Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mẹ Lạc kinh hỉ, mở cửa xe cho Lạc Minh Vũ vào trong ngồi: "Minh Vũ sao con còn ở trường? Mẹ nhớ là buổi chiều con không có tiết mà?"
Lạc Minh Vũ ngượng ngùng ngồi xuống cạnh bà, xoắn xuýt nói: "Con ở lại giải đề với Thiên Trần nên không để ý thời gian." Nhắc tới Diệp Thiên Trần, mặt mày cậu ta sáng rỡ hẳn lên.
Mẹ Lạc tức khắc tươi cười như hoa: "Con trai mẹ giỏi ghê nha, về nhà mẹ sẽ làm món con thích ăn!" Minh Vũ vừa mềm vừa ngoan, con bà phải thế này mới đúng sao!
Lạc Minh Tuyền vừa rồi xuống xe đi mua hai ly trà sữa cho mình và Kỷ Tú Hiên, anh vừa vòng về thì thấy trong xe Kỷ Tú Hiên không thấy bóng dáng, chỉ có Lạc Minh Vũ ngồi đó.
Từ đầu tới chân trùm cái kín mít, vậy mà vẫn để fan phát hiện được, anh mà không chạy nhanh, chắc bị bắt ở lại kí tên tới què tay luôn quá.
Anh cầm hai ly nước, đứng ngoài xe nhìn vào bên trong, bất ngờ: "Minh Vũ? Em chưa về nhà à?"
Lạc Minh Vũ tự nhiên cầm lấy ly nước trên tay anh, cắm ống hút uống, cười ngọt ngào: "Vừa lúc em đang khát, cảm ơn anh hai!"
Lạc Minh Tuyền mộc mặt: "..." Thôi vậy, anh không uống, để dành cho Tú Tú ly này.
Mẹ Lạc nhìn thời gian: "Sao lâu vậy rồi mà Tú Hiên còn chưa ra nữa? Lấy đồ gì mà lâu quá vậy?"
Lạc Minh Tuyền khoanh tay, dựa vào cửa kính xe: "Chắc là lấy cặp sách thôi, lúc vào đồn, con nghe nói em ấy hẳn là đang học tiết cuối." Học một buổi cũng không được trọn vẹn, em trai anh thật khổ.
Mẹ Lạc cũng thở dài: "Trách ai được, cũng là thằng bé một hai phải nhúng tay vào chuyện của người ta." Là bà còn chưa hiểu rõ đứa con này.
Lạc Minh Tuyền không tán đồng: "Em ấy giúp đỡ bạn học, con không thấy chuyện này nên đổ lỗi cho Tú Tú." Em trai trượng nghĩa, người làm anh trai cũng có chút tự hào chứ bộ.
Lạc Minh Vũ nhìn hai mẹ con có xu thế tranh cãi, nhanh chóng giảng hòa: "Anh Tú Hiên ngày đầu đi học đã gây chuyện đánh đồng học, con sợ bố sẽ mắng ảnh.
Với lại, danh tiếng trong trường của anh ấy không được tốt lắm." Mẹ mày Kỷ Tú Hiên, tao mới là trung tâm của Lạc gia!
Kỷ Tú Hiên vừa vặn nghe được câu này của Lạc Minh Vũ, bộ mặt bình tĩnh, đạp ván trượt dưới chân.
Bây giờ ngồi xe về hay không là cái vấn đề, xe chỉ có 4 chỗ, nếu không có Lạc Minh Vũ thì vừa đủ.
Muốn chờ xe khác, phải chờ lâu lắm, Lạc gia không có khả năng cho cậu đi phương tiện công cộng làm mất mặt họ.
Mẹ Lạc thấy Kỷ Tú Hiên thì vẫy tay: "Hai đứa, lên xe về nhà thôi!" Còn câu giờ nữa thì trễ giờ cơm chiều mất, thằng cả và ông chồng chắc bây giờ đang ở nhà chờ cơm.
Kỷ Tú Hiên như nhìn thiểu năng trí tuệ nhìn bà: "Ngồi chỗ nào? Trong cốp xe hả?" Thế nào cũng bị dư ra một người, mà người đó, chắc là cậu rồi.
Lạc Minh Vũ tỏ vẻ hiểu chuyện: "Vậy cứ để con đi chuyến sau cũng được, đừng để ủy khuất anh Tú Hiên."
Mẹ Lạc không vui: "Không được, con sức khỏe đã yếu, đứng chờ lâu sẽ sinh bệnh." Sao bà nỡ để con trai bảo bối lủi thủi chờ đợi chứ.
Lạc Minh Tuyền cũng khó xử: "Hay là Tú Tú và Minh Vũ chịu khó chen chúc một tí, ngồi chung đi?" Bản thân anh thì ngồi ghế phụ rồi, với lại, khổ người trưởng thành như anh, chỉ có thể ngồi đơn.
Lạc Minh Tuyền không học qua lái xe, trước giờ toàn là trợ lý đưa đón, không nhọc anh lo lắng.
Trường hợp này anh hận không thể đi học lái xe thi bằng lái!
Lạc Minh Vũ buồn buồn: "Vậy thì miễn cưỡng-" Thật ra cậu ta không muốn chút nào!
Kỷ Tú Hiên không kiên nhẫn cắt ngang: "Không cần, tôi có cách." Cậu cũng không muốn ngồi gần Lạc Minh Vũ chút nào, cậu có thể bị ghê tởm đến nôn ra.
Mẹ Lạc khó hiểu: "Cách gì? Con đừng bướng bỉnh nữa, chen chúc một đi!" Thằng con này sao khó chiều quá nha!
Kỷ Tú Hiên giẫm giẫm ván trượt: "Khi đi làm sao, khi về như vậy.
Mấy người đi xe của mấy người đi, đừng quản tôi."
Lạc Minh Tuyền nhanh chân cản lại lối đi của cậu: "Chuyện gì cũng có thể bàn lại, em chờ một lát." Trượt ván không mang đồ bảo hộ, nguy hiểm lắm.
Mẹ Lạc bất lực cực kỳ, bị thái độ của cậu chọc cho giận run: "Con!"
Lạc Minh Vũ níu tay áo bà: "Anh Tú Hiên khỏe mạnh hơn con, chịu đựng cũng tốt.
Không thì chúng ta về trước đi mẹ, sau đó lại làm tài xế đến đón ảnh." Hít gió bệnh chết càng tốt!
Mẹ Lạc chần chờ: "Vậy, cũng được đi." Minh Vũ yếu ớt, còn phải về nhà uống thuốc bổ, không thể nán lại lâu lắm.
Lạc Minh Tuyền nhịn không được, trầm giọng: "Vậy con so với Tú Tú khỏe hơn nhiều, dứt khoát để con ở lại chờ là được!" Thiên vị! Đến anh còn bị thái độ của mẹ Lạc làm cho ngây người.
Lạc Minh Vu lo lắng nhìn anh: "Này sao được ạ! Anh là minh tinh nổi tiếng, sẽ có scandal mất!"
Kỷ Tú Hiên ngoáy lỗ tai nhìn một nhà 3 người không đầu óc, có gì khó? Chỉ cần kêu taxi không phải là được rồi sao? Não cho chó ăn cả rồi?
À quên, bọn họ không đi phương tiện công cộng, tự cao mà..