Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ôi, vợ của anh quá xinh đẹp nên luôn bị nhòm ngó.
Trần Bình cũng rất đau đầu.
“Ồ! Cao Dương đến rồi! Tới đây, tới đây, mau ngồi xuống chỗ này, ngồi xuống bên cạnh chú Giang của cháu.”
Dương Quế Lan nở nụ cười cực kỳ nhiệt tình: “Cháu đến là được rồi còn mang quà đến làm gì! Nhưng là cũng quá khách sáo rồi đấy!”
“Hôm nay là sinh nhật chú Giang, cháu nên làm như thế vậy!”
Cao Dương cười khẽ, đi tới ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Giang Quốc Dân.
Lúc này, tất cả mọi người dùng ánh mắt xem trò vui khác thường nhìn Trần Bình.
Đứa con rể nhà họ Giang này thật là vô tích sự, một người ngoài còn có thể ngồi bên cạnh Giang Quốc Dân, mà anh ta thân là con rể lại chỉ có thể ngồi ở chỗ gần dưới cửa dưới.
Sự đối xử khác biệt quá rõ ràng.
Dương Quế Lan cười tủm tỉm nhìn Cao Dương, ánh mắt tha thiết kia giống như nhìn con rể tương lai, bà nói: “Hôm nay cũng may có Cao Dương đặt phòng bao, chúng ta mới có thể tới ăn ở Tụ Hiền Các ăn cơm.”
Nói tới đây, tất cả mọi người đều sùng bái nhìn về Cao Dương.
Đặt phòng bao ở Tụ Hiền Các là đãi ngộ của hội viên! Mà muốn làm hội viên phải tiêu phí một triệu trở lên! Đây mới là nhà giàu chân chính! Cao Dương vội vàng xua tay, tuy rằng miệng rất khiêm tốn, nhưng vẻ mặt lại không nén nổi vẻ đắc ý: “Ôi, không có gì đâu ạ, chuyện nhỏ ấy mà! Chút liền lời nho nhỏ của công ty thôi, vẫn là nhờ mối quan hệ của bố cháu mới đặt được phòng đấy ạ!”
Nhưng chẳng có ai nói toạc ra, ngược lại mọi người đều rất nhiệt tình tâng bốc.
“Cao Dương đúng là tuổi trẻ tài cao!”
“Nhà ai có đứa con rể như thế này đúng là phúc đức ba đời.”
Trong chốc lát đem mặt mũi của Cao Dương nâng lên rất cao.
Trần Bình ngồi trong góc không nói một lời, trong lòng càng thêm khinh thường.
Đều là con người nhưng khác biệt quá lớn.
“Tôi thấy, nếu ban đầu Giang Uyển gả cho Cao Dương nhất định bây giờ đã là bà già chủ nhà rồi.”
Cũng không biết là ai cay nghiệt nói ra lời này.
Những người họ hàng cười trêи nỗi đau của người khác nhìn Trần Bình, trào phúng nói: “Các anh chị xem dáng vẻ hèn nhát của nó, đúng là tức chết đi được!”
“Chỉ biết đi giao đồ ăn, không có tiền đồ!”
“Nghe nói con gái nó cũng bệnh tật đầu mình, mắc bệnh tim bẩm sinh, không thể cứu được.”
Những lời lẽ, vẻ mặt thân thuộc.
Ánh mắt Trần Bình trở nên buốt giá, nhưng cũng không nói bất cứ lời nào.
Hai năm nay anh cũng đã quen với việc này.
Giang Uyển tất nhiên cũng khó chịu, cô ngồi bên cạnh chồng mình, mặt nóng rát như bị bỏng.
Cô dẫm mạnh lên chân Trần Bình, rồi lại lườm anh một cái, trút ra sự bất mãn của mình.
Bị người khác chế nhạo như thế mà anh ta còn có thể bình tĩnh ngồi đây, dáng vẻ còn rất thản nhiên.
Tất cả mọi người thấy Trần Bình không nói năng gì chỉ uống nước, không còn hứng thú tiếp tục đùa bỡn nữa.
Mà lúc này, Cao Dương lại mang vẻ nghĩ cho người khác, mở miệng nói: “Trần Bình, vừa khéo công ty tôi đang thiếu người, không bằng anh đến công ty giúp đỡ tôi đi! Một tháng kiếm được sáu bảy nghìn nhân dân tệ không thành vấn đề, cao hơn so với việc anh đi giao đồ ăn rất nhiều.”
“Không cần đâu, tôi đi giao đồ ăn cũng rất ổn.”
Trần Bình thản nhiên nói.
Nếu như nói với các người, tôi là người thừa kế tập đoàn lớn nhất thế giới, chỉ sợ các người đều phải quỳ xuống.
Trong mắt tôi tiền chỉ là một con số mà thôi! “Quan tâm nó làm cái gì, đúng là vô tích sự.”
Dương Quế Lan tức giận nói, tiếp đó hai mắt nhìn về phía Cao Dương, hỏi han: “Cao Dương, chuyện lần trước cô nhờ cháu?”
Cao Dương lập tức cười đáp: “Cô, cô yên tâm, đã xử lý xong rồi ạ! Triển lãm sưu tập của chú Giang không có vấn đề gì hết!”
Giang Quốc Dân ngồi bên cạnh còn đang cực kỳ tức giận, nghe thấy vậy lập tức lấy lại tinh thần, cười nói: “Tiểu Cao à! Vậy thì cảm ơn cháu quá! Nào chú cháu mình uống với nhau một ly.”
Nói xong, hai người nhấc ly uống rượu.