Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
142
Náo loạn như vậy, tôi không thể giao tiếp cùng Lâu Thư Mặc được nữa, chỉ có thể viết trên bản nháp.
Tôi: Đàn anh, lúc nãy cảm ơn anh! Nhưng anh nói đến nhà anh ăn tối... Bố mẹ anh cũng sẽ đến à?
Sau khi viết xong tôi đẩy nó sang bên Lâu Thư Mặc, sau khi anh hiểu thì đọc tờ giấy rồi bắt đầu trả lời tôi.
Lâu Thư Mặc: Ừm, bởi vì tháng này anh có việc không về nhà, bọn họ nói muốn tới đây, còn nói sẽ mang theo rất nhiều đồ ăn ngon, đến lúc đó em rảnh rỗi thì tới cùng thưởng thức đi, dù sao chúng ta cũng ở gần nhau, không phải vì lý do nào khác đâu.
Tôi: Như vậy à, vậy ok, bố mẹ anh cũng ở trong thành phố này à?
Lâu Thư Mặc: Đúng vậy, nhà anh ở khu A, trước kia mỗi tháng anh đều trở về một chuyến, tháng này bởi vì chuyện của app nên tương đối bận rộn, không có về.
Tôi: Vậy à, có thời gian thì liên lạc, giờ nghe giảng đã.
143
Hôm đó sau khi nghe giảng xong, tôi cùng Lâu Thư Mặc trở về căn hộ, bởi vì buổi sáng chỉ có một tiết học.
Sau khi trở về căn hộ, wechat của tôi sắp nổ tung, các bạn cùng lớp trong lớp đều hỏi tôi làm thế nào mà tôi quen được với Lâu Thư Mặc, hơn nữa còn bảo tôi lần sau chơi hẹn Lâu Thư Mặc ra ngoài, thậm chí còn có một nữ sinh gửi tin nhắn nói: "Tiểu Vũ cậu và đàn anh quá dũng cảm, đừng sợ ánh mắt của người khác, nhất định phải kiên trì, chúc các cậu hạnh phúc! ps: Đàn anh đúng là cuồng vợ nhìn chằm chằm luôn!! ”
"..." Tôi nghĩ có phải cô ấy đã hiểu lầm điều gì đó hay không.
144
Khi đêm đến, đây là một khoảnh khắc mà tôi mong đợi và sợ hãi nhất.
Tôi ngủ thiếp đi lúc hơn 10 giờ, tiếp theo, tôi đến phòng ngủ của Lâu Thư Mặc.
Trên thân thể không có bất kỳ xúc cảm gì, vừa nhìn hoàn cảnh chung quanh cũng là ở trong ngăn kéo nhỏ hẹp, cẩn thận đếm số lượng bao cao su, vẫn là bảy cái!
Lâu Thư Mặc tên này không phải là bất lực chứ, sao hai ngày rồi mà không dùng cái nào!
Tôi tức giận, dùng góc nhìn bao cao su nhìn ra ngoài xem Lâu Thư Mặc rốt cuộc đang làm gì.
Rồi tôi thấy anh đeo một cặp kính gọng vàng ngồi trước máy vi tính gõ code.
Ánh đèn vàng nhạt của đèn bàn chiếu lên gương mặt góc cạnh rõ ràng của Lâu Thư Mặc, người đàn ông nghiêm túc chuyên chú nhìn màn hình máy tính dùng mười ngón tay thon dài thuần thục gõ vào bàn phím, âm thanh mà anh tạo ra dường như có một chút sức sống trong đêm yên tĩnh.
Tôi cứ buồn chán như vậy nhìn Lâu Thư Mặc gõ bàn phím, đợi đến hơn một giờ anh mới ngừng lại, tiếp theo nhìn anh duỗi eo giãn gân cốt, sau đó thấy anh bắt đầu vươn tay cởi nút áo sơ mi, cởi quần áo ra.
Ôi, ôi! Anh muốn đến phải không?! Trái tim phấn khích của tôi đang nhảy điên cuồng, tôi có thể nhìn thấy tám cơ bụng và con gà lớn!
145
Nhưng tôi thấy thì thấy được, không ngờ tới Lâu Thư Mặc lại không tới sử dụng tôi, mà là đi vào trong phòng tắm tắm rửa.
Mẹ kiếp, tắm tại sao phải cởi quần áo trong phòng ngủ, xin vui lòng đi thẳng vào phòng tắm cởi.
146
Sau đó, đêm đó không có việc gì phát sinh, Lâu Thư Mặc tắm rửa xong sấy tóc xong thì đi ngủ thẳng cẳng.
Nhưng, tôi không ngờ được... Cho đến tận cuối tuần này, Lâu Thư Mặc vẫn chưa từng tiến hành nghiên cứu bao cao su.
Anh… rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
147
Đêm trước buổi hẹn cơm cuối tuần, tôi cảm thấy mình cần phải làm chút hành động, ngày mai lúc đi ăn cơm thuận tiện nói chuyện với Lâu Thư Mặc.
148
Chẳng bao lâu, ngày cuối tuần đã đến.
Tối hôm qua Lâu Thư Mặc có nhắn tin tới, nói là khoảng 7 giờ tối ăn cơm, bảo tôi rảnh rỗi có thể đến sớm một chút.
Bởi vì có người lớn ở đây, cho nên trước khi đi tới buổi hẹn, tôi vẫn đi tới siêu thị dưới lầu mua hoa quả và thùng sữa, đến nhà người ta ăn cơm cũng không thể đi tay không.
Rồi khi về đến nhà, tôi thay bộ đồ mà mẹ tôi thích nhất, gọi là bộ đồ không thể thiếu lúc gặp phụ huynh. Nhân tiện cũng chải tóc, nhìn vào gương, cảm giác giống như học sinh cấp ba...
Thôi nào, mặc kệ đi.