Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giọng nói ấy khiến người ta vô cùng khó chịu.
Ngẩng đầu nhìn qua, thấy một tên đàn ông tai to mặt phệ, ưỡn bụng bia, mặt đầy vẻ chế nhạo nhìn Trần Bình.
Chính mình có ăn bám phụ nữ hay không, liên quan quái gì đến anh ta?
Hơn nữa, tôi với anh quen nhau lắm hả?
Trần Bình bĩu môi, không muốn để ý đến, xoay người chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng tên mập mạp chết dẫm kia lại không tính bỏ qua cho anh. Anh ta chặn đường Trần Bình, nói xa nói gần, chế nhạo nói: “Không để ý đến người khác à? Kiêu ngạo ghê ta ơi. Nghe nói cậu gây dựng sự nghiệp thất bại, ăn ở đều là nhờ phó giám đốc Giang chúng tôi, cậu cũng thú vị phết nhỉ, một tên đàn ông lớn già đầu rồi, thế mà vẫn ăn bám phụ nữ.”
Trần Bình nhíu mày, cực kỳ khó chịu.
Anh biết người này, giám đốc Marketing của công ty Giang Uyển, Triệu Cương.
Từng quấy rối Giang Uyển, sau đó bị anh dạy cho một bài học.
Không ngờ rằng, giờ tên này thấy mình nghèo túng, lại bắt đầu chẳng kiêng nể gì chế giễu đủ thứ.
Giờ phút này, mấy vị đồng nghiệp khác của Giang Uyển cũng nhìn Trần Bình bằng ánh mắt kỳ lạ.
Bọn họ ít nhiều đều biết Trần Bình, trước đây là một người hăng hái gây dựng sự nghiệp, có điều bây giờ chỉ là một tên giao hàng nghèo kiết xác mà thôi.
Giang Uyển đứng ở trong đám người, cau mày, nhìn Trần Bình, cảm thấy vô cùng mất mặt.
“Trần Bình, anh đi về nhanh đi.” Giang Uyển nói.
Triệu Cương vừa nghe thấy câu đó, hàng lông mày nhíu lại, sự khinh thường trong mắt càng rõ ràng hơn.
Đồng nghiệp khác cũng đều lộ vẻ chế nhạo.
Trần Bình này, ngay cả vợ anh ta cũng ghét, đúng là thất bại thật.
Trần Bình cũng chẳng muốn ở lại thêm giây nào, trực tiếp nghiêng người định rời đi.
Có điều, Triệu Cương kia vẫn không chịu bỏ qua, nói: “Trần Bình, đừng đi chứ, nếu không thì ăn bữa cơm với tôi đi, ngày hôm qua, vợ cậu đã ký được một đơn hàng một triệu đấy. Cậu giao hàng mười năm cũng không đạt được đến con số đó, không cùng nhau ăn mừng sao?”
Đơn hàng lớn một triệu?
Giang Uyển được rồi à.
Trong lòng Trần Bình hiểu rõ, nhưng không tính toán ở lại đây.
Ngay cả vợ mình cũng giục mình rời đi, vậy anh cần gì phải ở lại tự làm mìnhmất mặt cơ chứ?
Giang Uyển à Giang Uyển, nếu cô biết, đơn hàng ấy của cô là do tôi tạo điều kiện cho, thì sẽ có phản ứng gì?
“Không cần, tôi còn phải đi bệnh viện.” Trần Bình lạnh nhạt nói.
Triệu Cương chẳng nói chẳng rằng, kéo Trần Bình chui vào trong khách sạn, còn thân mật ôm lấy vai anh nói: “Không việc gì phải ngại cả, dù sao cũng là vợ cậu mời khách, không ăn thì phí.”
Kẻ ăn bám phụ nữ, còn để ý gì.
Cứ như thế, mọi người đi vào sảnh, Trần Bình bị bắt ép kéo vào, nhưng vẫn lẻ loi đứng trong một góc.
Còn Giang Uyển, lại đứng cùng một chỗ với đám đồng nghiệp của cô, vui vẻ kích động kể chuyện mình ký được cái đơn hàng kia.
“Phó tổng giám đốc Giang, ý cô là, có người giúp cô, nên đơn hàng này mới ký được?” Trong đó có một người phụ nữ ăn diện xinh đẹp, kinh ngạc nói.
Giang Uyển gật đầu, nói: “Ban đầu, giám đốc Vương của xí nghiệp dược phẩm Lực Thắng làm khó dễ tôi đủ điều, mọi người cũng biết, ông ta nhiều lần hẹn tôi ra ăn cơm, nhưng ngày hôm qua, ông ta nghe một cú điện thoại xong, bỗng nhiên liền ký hợp đồng với tôi, còn chân thành xin lỗi tôi.”
Vừa nói xong, Giang Uyển không khỏi nhìn về phía Trần Bình đang ngẩn người đứng trong một góc sáng sủa.
Trong lòng không khỏi hơi hơi mất mát và thất vọng.
Cô vô cùng hy vọng người kia là Trần Bình, nhưng cô biết, sẽ mãi mãi không có khả năng ấy.
“Ồ, là ai yêu thầm phó tổng giám đốc của chúng ta đây, thế mà lại giúp cô, đó chính là đơn hàng một triệu đấy!” Cô gái kia lại hét lên, cố ý nói lớn tiếng, vì để cho Trần Bình nghe được.
Nhìn đi, tên vô dụng nhà anh, vợ anh bị người ta mơ ước, anh còn ngẩn người đứng ở chỗ đó.
Đúng là đồ vô dụng!
Lúc mọi người ở đây đang ríu rít nói chuyện, thì Triệu Cương bên kia lại lộ ra vẻ mặt xoắn xuýt bước tới, nói: “Ăn không được rồi, chỗ này thế mà còn phải hẹn trước, hội viên mới có thể đặt luôn giờ.”
Triệu Cương cũng không ngờ, lại còn phải hẹn trước.
Mà làm hội viên lại cần phải tiêu hơn một triệu trên một năm!
Mỗi năm tiêu một triệu để ăn cơm, thì rõ thật là kẻ có tiền.
Giang Uyển lập tức đứng lên, vẻ mặt khó xử nói: “Vậy phải làm sao giờ? Nếu không thì chúng ta đổi chỗ khác?”
Vốn dĩ, hôm nay nói mời mọi người ăn cơm, thế mà kết quả lại phải hẹn trước.
Giang Uyển cũng là lần đầu tiên tới thc, còn là nghe theo lời đề nghị của đồng nghiệp.
“Ơ? Không phải chứ giám đốc Triệu, này đi xa lắm mới tới được đây.”
“Giám đốc Triệu, anh nghĩ biện pháp đi, tôi nghe nói thức ăn rất ngon.”
“Thật sự không được, thì đổi đi.”
Một số người bắt đầu không vui, ồn ào nhốn nháo nói luôn miệng.
Triệu Cương cũng vô cùng bất đắc dĩ, anh ta bận trước bận sau còn chẳng phải là vì giành được ấn tượng tốt trước mặt Giang Uyển à.
Nhưng mà thẻ hội viên một triệu kia, anh ta lấy đâu ra để làm?
“Nếu không chúng ta đổi sang Morals Villgae đi, chỗ này cần hẹn trước, tôi cũng không có cách nào.” Triệu Cương nhún vai nói.
Ban nãy, người phụ nữ la lớn tiếng nhất, tên là Hứa Mai, là thư ký của Triệu Cương.
Đương nhiên, ứng với câu nói kia.
Có việc thì thư ký làm, hết chuyện thì làm thư ký.
Hứa Mai bước một đôi chân dài, giơ tay ôm lấy cánh tay Triệu Cương, ỏn à ỏn ẻn làm nũng nói: “Giám đốc Triệu, đây là lần đầu tiên người ta tới đó, chẳng phải anh nói anh quen quản lý của nơi này hả, kêu người ta giúp chúng ta đặt một bàn đi.”
Vừa nghe thấy những lời này, Giang Uyển và các đồng nghiệp khác cũng mong mỏi nhìn về phía Triệu Cương.
Triệu Cương đây là leo lên hổ khó xuống.
Anh ta nào có quen quản lý cái gì, lúc đó chẳng qua là khoác lác thôi.
“Cái này… Hình như không hay lắm đâu. Thôi đừng khiến cho người ta khó xử, chúng ta đi Morals Villgae đi, tôi mời khách.” Triệu Cương lập tức nói.
Morals Villgae không quý, bảy tám người này ăn một bữa cũng chỉ mới một nghìn thôi.
Chính mình biết thời biết thế mời một lần, nói không chừng Giang Uyển còn cảm ơn mình.
Thế nhưng, mấy vị đồng nghiệp rõ ràng là không hài lòng.
Hứa Mai liếc nhìn Giang Uyển, không vui nói: “Phó giám đốc Giang, chính cô mời chúng tôi ăn ở đó, như này quá mất hứng rồi đấy.”
Cô vốn ghen tị Giang Uyển, tuổi còn trẻ đã lên chức phó giám đốc, còn được giám đốc Triệu và giám đốc Hoàng ưu ái.
Dựa vào cái gì chứ?
Chỉ bằng khuôn mặt xinh đẹp của cô ta ư?
Chẳng lẽ, mình xấu sao?
Tôi không chỉ xinh đẹp, tôi còn quyến rũ, đám đàn ông thối tha các người, sao lại không quan tâm tôi chứ!
“Được rồi được rồi, phó giám đốc Giang cũng không biết phải hẹn trước mà, đi Morals Villgae đi.” Triệu Cương nói chuyện giúp Giang Uyển, thái độ cứng rắn.
Giang Uyển vội vàng khom lưng xin lỗi: “Ngại quá, đi Morals Villgae để tôi mời, đáng lẽ là tôi mời khách, nên cũng không phải phiền giám đốc Triệu tốn kém đâu.”
Mấy vị đồng nghiệp đều lạnh lùng liếc nhìn Giang Uyển, sau đó bực bội xoay người rời khỏi.
Giận sắp no luôn rồi, còn ăn cái mông ấy!
Lúc mọi người ở đây bực bội tức giận, thì một giọng nói đánh vỡ sự yên tĩnh.
“Chỗ tôi đây có thẻ hội viên, không thì tôi cho mấy người mượn?”
Trần Bình đứng trong góc bỗng nhiên nói.
Anh vẫn không nhịn được mà ra tay, dù sao Giang Uyển là vợ mình, bị các đồng nghiệp trách cứ khinh thường như thế, trong lòng anh cũng không dễ chịu.
“Cậu có thẻ? Trần Bình, không khoác lác sẽ không chết đó. Cậu có biết đây là chỗ nào không? thẻ hội viên một năm ít nhất phải tiêu một triệu!”
Lúc này, giọng nói mỉa mai của Triệu Cương lại vang lên.
Vài vị đồng nghiệp bên cạnh anh ta cũng dùng ánh mắt không tin nhìn Trần Bình, khuôn mặt đa số đều lộ vẻ chế nhạo.
Giang Uyển cũng nao nao, vẻ mặt xấu hổ nhìn Trần Bình, đi tới, kéo anh tính đi ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Anh muốn làm gì? Mau về bệnh viện chăm sóc con gái đi.”
Đây là sợ chính mình mất mặt, nên đuổi mình đi đó hả.
Trần Bình cũng không buồn giải thích, nếu không cần mình giúp, vậy thì mình đi.
Chẳng qua, tên Triệu Cương kia lại hứng lên, khinh thường cười nói: “Phó giám đốc Giang, đừng vội, chồng cô đã nói có thẻ hội viên, thế thì để cậu ta giúp tôi đặt một bàn đi.”
Mặt mày Triệu Cương đầy sự chế giễu, càng muốn nhìn Trần Bình mất mặt.
Tên nghèo kiết xác này đúng là thích chơi ngầu.
Chẳng lẽ ban nãy cậu ta không nghe thấy, thẻ hội viên bạc bình thường phải tiêu một triệu một năm ư?
Cũng tốt, để cậu ta mất mặt trước mặt mọi người, vậy thì, Giang Uyển sẽ cực kỳ thất vọng với cậu ta.
Chính mình liền có cơ hội chớp thời cơ mà vào.
“Trần Bình! Anh đừng quậy, mau đi về đi!”
Giang Uyển lạnh lùng nói, cố gắng dằn cơn tức trong lòng xuống.
Tại sao anh lại muốn nhảy ra vào lúc này, chuyện mất mặt như vậy chơi vui lắm hả?
Vốn dĩ, giờ nhắc đến chồng mình đã không ngóc đầu lên nổi trước mặt các đồng nghiệp, anh còn muốn đổ thêm dầu vào lửa.
Thật sự là tức muốn chết!
“Uyển Nhi, tôi thật sự có thẻ hội viên.” Trần Bình bình tĩnh nói.
Nói xong, Trần Bình móc thẻ hội viên từ trong túi tiền ra, quơ một cái trước mặt mọi người.
Đám Triệu Cương thầm giật mình, chẳng lẽ anh ta thật sự có thẻ?
Nhưng mà, nghĩ lại, vẻ mặt Triệu Cương càng hài hước hơn.
“Trần Bình, đó không phải là thẻ thành viên của chỗ giao hàng cậu đó chứ, lấy ra lừa người ta là không đúng đâu đó.” Triệu Cương không coi ai ra gì cười trêu nói.
Còn Trần Bình lại lạnh lùng liếc Triệu Cương như đang nhìn Giang Uyển.
Điều này khiến Triệu Cương vô cùng khó chịu, tên nghèo kiết xác đó dựa vào cái gì mà bình tĩnh như thế?
Chẳng lẽ, cái thẻ kia là thật?
Tuyệt đối không có khả năng!
Đúng lúc này, Hứa Mai đạp đôi giày cao gót, giơ tay cướp lấy tấm thẻ hội viên trong tay Trần Bình, kiêu ngạo kênh kiệu cười lạnh nói: “Nếu chồng phó giám đốc Giang đã nói là thẻ hội viên, vậy thì chúng ta liền thử xem.”
Dứt lời, cô ta cầm thẻ, uốn é cái mông đầy đặn, bước vể phía trước quầy.
Giang Uyển nhìn thấy vậy, cũng không kịp ngăn cản, chỉ có thể hung hăng dậm chân, tức giận trừng mắt nhìn Trần Bình: “Trần Bình, anh thật sự là khiến tôi quá thất vọng rồi!”
Đúng vậy, lúc này rồi, anh ta còn muốn làm ra vẻ.
Giờ thì hay rồi, tý nữa bị phơi bày là nói dối, không chỉ có anh mất mặt, còn có cả cô!
Vẻ chế giễu trên mặt Triệu Cương và các đồng nghiệp khác càng rõ ràng hơn.
“Đi xem xem đi, hôm nay nhờ hơi Trần Bình, chúng ta mau đến xem có đặt được không?”
Anh ta đã chuẩn bị một đống lời, đợi tý nữa châm chọc cậu ta.
Mấy người cười vang, bao vây lấy Trần Bình và Giang Uyển cùng đi về phía quầy, giống như sợ cậu ta chạy mất.