Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Bàn
75.
Tôi nằm nghiêng trên giường, Bách Liên ôm lấy tôi từ sau lưng, chân tôi và chân hắn giao nhau.
Hắn véo véo eo tôi, nói: "Ngày mai đến trường ngồi yên sau xe anh nhé."
"Không," Tôi lẫm liệt nói, "Bây giờ tôi với anh ân đoạn nghĩa tuyệt rồi."
Bách Liên nói: "Thế ngày mai đừng ăn cơm anh nấu."
Tôi nói: "Không ăn thì không ăn."
Bách Liên nói: "Cũng không cho đặt cơm ngoài."
Tôi nói: "Không đặt thì không đặt."
Hắn nặng nề mà véo mông tôi một cái, sau khi tôi đau đến gào một tiếng, lại nghe thấy hắn nói: "Cũng đừng nghĩ đến việc tới nhà thằng huynh đệ giúp đỡ lẫn nhau kia của em ăn chùa cơm."
76.
Sao hắn như con giun trong bụng tôi thế, sợ thật.
77.
Nếu ba tôi thấy cảnh tôi ngậm bánh sandwich ngồi yên sau xe Bạch Liên đến trường, nói không chừng sẽ cảm động phát khóc với tình huynh đệ thắm thiết của hai bọn tôi.
Mà tôi chỉ cảm thấy đây là hình ảnh giai cấp thống trị nắm chắc trong tay vận mệnh của quần chúng nhân dân.
Mấy ngày nay tan học tôi cũng không thể tìm Từ Dập nữa, vì tôi phải về nhà cùng Bách Liên.
Bách Liên nói: "Hôm qua không phải còn bảo tình cảm của chúng ta sâu đậm như Thái Bình Dương sao, bây giờ lại không vui vẻ thế này à?"
Tôi nói: "Thái Bình Dương này sắp làm tôi chết chìm rồi."
"Lý Vọng, em nghe cho kỹ này," Bách Liên nói, "Trước khi ba em với mẹ anh về, anh chính là người giám hộ của em."
Tôi nói: "Ba tôi còn chẳng thiết quân luật với tôi, thế mà anh lại hạn chế tự do thân thể của tôi."
Chúng tôi ra ngoài sớm, lúc hắn đạp đến một chỗ quẹo, quay đầu cắn một cái lên bánh mì tôi đang ngậm, nói: "Vì ổng là ba em, còn anh là anh của em."
78.
Lúc tôi lên văn phòng thì đụng phải công tử bột.
Sau khi cậu ta đi ra còn đặc biệt đứng đợi tôi ở chỗ khúc quanh cầu thang một hồi.
Chờ tôi đứng trước mặt cậu ta rồi, cậu ta lưỡng lự một chút, hỏi tôi: "Cậu và Từ Dập..."
Tôi nói: "Là quan hệ bạn học bình thường."
Lâm Tú Chương im lặng nhìn tôi, nói: "Tôi nghe thấy rồi."
Tôi nghiêm túc nhớ lại một chút, cũng không nhớ ra nổi bản thân đã nói cái gì, thờ ơ hỏi cậu ta: "Cậu nghe thấy cái gì?"
Lâm Tú Chương nói: "Các cậu đang làm chuyện mà giữa bạn học sẽ không làm."
Tôi tuy không đánh lại được Bách Liên, nhưng đánh công tử bột thì dư sức. Nếu cậu ta dám truyền chuyện này ra ngoài, tôi nhất định sẽ đập cậu ta đến nỗi mẹ cũng chẳng nhận ra.
"Người anh em, cậu nên đến khoa tai mũi họng xem thử đi." Tôi nói, "Người mà chõ mõm vào chuyện người khác nhiều là dễ xuất hiện ảo thính lắm đấy."
Cậu ta nghe lời tôi xong, lại không thấy tức giận, cũng không xấu hổ rời đi.
Lâm Tú Chương trong mắt không cười, nhưng khoé môi lại có.
Cậu ta nói với tôi: "Tôi dùng điện thoại thu âm lại rồi, cậu không tin, tan học có thể tới phòng âm nhạc nghe thử."
79.
Tôi bị một câu nói của cậu ta làm sốc đến nỗi hết 2 tiết Toán cũng không thấy buồn ngủ.
Tôi bỗng nghĩ đến một việc.
Trước đây mẹ tôi nói với tôi, trong mơ ngược với thực tại.
Làm gì có chuyện công tử bột âm hiểm thâm độc như vậy đi làm nam hai ôn nhu khổ tình chứ? Hơn nữa tôi nghĩ lại cẩn thận, Từ Dập với Bách Liên cũng có thành một đôi đâu.
Chỉ có tôi! Chỉ có tôi đang cố gắng đi theo hướng thằng em kế độc ác "vừa đĩ vừa xấu xa"!
Thế nhưng, rốt cuộc là vì sao?
Vì sao cậu ta ghi âm? Chẳng lẽ là cậu ta biết tôi một tháng có 2000 tiền tiêu vặt, muốn lấy cái này ra doạ tôi à?