Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(35)
Bạn Thân cảm thấy, từ hồi về nước, Tổng Tài trầm tĩnh hơn, nhất là lúc uống thuốc, trông hắn thương cảm, tịch mịch, không như Tổng Tài của ngày xưa.
Bạn Thân cũng mới biết về căn bệnh di truyền của nhà Tổng Tài. Có lẽ Tổng Tài biết hắn không thể trốn tránh số mệnh nên mới đau buồn như vậy – Bạn Thân nghĩ.
Tổng Tài rầu rĩ lắm, mỗi lần uống thuốc hắn đều lơ đãng nhìn Bạn Thân mà lòng mong mỏi vô ngần. Nhưng sao Bạn Thân không hỏi han gì hết trơn vậy?!
Bạn Thân thấy hễ tới giờ uống thuốc là Tổng Tài lại quan sát chung quan một phen, không muốn người ta thấy vẻ yếu ớt của mình. Bạn Thân vốn dịu dàng nay càng dịu dàng hơn, hắn tri kỉ không nhắc tới chuyện bệnh tật với Tổng Tài nữa, cứ làm bộ không thấy Tổng Tài uống thuốc ngày ba lần, hết mình giúp Tổng Tài trải nghiệm cuộc sống bình thường như bao người.
(36)
Một ngày nọ, Tổng Tài bùi ngùi sâu sắc: “Lâu rồi không ăn mì xào với cậu.”
Hắn định vừa ăn vừa trò chuyện với Bạn Thân, hồi tưởng lại những chuyện năm xưa, sau đó dần dần chuyển đề tài thành hắn ăn rất được, thật ra thì hắn không bị bệnh… À không, có bị loét dạ dày nhẹ thôi.
Mạch não của Tổng Tài phức tạp thế đấy.
Bạn Thân không nói gì, chỉ im lặng một hồi lâu. Hắn đang nghĩ, Tổng Tài thích ăn ngon, yêu cuộc sống, là người ăn mì xào năm đồng cũng thấy ngon, sao lại ban cho hắn căn bệnh ung thư dạ dày này chứ?
Ngày hôm sau, Bạn Thân gọi Dì giúp việc cũ của mình tới.
Nghe tin Tổng Tài bị ung thư dạ dày, dì ấy đau lòng lắm, ngày ngày làm thức ăn ngon miệng bổ dưỡng cho Tổng Tài.
Tổng Tài bèn ăn… Má nó trước giờ hắn ăn gì mà sống vậy? Hóa ra còn có những món ăn tuyệt vời thượng hạng được như mì xào!
Cứ thế, Dì giúp việc trổ tay nghề ngày càng đa dạng, Tổng Tài dần phát hiện rằng có rất nhiều món ăn thượng hạng như thế.
Sau đó Tổng Tài… Mập ra.