Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Tiêu sững lại một lúc, anh nhìn Hạ Cẩn Du không nói gì mà gật đầu một cái. Hạ Cẩn Du thấy vậy thì lùi lại chờ Cố Tiêu vào rồi nhanh tay đóng cửa chạy vào bếp.
Cố Tiêu nhìn theo bóng lưng của cậu, anh đưa áo khoác ngoài cho bác quản gia rồi chậm chạp theo sau cùng Hạ Cẩn Du.
Hạ Cẩn Du quay lại nhìn thấy Cố Tiêu liền nói:" Hôm nay anh về đúng giờ quá đi, món ăn nấu vừa xong hết luôn". Cậu vừa nói vừa nhanh nhẹn dọn bát đĩa bàn.
Cố Tiêu nhìn bàn ăn, chậm rãi ngồi xuống. Vừa ngồi xuống đã thấy Hạ Cẩn Du đặt bát cơm trước mặt mình, cậu còn cười nói:" Hôm nay đều là món sở trường của tôi đó, anh mau ăn thử xem!".
Cố Tiêu nhìn bàn ăn toàn trứng, lại nhìn Hạ Cẩn Du cười tươi tắn vui vẻ chờ khen ngợi, anh hơi khó khăn nói:"... Sở trường mà cậu nói là nấu trứng?".
"Đúng đó đúng đó! Anh cứ yên tâm, mặc dù như thế nhưng hương vị của nó hoàn toàn khác nhau, anh ăn thử liền biết ngay". Hạ Cẩn Du gật đầu vài cái, đủ thấy bản thân câu đang rất vui vẻ.
Cố Tiêu cũng không kén ăn, anh chờ Hạ Cẩn Du làm xong mọi việc, sau đó nhìn cậu ngồi đối diện với mình thì mới bắt đầu cầm đũa.
Hạ Cẩn Du cũng không vội ăn, cậu nhìn Cố Tiêu chằm chằm, đôi mắt như phát ra ánh lửa bập bùng, hiển nhiên đó là ý chí muốn khen ngợi mãnh liệt.
Cố Tiêu ăn vài món, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt kia của Hạ Cẩn Du:" Ngon lắm, không hổ là sở trường của cậu".
Lúc này Hạ Cẩn Du mới hài lòng, cậu vui vẻ cùng Cố Tiêu ăn cơm. Mặc dù cả hai không nói gì nhưng chắc chắn là bầu không khí đang vô cùng tốt đẹp và hài hoà.
Hạ Cẩn Du vừa ăn vừa cảm thán, đúng là ở chung không lâu nhưng dường như cái gì cũng đều rất tự nhiên quen thuộc. Cố Tiêu lúc nào cũng có thể hiểu ý của cậu, cho cậu lời khuyên tốt và còn rất tinh tế trong từng hành động nhỏ.
Đây chắc chắn là mẫu người yêu lí tưởng mà rất nhiều người con gái ao ước.
Sau khi ăn xong, Hạ Cẩn Du dọn dẹp bàn ăn, để chén đĩa vào máy rửa rồi trở về phòng của mình. Cố Tiêu thì đi đến phòng làm việc, lúc nào Hạ Cẩn Du cũng thấy anh bận rộn như vậy.
Hạ Cẩn Du ngồi trước bàn học, trên bàn đều là sách vở và đề, bài tập dày hợp thành một độ cao nhất định. Bây giờ Hạ Cẩn Du hầu như đã ôn lại được toàn bộ những kiến thức trọng tâm, bất giác đã có thể tiếp thu tốt kiến thử trên trường, thứ hạng cũng tăng lên rất nhiều.
Kì thi giữa kì sắp tới, nói không chừng có thể sẽ khiến mọi người kinh ngạc. Vì muốn thay đổi bản thân, Hạ Cẩn Du này sẽ cố gắng thật tốt. Làm nhiều bài tập, học hành chăm chỉ, phấn đầu vì lí tưởng của bản thân!.
"Cố lên Hạ Cẩn Du, mày làm được mà!". Hạ Cẩn Du vỗ vỗ mặt mình để lên tinh thần, cậu lấy ra một đề toán, bắt đầu làm.
***
Ở một nơi khác, Hạ Linh vẫn không lo lắng gì về tình cảm của những người xung quanh dành cho mình. Cô ta bắt đầu lên một kế hoạch hãm hại Hạ Cẩn Du.
Dù cho cô ta tự tin thế nào, nhưng càng tự tin thì tính tình muốn đảm bảo mọi thứ trong tầm kiểm soát của mình vẫn ở đó. Cô ta vừa tự tin cũng vừa lo sợ sẽ bại lộ mọi chuyện, đến lúc đó, kết cục của cô ta sẽ không thể tốt đẹp được.
Vì thế bây giờ, cô ta muốn tiêu diệt tận gốc Hạ Cẩn Du, một mầm móng gây hại cho cô ta.
Hạ Linh tìm đến bạn thân của mình, hơi buồn bã nói:"Cao Tuyết, cậu ôn bài xong chưa?".
Cao Tuyết thở dài, cô nhìn Hạ Linh, dù khó chịu nhưng vẫn phải nở nụ cười điềm đạm:" Sắp xong rồi, cậu sao thế? Có chuyện gì sao?".
"Tớ... Tớ...". Hạ Linh ngập ngừng, ra vẻ muốn nói nhưng lại thôi. Cao Tuyết thấy thế thì cũng tò mò:"Khó nói lắm sao? Cậu yên tâm đi, tớ sẽ không nói cho người khác biết đâu".
"Đây thật sự là chuyện lớn đó..., tớ... Tớ hơi sợ".
Cao Tuyết bỏ bài tập trên tay xuống, cô đi lại ngồi gần Hạ Linh:" Cậu cứ nói đi, tớ sẽ bảo vệ cậu mà".
"Thật ra thì... Cậu biết đó, dạo này thành tích của l Hạ Cẩn Du vẫn luôn tăng".
Cao Tuyết nhíu mày:" Thế thôi à? Vậy thì có chuyện gì đâu cơ chứ?".
"Vấn đề không phải ở đó, mà là lúc nãy tới vào phòng giáo viên. Sau đó tớ thấy Hạ Cẩn Du đang... đang cầm một tờ giấy, nhìn qua rất giống đề kiểm tra. Tớ sợ bị phát hiện nên chạy ngay về lớp". Để làm tăng sức thuyết phục, Hạ Linh còn cố gắng làm ra vài giọt nước mắt, khuôn mặt sợ hãi hơi run lên.
Hiển nhiên điều đó làm Cao Tuyết tức giận, cô ta đập bàn đứng lên như muốn chạy đi tìm giáo viên và Hạ Cẩn Du ngay:" Cái gì cơ? Nó dám trộm đề kiểm tra? Tớ phải nói chuyện này với giáo viên mới được".
Hạ Linh sợ hãi níu Cao Tuyết lại:" Đừng... Cậu đừng nói mà. Nếu cậu ấy biết là do mình nói ra chắc chắn sẽ không tha cho mình đâu".
Cao Tuyết ôm Hạ Linh lại:" Cậu cần gì phải sợ nó? Có mình bảo vệ cậu, dù cho đại ca trong trường cũng không dám làm gì".