Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Cháo
“Tiểu Dương về rồi à.
Đúng lúc quá, ngồi đi.
” Bình thường mẹ chẳng bao giờ hòa ái thân thiện với Quý Thời Dương như vậy hôm nay lại đột nhiên cười chào đón cậu.
Trương Linh vừa chừa ra một chỗ ngồi cho Quý Thời Dương vừa nói: “Đúng lúc lắm, vừa định gọi điện cho con đấy.
”
Quý Thời Dương rợn tóc gáy, nhưng không thể không chào hỏi với Mạnh Bình và Hoắc Xuyên: “Con chào hai bác.
”
“An An nói chút nữa tan làm sẽ qua.
Hôm nay hai bác đến chủ yếu là muốn trò chuyện chuyện kết hôn của con và An An một chút.
” Mạnh Bình nói, “Sắp thành người một nhà với nhau rồi, bác mừng lắm.
”
Nghe đến hai chữ kết hôn là đầu cậu đột nhiên nhói một cái, xem ra cả nhà đã biết hết rồi.
Nước đi này tại hạ không lường trước được, Hoắc An còn nói cho cậu thêm thời gian suy nghĩ kia mà, giờ lại có khuynh hướng muốn chốt luôn ngày cưới là thế nào.
Nhưng mỗi lần cậu muốn chen miệng vào thì lại bị ánh mắt Quý Kiến Hoa ghim chặt lại.
Ánh mắt nóng bỏng của chị cả và thằng em cũng rơi trên người cậu làm cậu không đỡ nổi.
Thời gian bàn luận chừng 2 tiếng, khi cuộc đời của Quý Thời Dương đã bị sắp xếp đâu ra đó rồi thì Hoắc An cuối cùng cũng xuất hiện.
“Xin lỗi cô chú, công ty có vài việc nên cháu tới muộn.
” Hoắc An nói xong thì đưa mấy hộp quà ra, “Đây là quà ra mắt của cháu với cô chú, chị cả và em trai ạ.
”
Tuy Trương Linh thuộc tầng lớp bình dân nhưng nhìn một cái là biết túi đồ kia không hề rẻ chút nào, bà ra vẻ từ chối: “Không được không được, sính lễ đã nhận rồi sao có thể không biết xấu hổ như vậy được.
”
Mạnh Bình cầm túi đặt vào tay Trương Linh: “Sính lễ là sính lễ, quà ra mắt vẫn phải cần chứ.
”
“Cái gì! Mẹ, mẹ nhận sính lễ rồi ạ?” Quý Thời Dương vô cùng kinh ngạc.
Môi Trương Linh vừa cong lên đã lại không vui nhìn về phía cậu, đang định nói thì Mạnh Bình vội giảng hòa: “Lễ nghi cả mà.
”
Quý Kiến Hoa không cho phép Quý Thời Dương quấy rối, vội chêm vào: “Hôm nay ngày vui, ông bà sui gia ở lại cùng ăn cơm đi.
”
“Được được được.
”
Quý Thời Dương lén nói chuyện với Hoắc An, “Hôm nay anh để hai bác tới nhà em à?”
Hoắc An chối: “Không phải tôi.
”
Lần này thật sự không phải do anh, anh vốn định đợi một khoảng thời gian ngắn nữa mới đến chơi nhà, không nghĩ tới lại bị cha mẹ mình cướp mất, anh cũng chỉ vừa được biết lúc nãy.
Quý Thời Dương tủi thân, cứ cảm thấy mình bị bán đi một cách không rõ ràng.
.