Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Á Hân nhìn Đình Nam ôm một người phụ nữ khác vào lòng mà ngỡ ngàng không nói nên lời, chuyện tấm hình thân mật lần trước cô ta đã tự an ủi bản thân rằng đó chỉ là gái gọi do anh kêu tới, đàn ông mà, ai chẳng ham của lạ, cô ta cố gắng nhịn một chút là được rồi, dù sao thì người anh yêu nhất vẫn là cô ta.
Vậy mà bây giờ anh lại che chở cô gái kia như vậy, nhìn dáng vẻ quan tâm của anh mà lòng cô ta phẫn hận không thôi, hốc mắt cũng dần dần đỏ lên.
Mà Đình Nam vừa nhìn thấy Á Hân cũng sững sờ trong chốc lát rồi buông Linh Lan ra khiến cô mất thăng bằng loạng choạng suýt ngã, lúc này bà Phương quát lớn:
- Con mau báo công an bắt hai đứa côn đồ này lại, mẹ phải kiện cho tụi nó chết.
Tiếng la hét của bà Phương khiến Á Hân hoàn hồn, cô ta cố nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng mình xuống rồi vội hạ hỏa cho mẹ chồng.
- Mẹ bình tĩnh lại, người trước mặt chính là chủ tịch tập đoàn W đấy.
Sau đó cô ta liếc nhìn về phía Linh Lan, ngay lập tức cô ta trợn mắt quát:
- Lại là cô à? Kẻ lừa đảo!
Ánh mắt của mọi người lại đổ dồn vào Linh Lan, bà Phương hỏi:
- Kẻ lừa đảo là sao? Con biết cô ta à?
Á Hân nhìn Đình Nam, trong lòng tự thôi miên bản thân rằng có lẽ anh chỉ bị con nhỏ kia lừa gạt thôi, bây giờ cô ta vạch trần bộ mặt của cô ra, anh sẽ cảm thấy có lỗi mà càng yêu cô ta hơn.
- Mẹ, cô ta chính là kẻ đã lừa tiền của Bảo Lâm đó, tội nghiệp thằng bé, không biết có bị cô ta lừa thêm cái gì không.
Bà Phương vốn nghe Đình Nam là chủ tịch tập đoàn W thì cũng có hơi e dè, phải biết mặc dù con trai lớn của bà ta đang tạm thời nắm quyền Trần thị nhưng bọn họ hàng vẫn luôn canh me chầu chực, nếu biết bà ta gây xích mích với nhân vật lớn chắc chắn sẽ mượn cớ hãm hại anh ta.
Tuy nhiên Linh Lan thì khác, vừa nhìn đã biết không quyền không thế, có lẽ cô chỉ là tình nhân thấp hèn, vì thế đã trở thành đối tượng hoàn hảo cho bà ta trút giận, huống hồ vụ ồn ào này cũng từ cô mà ra cả.
Chỉ thấy bà Phương nhào tới chỗ của Linh Lan vừa vung tay vừa mắng:
- Thì ra con chó này lừa con tao, tao đánh chết mày… đau…
Khi bàn tay của bà Phương gần chạm mặt của Linh Lan thì đã bị cô nhanh tay nắm lấy sau đó siết chặt khiến bà ta đau đớn không thôi.
Linh Lan thấy Đình Nam vẫn đứng chết trân tại chỗ thì biết anh không có ý định bênh vực cô trước mặt bạn gái cũ rồi, nếu theo lẽ thường cô nên giả vờ yếu đuối để bà Phương đánh hòng lấy lòng thương hại của anh, nhưng cô đã chịu đủ hành hạ từ bà mẹ chồng ác độc này rồi, không lý nào lại tiếp tục bị bà ta xúc phạm.
Vì thế cô nhìn thẳng về phía Á Hân, nói:
- Vu khống người khác là phạm pháp, tôi không hề lừa đảo ai cả, nếu cô cảm thấy tôi là tội phạm vậy tôi sẽ giúp cô báo án.
Chưa đợi Á Hân phản ứng, Linh Lan đã móc điện thoại ra, cô liếc nhìn Đình Nam một cái rồi nói:
- Hầy, tôi là nhân vật nhỏ, nếu kinh động đến người cầm quyền nhà họ Trần thì chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.
Á Hân nghe Linh Lan nhắc đến Bảo Quốc lập tức giật mình, nếu để anh ta biết cô ta gặp Đình Nam ở đây thế nào cũng suy đoán hai người họ hẹn hò riêng, dù có thể giải thích nhưng lòng đa nghi của anh ta cao như vậy sẽ không dễ dàng tin lời cô ta nói đâu.
Vì thế Á Hân bèn ngăn Linh Lan báo công an và kéo mẹ chồng của mình về, nói nhỏ:
- Bây giờ chúng ta phải làm đẹp hình ảnh trong mắt ông nội, hạng người như cô ta giỏi nhất là bám dai, chắc chắn sẽ gây phiền phức cho nhà mình lắm, chi bằng tạm thời bỏ qua, chờ anh Quốc hoàn toàn nắm quyền rồi con tuyệt đối không tha cho cô ta.
Bà Phương ôm bàn tay bị bóp đau của mình mà thở phì phò, nhưng lời con dâu nói bà ta vẫn nghe lọt tai vì thế không tiếp tục la hét đòi đánh người nữa mà chỉ trợn mắt trừng Linh Lan.
- Đi thôi! - Bà Phương hét lớn.
Tiếng hét của bà ta vô cùng chói tai, Á Hân rùng mình một cái tỏ vẻ sợ sệt, hành động này vừa vặn lọt vào mắt của Đình Nam khiến lòng anh nảy sinh sự thương xót, thầm nghĩ bạn gái cũ đã phải sống khổ sở ở nhà họ Trần tới mức như thế sao?
Đàn ông chính là vậy, một khi thấy người con gái mình yêu chịu khổ thì bao nhiêu lỗi lầm oán trách cô ta gây ra cho mình đều tan thành mây khói, thậm chí còn yêu cô ta mãnh liệt hơn cả lúc trước.
Á Hân thấy Đình Nam đã xiêu lòng bèn dùng ánh mắt u buồn tiếp tục tấn công:
- Chuyện lần không thể trách mẹ của tôi, bà ấy quá thích chiếc kẹp áo kia nên mới giành lấy, hy vọng chủ tịch Nam đừng chấp nhất.
- Không…
Linh Lan thấy Đình Nam sắp rơi vào bẫy tình của Á Hân thì vội đi tới ôm lấy eo của anh rồi cướp lời:
- Không sao đâu, người già mà, tâm tính như trẻ con cả thôi, chuyện lần này tôi cũng có lỗi.
Linh Lan quay sang hôn lên má của Đình Nam một cái rồi dùng giọng điệu làm nũng nói:
- Anh yêu à, hay là em mua chiếc kẹp áo đó tặng cho dì kia nhé.
Á Hân siết chặt nắm đấm, răng nghiến ken két vào nhau, cô ta biết người phụ nữ trước mặt đang cố ý quyến rũ Đình Nam, nếu nơi này không có ai thì cô ta đã sớm tiến lên tát vào mặt cô rồi.
- Không cần đâu.
Bỏ lại ba chữ, Á Hân vội kéo mẹ chồng đang định mở miệng mắng người vì Linh Lan dám nói bà ta già, cô ta sợ mình ở lại thêm một chút nữa sẽ không chịu được mà gào khóc chất vấn Đình Nam.
Lúc này trái tim trong lồng ngực của cô ta đau dữ dội, tình yêu dành cho Đình Nam đang dày vò cô ta, rõ ràng miệng nói yêu cô ta, sao anh lại không thể vì cô ta giữ thân như ngọc chứ?
Bên này Linh Lan nhìn hai người mình căm ghét biến mất một lúc rồi mà tâm trạng vẫn không tốt hơn được, chưa đợi Đình Nam nổi đóa hất tay cô ra thì cô đã làm điều đó trước, cô lùi ra sau vài bước giữ khoảng cách với anh rồi cầm lấy chiếc kẹp cài áo tính tiền, sau đó nói:
- Tôi mệt rồi, muốn về nhà.
Nói xong cô xoay người đi đến chỗ thang máy, Đình Nam nghiến chặt răng đi theo sau.
Cả hai vừa ngồi vào xe, Đình Nam đã dùng giọng điệu lạnh lùng hỏi:
- Em biết cô ấy là bạn gái cũ của tôi đúng không?
Linh Lan gác tay lên thành xe, tầm mắt nhìn xuyên qua cửa kính, sau đó đáp:
- Đúng vậy. Dù sao hình chụp chung của anh và cô ta cũng tràn lan trên trang cá nhân của anh mà, tìm hiểu một chút sẽ biết thôi.
Đình Nam chưa bao giờ che giấu người anh yêu nên lúc còn quen nhau anh thường xuyên đăng ảnh lên insta, mặc dù bây giờ tài khoản đã bị khóa, nhưng ảnh bìa thì vẫn còn hình của cô ta.
Đình Nam im lặng không nói gì rồi lái xe về nhà, đến nơi anh nói:
- Tôi sẽ chiều chuộng hết những gì em muốn nhưng em phải biết giới hạn của mình, nếu không hậu quả em không gánh nổi đâu.
Linh Lan nghe vậy nhếch môi cười nói:
- Anh cũng thật chung tình, bị cô ta đá để lấy chồng rồi mà vẫn còn lưu luyến…
- Câm miệng!
Đình Nam đột nhiên nổi giận đùng đùng đè Linh Lan lên cửa kính.
- Cô có tư cách gì mà nói em ấy như vậy? Cô nghĩ mình thật sự là bạn gái của tôi à? Cô chỉ là gái bao nuôi thôi biết chưa?
Linh Lan nhìn thẳng vào ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ của Đình Nam, sau đó nước mắt rơi xuống, đôi mím chặt để bản thân không phát ra tiếng khóc.
Đình Nam bất lực gục mặt xuống, lẩm bẩm:
- Mau xuống xe trước khi tôi hủy hợp đồng với em.
Sau đó anh buông cô ra, cô lập tức mở cửa xe đi ra ngoài, nhìn theo bóng lưng của cô, anh chỉ biết thở dài.
- Em không thể nghe lời như trước sao? Tại sao lại đột nhiên cãi lời tôi?
Mà sau khi bước vào nhà, nghe tiếng động cơ xe vang lên rồi mất hút, Linh Lan lập tức lau nước mắt trên mặt, biểu cảm cũng trở nên cực kỳ bình thản.
- Hừ, cô biết giả vờ để gợi nên lòng thương xót của anh ta chẳng lẽ tôi không biết sao?