Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trương Lệ Lệ vừa mới yên tâm, ông chủ đã nói tiếp.
“Chỉ là cái gì đó… Đồ ăn các cô đặt ở đâu vậy? Cho tôi địa chỉ đi.”
Nói ra thì, Trương Lệ Lệ thật sự không biết địa chỉ người ta ở đâu. Nhưng nếu ông chủ đã hỏi rồi, dĩ nhiên Trương Lệ Lệ đồng ý.
“Cái này để tôi về hỏi lại, đến lúc ấy tôi gửi định vị vào điện thoại anh.”
Có nhân viên biết làm việc thế này, ông chủ cũng rất hài lòng.
“Được rồi, cô về trước đi, tôi nhớ cô đến công ty cũng sắp một tháng rồi nhỉ? Thi sát hạch chưa?”
Trương Lệ lệ kích động trong lòng: “Vẫn chưa, tôi thi sát hạch ba tháng.”
Ông chủ hào phóng phất tay: “Không cần, ngày mai cô đến phòng nhân sự làm thủ tục chuyển sang chính thức.”
Trương Lệ Lệ vui vẻ suýt nhảy cẫng lên, cuối cùng vẫn còn nhớ đây là văn phòng ông chủ, nói hai câu thân thiện rồi rời đi.
Lúc gần đi còn được ông chủ dặn dò: “Khoảng thời gian này cô nhớ đặt cơm cho chú út tôi, lúc đó trực tiếp đi báo cho công ty thanh toán.”
Chỉ là chút chuyện nhỏ tiện tay làm, vậy mà có thể lên chính thức trước thời hạn, không cần nói cũng biết Trương Lệ Lệ vui mừng cỡ nào.
Mà ông chủ Lục Phát nhận được định vị của Trương Lệ Lệ gửi đến thì hơi khó hiểu, anh ấy xác nhận với Trương Lệ Lệ hết lần này đến lần khác rằng địa chỉ không có vấn đề gì mới bán tín bán nghi đi về nhà.
Phải nói rằng, Lục Phát thân là một tên háu ăn, cuộc sống ở thành phố B rất cực khổ.
Suy cho cùng danh tiếng sa mạc ẩm thực ở thành phố B quá vang dội, thậm chí rất nhiều người háu ăn đều từ vùng ngoài chạy đến quanh năm suốt tháng.
Có điều Lục Phát không giống người ta, anh ấy không chú trọng hoàn cảnh ăn uống. Con người anh ấy, nhà hàng đầu bếp riêng, gian hàng ruồi nhặng lề đường gì cũng có thể đến, chỉ là kén ăn, nguyên liệu có thể không cần đắt, nhưng vị chắc chắn phải ngon.
Lục Phát nhìn đồng hồ, giờ này hẹn bạn thì đã muộn rồi, anh ấy dứt khoát gọi điện thoại cho vợ vẫn đang làm đẹp.
“Vợ à, tối nay chúng ta ra ngoài ăn nhé?”
“Hì hì, chú út anh nói cơm trưa giao đến ăn ngon lắm, hai chúng ta đi thử đi.”
“Anh cũng chưa đi, nhưng vị trí không xa, sát khu phố cũ đây thôi.”
“Ừm, được đó, anh qua đón em ngay!”
…
Bên đây Thời Nhiễm cũng mở gian hàng theo thời gian cố định hằng ngày, căn bản đều là sáu giờ mở, thường thì qua tám giờ thì có thể bán hết món đã chuẩn bị.
Mì ý xốt thịt băm là làm ngày nào bán ngày nấy, khách hàng tối đến thì chỉ có thể ăn mì xào bình thường.
Lúc Lục Phát và vợ anh ấy là Tiền Phương đến, đúng lúc là thời điểm của bầu không khí nhiệt liệt về đêm.
Thời Nhiễm đảo chảo một khắc không ngừng, bàn ở cổng cũng thêm hai cái, nhưng dù như vậy, hai mươi chỗ ngồi vẫn không đủ, thường xuyên phải chờ đợi.
Thời Nhiễm vừa phải bận rộn xào mì, còn phải nhìn thời gian ra dọn bàn, chẳng trách không rảnh để tiếp khách.
Lục Phát đến theo địa chỉ, vừa nhìn thấy căn tứ hợp viện, vốn còn tưởng là quán ăn gia đình. Quán ăn gia đình ở thành phố B vì có tiểu sử lâu đời, rất nhiều quán đều mở trong tứ hợp viện.
Cả căn nhà sáng bừng, mỗi ngày chỉ đón hai ba bàn khách như thế, dù là bàn chuyện hay thưởng thức món ngon đều đủ để đảm bảo tính riêng tư.
Căn tứ hợp viện trước mắt cũng không tệ, Lục Phát đánh giá với mắt nhìn của một thương nhân, chiếm diện tích lớn, nhìn bên ngoài tu sửa cũng coi được. Tứ hợp viện kiểu này giờ không được phép bán, nhưng nếu có đường riêng cũng vẫn có thể sang tay trong âm thầm.
Chín con số cũng là nói giảm rồi, nếu bên trong bảo dưỡng tốt, mười con số cũng không phải không thể.
Kết quả Lục Phát đến phía trước, lại nhìn thấy một đám người đang ngồi bên ngoài tứ hợp viện mở toang cổng. Sát tường đặt một xe hàng thường thấy bên phố.
Lục Phát: “…”
Bán mì xào ở lối vào bất động sản trị giá chín con số.
Được đó, rất có chính kiến.
Lục Phát bỗng mất hết hứng thú, trái lại là vợ anh ấy hào hứng cực kỳ.
“Đến cũng đến rồi, đi, đi thử xem.”
Bốn châm ngôn lớn người ta hay gặp nhất — “Đến cũng đến rồi”, “Còn là con nít mà”, “Lớn từng tuổi này rồi”, “Cũng là do cái số” gần như có thể thâu tóm câu trả lời của mọi câu hỏi.
Tiền Phương túm lấy ông chồng đi qua, vẻ ngoài của cô ấy và Lục Phát không xứng, chủ yếu là do Lục Phát đến tuổi trung niên đã trụi rồi, cô ấy qua ba mươi mà vẫn duyên dáng.
Năm ấy hai người cùng nhau đến phương bắc phiêu bạt, nhiều năm vậy rồi, cuối cùng cũng cắm được rễ ở đây.
Tiền Phương cũng là người thích ăn uống giống Lục Phát. Khi hai người mới đến thành phố B, thường xuyên đi dạo phố ăn hàng lúc tan làm, nhưng hai người đều kén ăn, sau này Tiền Phương ngán thức ăn lề đường nên cũng bắt đầu học tự nấu cơm từ từ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");