Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Bàn
135.
Chủ nhiệm lớp hỏi tôi có muốn đổi chỗ lên đằng trước không, bảo cứ để tôi ngồi một mình đằng sau cũng không hay lắm.
Tôi nói bỏ qua đi, lớp học sĩ số lẻ, vừa hay tôi không muốn bạn cùng bàn, vậy cứ dứt khoát để tôi ngồi một mình là được rồi.
Chủ nhiệm lớp rất cảm động, nói: "Lý Vọng, em đây là vì người quên mình đó. Không thì đổi cho em ngồi cạnh bục giảng, thế thì em có thể nghe rõ bài giảng hơn chút."
Tôi nói: "Cái này thì không cần đâu ạ."
Tôi ngồi hàng cuối chính là vì đi học ăn được ngủ được, thỉnh thoảng còn có thể đọc tạp chí người khác dâng cho, nếu giờ ngồi hàng đầu, không phải chỉ có thể ăn bụi phấn sao!
Chủ nhiệm lớp thấy tôi thái độ kiên quyết, liền không nhắc lại chuyện đổi chỗ nữa. Ổng vỗ vỗ vai tôi, nói: "Lý Vọng, lúc trước thầy còn lo em không thể nào ngồi vững vị trí lớp trưởng, nhưng bây giờ em học tập khắc khổ như vậy, thực sự là tấm gương tốt cho các bạn đấy!"
Ổng nhấp một ngụm trà, moi ra một viên kẹo từ trong ngăn kéo ra cho tôi, lại nói: "Lần trước phát biểu dưới quốc kỳ cũng rất hay, hiệu trưởng đặc biệt khen em với thầy, bảo thằng nhóc em vừa đẹp trai vừa hài hước, đúng là có tài năng."
Cái ngôn luận công kích những bạn học không có não ở trên đài của tôi vậy mà lại có thể được hiệu trưởng gật đầu đồng ý...
Nếu mẹ tôi biết tôi chơi trội đến vậy ở trường, nhất định sẽ lại vui mừng vả tôi hai phát.
136.
Thỉnh thoảng sẽ có người lớp khác đi vào từ cửa sau nói chuyện với tôi, có lúc là sang hỏi số điện thoại của tôi, có lúc là sang đưa hoa quả đồ ăn.
Sau đó tôi liền đặc biệt mua một một cái hộp đặt ở bàn bên cạnh, ai muốn đưa đồ ăn vặt cho tôi thì để thẳng vào trong là được, khỏi cần đặc biệt ra bắt chuyện với tôi.
Đi xem khỉ trong vườn bách thú cũng phải mua vé vào cửa, bọn họ tới xem tôi đương nhiên cũng phải mang gì đó qua đây rồi.
Tôi cảm thấy đây là một chuyện rất công bằng, yên dạ yên lòng, không cảm thấy nhận đồ thì ngại gì.
137.
Lúc họp lớp buổi chiều, chủ nhiệm lớp không ở đây, tôi chỉ có thể cố gắng chống dậy đi lên.
Tôi đẩy đẩy gọng kính tròn, liếc nhìn một vòng hơn 60 cái đầu, nói với bọn họ: "Tuy chẳng liên quan đếch gì tới tôi, nhưng tôi hi vọng mọi người bình thường đều cố gắng học tập, để kéo thành tích lớp ta lên một chút, ít nhiều gì cũng đừng đội sổ."
Nhóm đàn em cầm đầu hô được.
"Đương nhiên thành tích của tôi cũng không tốt, trước đây cũng không cố gắng học hành. Đúng, tôi uốn tóc, xỏ khuyên tai, cả người đích thực chính là một công trình vi phạm luật lệ. Tôi không sợ người khác coi thường tôi, dù sao cũng chẳng ai quản tôi về sau có thành một tên rách nát hay không." Tôi nói, "Gần đây tôi bỗng hiểu ra một điều, cậu sống rách nát hay không, thực sự chẳng liên quan gì đến người khác. Giáo viên không có cách nào quản cậu đờ người trong lớp hay tan học không làm bài tập, không có cách nào quản cậu có làm người tốt hay không, cậu muốn bỏ mặc chính mình biến thành bùn nát, thì cũng không có ai ép buộc cậu trở thành ngôi sao."
Bọn họ đều không nói chuyện nữa, liền ngẩng đầu hết lên nhìn tôi.
"Anh tôi nói, làm thêm một đề, chính là leo lên trên thêm một bước." Tôi nói, "Với cả cậu vứt thẳng đề thi vào thùng rác quá lãng phí, lấy về bọc đùi gà cũng tốt mà."
Tôi nghĩ thầm chắc cũng chẳng có ai muốn nghe tôi phát biểu, nói xong tôi liền tượng trưng mà tổng kết một cái, nói: "Nếu các cậu lần tới thi được vào top 3 lớp thường, thì tôi khao cả lớp uống trà sữa, các cậu thấy được không? Thấy không được thì trên đường về nhà cẩn thận chút, tôi đánh từng đứa một."
138.
Lúc Bách Liên đi qua lớp 19, phát hiện trên bảng tin lớp 19 vẽ một thằng nhóc mặt quả táo.
Hắn cảm thấy khá quen, nhìn đi nhìn lại mấy lần, mới xác định tranh này đúng là Lý Vọng.
Tuy Lý Vọng không kể chuyện trong lớp với hắn nhiều lắm, nhưng hắn lờ mờ có thể cảm giác được hẳn là Lý Vọng rất được hoan nghênh.
Lúc tập diễn hắn trò chuyện đôi câu với Lâm Tú Chương, đối phương vậy mà rất tự nhiên gật gật đầu, nói: "Lớp bọn họ ngay cả huy hiệu lớp cũng là quả táo, còn là cả lớp đồng ý."
139.
Bách Liên nói với tôi: "Bạn học lớp em hình như đều rất thích em."
Tôi dựa đầu giường đọc sách giáo khoa tiếng Anh, ngáp một cái, lấy mu bàn tay dụi dụi mắt, thờ ơ nói: "Đương nhiên rồi, đứa nào không thích em đều bị em đánh cả, thế là chỉ có thể thích em thôi."