ một lúc, chụp màn hình gửi cho em trai, viết thêm câu: “Mạt Mạt bắt quỷ cho nhà Tống Cường Dân kiếm được.”

Lâm Mạt Mạt tiếp tục đi đến những nhà khác tìm, không lâu sau nhận được điện thoại của thư ký Dương “Mạt Mạt, em đang làm gì đó?”

“Mua chút đồ.”

“Ở đâu, tôi tới đón em.”

Lâm Mạt Mạt suy nghĩ một chút, có lẽ thư ký Dương sẽ biết chổ mua nên đồng ý, nói địa chỉ cho hắn, sau đó chậm rãi đến từng tiệm xem.

Lúc đi đến cuối hẻm, thư ký Dương cuối cùng cũng đến.

Lâm Mạt Mạt nói: “Đây là nhà cuối, tôi vào xem thử xem có cái có thể dùng không.”

“Em mua những thứ này làm gì?”

“Hoàn lại nhân quả.”

Phân lượng của mấy chữ này quá nặng, thư ký Dương đứng hình không dám nói tiếp, theo sau cô vào trong cửa hàng nhỏ.

Ông chủ đang dở hàng thấy khách vào, lập tức nói: “Đã đi dạo hết rồi sao? Trên đường này chất lượng của tôi bán là tốt nhất, giá tiền cũng đắt nhất. Nếu đã chướng mắt những thứ kia vậy thì đến xem những thứ này thử xem?”

Thư ký Dương trả lời: “Chẳng trách ông đem cửa hàng mở ở đây.”

Ông chủ cười nói: “Lòng người giảo hoạt, đều muốn chọn lựa. Hơn nữa những đồ vật này có người chỉ cần đầy đủ chất lượng gì thì không quan tâm, người dùng cho việc đặc thù thì tất nhiên sẽ chú ý một chút.”

Lâm Mạt Mạt đi qua đem những loại bùa trên kệ sờ sờ, lấy xuống một cái sừng nhỏ, vân vê ở đầu ngón tay mấy lần rồi đưa lên mũi ngửi.

Ông chủ liền hỏi: “Cô gái nhỏ cũng biết cái này?”

“Có biết một hai.” Lâm Mạt Mạt cũng không nói nhiều, rất nhanh đã chọn được thứ mình muốn “Cái này, cái này còn loại này nữa. Mỗi thứ lấy một trăm tấm.”

Ông chủ lập tức đáp: “Được.”

Thư ký Dương thấy cô chỉ mua giấy liền hỏi: “Không cần bút lông và chu sa sao?”

“Không cần.” Lâm Mạt Mạt liếc nhìn hắn một cái biểu tình có chút vi diệu “Chu sa là nhuộm màu.”

Thư ký Dương: “...... được thôi.”

Cái này chạm tới điểm mù trong kiến thức của hắn.

Ông chủ lưu loát gói đồ rồi hỏi: “Còn cần gì nữa không? Nhang đèn cũng có nhiều loại, đều là chất lượng tốt nhất.”

“Tôi xem chút.” Lâm Mạt Mạt theo ông chủ đi đến.

Mua đồ xong thư ký Dương tự giác thanh toán.

Đưa Lâm Mạt Mạt về, rồi lại dẫn cô đi ăn trưa, sau đó thư ký Dương mới hỏi: “Có cần tôi giúp không?”

“Không cần, anh cũng không giúp được gì.” Lâm Mạt Mạt lắc đầu cự tuyệt.

Thư ký Dương cũng cảm thấy quả thật như thế, lại nói thêm: “Cơm tối tôi mang qua cho em?”

“Xem thời gian của anh đi.”

Thư ký Dương đáp lời: “Được.”

Lâm Mạt Mạt đưa mắt nhìn hắn ra khỏi tiểu khu rồi mới đem đồ vật sửa soạn lại.

Nguyên nhân mấy du hồn trong nhà bị trói buộc trong tiểu khu cô đã rõ, cũng biết làm sao để phá giải chỉ là có hơi chút phiền phức. Nếu có pháp khí thì chút phiền phức này có thể giải quyết nhưng đáng tiếc toàn thân trên dưới của cô chỉ có mười một vạn, mặc dù cũng là số tiền lớn nhưng để có thể mua pháp khí thì còn cách một khoảng, cũng chỉ có thể xem như là Cửu Ngưu Nhất Mao(*).

(*) có nghĩa là “chín con trâu chỉ mất một sợi lông”, được dùng để nói về những tình huống chẳng có gì đáng kể.

Đừng nói chi đến việc phần lớn đều là hàng giả. Pháp khí chân chính chỉ có thể ngộ không thể cầu.

Lâm Mạt Mạt cũng không còn cách nào, chỉ có thể chọn phương thức cổ nhất, phiền toái nhất để làm. Nghĩ đến đây nhịn không được lại thở dài, bất luận thế nào kiếm tiền là việc cần giải quyết trước tiên.

Hy vọng hai nhà nợ cô hai mươi vạn còn lại mau mau gửi tiền đến, thịt muỗi cũng là thịt mà.

Tống Cường Dân được nhớ tới sáng sớm đã đem sự tình thông tri cho hai nhà kia, đối phương sửng sốt, dáng vẻ tựa hồ không quá tin tưởng: “Tống tổng, ngài cũng tin cái này sao?”

Tống Cường Dân biết chỉ dựa vào lời nói cũng không thể thuyết phục được đối phương bèn nói thêm: “Nếu ngài không tin thì chúng ta có thể hẹn thời gian đến văn phòng của nhau cảm thụ bầu không khí xem có khác không. Dù sao bên tôi cũng không thành vấn đề, đại sư nói có thể đi làm bình thường, ông cũng có thể quan sát một thời gian sau khi bên tôi thật sự không có chuyện gì ông hãy chuyển khoản.”

“Nhưng mà như vậy sẽ khiến cho đại sư mất hứng, nói không chừng sẽ trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của các ông. Mười vạn tệ đối với Lý tổng cũng không tính là gì, huống chi còn có tôi làm trung gian đảm bảo. Tôi chỉ nói vậy thôi, cũng không muốn nhiều lời.”

Tống Cường Dân cúp điện thoại tiếp tục ăn sáng.

Tống Vân Lâm trở về phòng ngủ của mình lấy điện thoại chuẩn bị ra cửa: “Ba, con đi tìm bạn học nha.”

Lúc này Tống Cường Dân mới lấy lại tinh thần: “Đi tìm Lâm Mạt Mạt?”

Tống Vân Lâm cười hắc hắc: “Đi tìm Anh Tuấn trước, hôm qua Mạt Mạt kêu bọn họ đi làm việc.”

Tống Cường Dân lập tức nói: “Vậy con đi mau đi, phải chiếu cố bạn học thật tốt nhé. Mời bạn đi ăn hay xem phim gì đó.”

Tống Vân Lâm đáp ứng, cũng không nói với ông Lâm Mạt Mạt còn không muốn ăn cơm với hắn chứ đừng nói chi là đi xem phim.

“Đủ tiền không? Ba kêu mẹ cho con thêm hai ngàn tiền mặt?”

“Không cần, đủ.”

Trương Tuệ vừa vặn đi tới: “Xin tiền làm gì? Tháng này không phải vừa mới cho tiền tiêu vặt sao?”

“Hắn muốn đi ăn cơm với bạn học.”

“Vậy cũng không cần tốn đến mấy ngàn chứ?”

“Con gái mà, ăn cơm xong rồi còn quà cáp gì đó, quá keo kiệt cũng không thể mang ra được.”

Tương Tuệ lập tức nổi giận cầm lấy dù che mưa bên kệ giày đánh ông: “Lâm Lâm mới bi lớn mà ông đã giật dây hắn yêu sớm. Có ai làm ba như ông không hả?”

Tống Cường Dân vừa tránh vừa nói: “Tôi kêu hắn mời Lâm Mạt Mạt ăn cơm, bà nghĩ cái gì vậy?”

Quả nhiên Trương Tuệ ngừng lại, rồi nói thêm: “Chuyện của Lâm Lâm và văn phòng của ông không phải đều đã xử lý xong hết rồi sao? Tiền cũng đã chuyển rồi, đưa lễ vật hay không thì có tác dụng gì chứ?”

“Sao lại không? Tống Cường Dân lên giọng phản bác bà “Có phải bà cảm thấy phong thủy nhà chúng ta đặc biệt tốt, cả đời đều có thể thuận thuận lợi lợi, lần này chỉ là việc nhỏ ngoài ý muốn?”

Trương Tuệ: “Tôi....”

“Bà có biết là việc nhỏ ngoài ý muốn này thiếu chút nữa đã lấy mạng cả một nhà chúng ta không? Hiện tại không tạo quan hệ với người ta về sau lúc có việc mới cầu người, bà còn không biết xấu hổ sao?”

Trương Tuệ chen miệng không được, tức giận trực tiếp ném dù qua.

Tống Cường Dân nhanh nhẹn nhảy ra hơn nữa met, lại tiếp tục càm ràm: “Bà mưu sát chồng hả! Đúng là đàn bà tóc dài kiến thức ngắn! Cũng không biết tự động não ngẫm lại, Lâm Mạt Mạt giúp tôi diệt trừ lệ quỷ chỉ yêu cầu có mười vạn tệ, bà biết anh tôi mời văn phòng thạch tảng kia của hắn tốn bao nhiêu không?”

Trương Tuệ sửng sờ: “Bao nhiêu?”

“Hai ngàn vạn. Còn phải xếp hàng chờ hai tháng.” Suy nghĩ của Tống Cường Dân rất thực tế, cao nhân kia bên đại ca ông mời không nổi. Tuy nói nếu nhà ông thật xảy ra chuyện cha cùng anh trai cũng sẽ không làm như không thấy nhưng tiền này ai bỏ ra thì không biết được à. Tuy anh cả hỗ trợ thanh toán quay đầu cũng sẽ cắt xén chổ khác bù vào. Hai ngàn vạn đối với ông cũng không thể nói là toàn bộ gia tài nhưng tuyệt đối có thể thương gân động cốt.

Tống Vân Lâm nhịn không được nhỏ giọng nói: “Mạt Mạt sẽ không cần lễ vật của con, con đi đây.”

Quảng cáo
Trước /25 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hữu Tứ Thập Bát Kiện Đế Cụ Đích Ngã Khước Chích Tưởng Kháo Tự Kỷ

Copyright © 2022 - MTruyện.net