Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày hôm sau, sau khi chuẩn bị đồ ăn sáng cho Đình Nam và tiễn anh đi làm xong xuôi, Linh Lan đúng giờ đăng nhập vào nền tảng Kola, bắt đầu buổi phát sóng thứ hai của mình.
“Rốt cuộc kẻ dối trá cũng lộ mặt rồi, à vẫn trốn đây nè, chắc là xấu quá đây mà.”
“Hát nhép thì cút đi, bọn tao bỏ tiền vào đây coi mày hát nhép à?”
“Thị Nở thời 4.0 ha ha.”
“Đồ hát nhép!”1
…
Linh Lan vừa mở phòng phát sóng đã có vô số người ập vào chửi bới, cô căng mắt đọc từng bình luận một mà chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì.
- Xin lỗi nhưng tôi không hát nhép, không lộ mặt là vì một số nguyên nhân cá nhân, hy vọng các bạn bình tĩnh đừng nóng giận.
Giọng nói của Linh Lan vẫn vô cùng ngọt ngào, khi giải thích cô cũng cố gắng điều chỉnh sao cho không gay gắt nhất có thể, điều này đã gây thiện cảm lớn đối với người qua đường vào hóng chuyện.
“Nhìn vào là thấy sự chênh lệch trong các ứng xử ngay, Kola có chức năng kiểm tra chỉnh âm đấy, có mắt thì vào nhìn đi.”
“Chị gái hiền lành quá, tuy chỉ lộ phần miệng nhưng khuôn miệng lại rất đẹp, cười lên trông cực kỳ duyên luôn.”
[Người dùng “Alexander Dũng” đã tặng x1 con cá heo.]
“Không xem thì cút, trước giờ tao chưa anti ai, đừng để tao ghét idol của chúng mày, nếu không ngày hôm sau trên facebook sẽ có năm trăm nhóm anti Khánh Hà mọc lên đấy.”
[Người dùng “Hoa hoa” tặng x1 mỏ neo.]
“Cút! Đừng ảnh hưởng giấc ngủ của tao! Để yên cho nữ thần ru tao ngủ.”
[Người dùng “Hắc bạch vô thường” tặng x10 hoa hồng.]
“Quá dơ, người ta không chỉnh âm thì vu cho tội hát nhép, không lộ mặt thì xúc phạm ngoại hình, đúng là thần tượng thế nào thì fan thế đó mà.”
Mới đầu người do Khánh Hà thuê và fan hâm mộ còn nhảy nhót lung tung trong phòng phát sóng của Linh Lan, nhưng rất nhanh sau đó đã bị người qua đường và khán giả của cô đẩy ra ngoài, khu bình luận vô cùng nhộn nhịp, làm hại cô cố căng mắt đọc để tìm ra nguyên nhân cuộc cãi vả mà không kịp.
- Thật ngại quá, có ai nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?
Linh Lan vừa hỏi xong, khu bình luận lại sôi nổi, mọi người nói cho cô biết mình bị tế vì hát lậu bài hát của một ca sĩ.
Lúc này Linh Lan mới biết mình đã phạm sai lầm, đáng lẽ cô nên xin phép người ta trước khi hát mới phải.
- Đây là lỗi của tôi, bởi vì tôi không sử dụng mạng xã hội nên không cập nhật tình hình kịp và để mọi việc đi quá xa như vậy.
“Không dùng mạng xã hội sao? Thời buổi nào rồi?”
“Gần đây có vô số tài khoản giả mạo cô đấy, mau tạo tài khoản chính chủ đi.”
“Thảo nào tắt phát sóng xong là lặn luôn.”
Quản trị viên của nền tảng đặc biệt chú ý phòng phát sóng của Linh Lan nên khi thấy có người phá cô, quản trị viên lập tức khóa chức năng bình luận của mấy tài khoản đó, vì thế bầu không khí trong phòng mới trong sạch được một chút.
Kevin ngồi trong văn phòng cũng đang xem Linh Lan phát sóng, nhìn khuôn miệng đẹp, cần cổ thon gọn và bờ vai gầy của cô, anh ta không khỏi suýt xoa:
- Ngoại hình đẹp thế này mặt mũi không thể tệ được, tôi nhất định phải ký hợp đồng độc quyền với cô ấy rồi lăng xê cô ấy trở thành ca sĩ nổi tiếng.
Trợ lý bên cạnh nghe xong chỉ biết thở dài, cô ấy không muốn tạt gáo nước lạnh vào mặt sếp, nhưng có những chuyện buộc lòng phải nói.
- Sếp à, tài chính của chúng ta không đủ để cho một ca sĩ mới ra mắt đâu.
Kevin nhăn mặt, nhìn Linh Lan trong màn hình, lòng anh ta đấu tranh ghê gớm, sau cùng học theo trợ lý thở dài, nhớ năm xưa cha anh ta đã nói nếu không phát triển Kola cho đàng hoàng thì phải trở về kế nghiệp gia sản tiền tỷ của ông ấy, xem ra đã đến lúc anh ta phải lựa chọn rồi.
Lúc này Linh Lan nói tiếp:
- Hôm nay những bài tôi định hát đều chưa xin phép, ví dụ như bài ‘Em chờ anh nơi nắng hạ cuối phố’, ‘Tiếng hát gió đồi’, ‘Bao giờ gặp lại’... Tiếc thật, có lẽ buổi phát sóng phải kết thúc sớm rồi.
Khu bình luận vừa thấy vậy lập tức kêu gào:
“Đừng mà, cô cứ hát đi, chúng tôi sẽ bảo kê cô, hôm nay lượng công việc của tôi rất nhiều, đầu tôi như muốn nổ tung đây này, xin cô hãy hát cho tôi nghe vài câu đi mà.”
“Bây giờ tôi giúp cô đi xin phép, đừng tắt phát sóng.”
“Cô nương đừng đi, cô ru một bài cải lương thôi cũng được, chứng mất ngủ của tôi lại tái phát rồi.”
Phần lớn khán giả vào phòng phát sóng của Linh Lan đều vì muốn được nghe cô hát, mặc dù nghe bản thu âm cũng rất thư giãn, nhưng hoàn toàn thua kém nghe trực tiếp.
Tuy nhiên những dòng bình luận này lại bị nhóm người phá rối và người qua đường chưa từng nghe Linh Lan hát trực tiếp chế nhạo.
“Làm quá vậy mấy cha, nghe hát mà trị đau đầu mất ngủ luôn à, có trị táo bón lâu năm không?”
“Chắc là người do con nhỏ này mua để câu view đây mà.”
“Làm lố quá phản tác dụng rồi nha gái.”
Linh Lan theo lẽ thường tự động bỏ qua những lời bình luận ác ý, cuộc sống của cô đã quá đau khổ rồi, nếu còn để tâm đến họ thì chắc cô sẽ tự sát mất.
Dù vậy cô cũng không thể bỏ mặc những người thật sự yêu quý mình, vì thế bèn nói:
- Thế thì hôm nay tôi đánh đàn lia cho mọi người nghe nhé.
Dứt câu cô đứng dậy đi lấy đàn lia mình mua chung với đàn dương cầm, lúc này mọi người nhìn thấy vòng eo con kiến của cô thì vô cùng kích động, nữ thần quả nhiên là nữ thần, cơ thể đẹp đến nghẹt thở thế này dù có phát sóng cả ngày họ cũng bằng lòng xem.
Sau đó Linh Lan ôm cây đàn vào lòng và bắt đầu gãi, tiếng đàn du dương trong veo như nước suối chảy, bay bổng tựa tiếng chim hót trên cây, theo tiếng đàn, mọi người trong phòng phát sóng lại chìm vào cảm xúc miên man vô tận, cảm giác yên bình chậm rãi vuốt ve cơ thể mệt mỏi với cuộc sống bộn bề lo toan của họ.
Linh Lan nhìn về phía xa xăm, trước mắt hiện lên khung cảnh khi ở thiên đàng, trong vô thức cô đã cất tiếng hát, mọi người kinh ngạc phát hiện cô đang hát tiếng nước ngoài, nghe vô cùng cổ xưa nhưng cực kỳ êm ái.