Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Bàn
191.
Buổi trưa nắng to, nhiệt độ dần lên cao, tôi cùng Bách Liên ăn tô mì ở ven đường xong, liền an vị yên sau xe đạp hắn về trường.
Bách Liên nói tan tiết 1 thì qua tìm tôi, sau khi phát hiện tôi không ở, liền đặc biệt xin nghỉ ra ngoài.
Tôi thuận tay túm lấy cây cỏ đuôi chó ven đường, rầu rĩ không vui nói: "Anh, lại sắp bị ghi tên trốn học rồi."
Bách Liên nói: "Anh nói rõ tình huống với giáo viên rồi, không sao."
Về sau tôi mới biết lý do hắn xin nghỉ cho tôi là sáng sớm bị tiêu chảy đến nỗi ngất xỉu do mất nước.
Bảo sao chủ nhiệm lớp không chỉ không hỏi nhiều, mà trong ánh mắt nhìn tôi còn tràn đầy tình thương của cha hiền hoà với thông cảm...
192.
Chỗ ngồi của tôi bị người ta đặt một đống quà nhỏ, có mấy cái viết tên, nhưng tôi không biết đấy là ai, trí nhớ của tôi ở phương diện này không tốt lắm, phải qua thật lâu mới nhớ được tên người khác.
Tuy tôi không nhớ hết tên người trong lớp, nhưng bọn họ đều sống rất Lôi Phong [1], còn có một nữ sinh chép bài buổi sáng hộ tôi.
[1]: Đại khái là kiểu sống vì người quên mình, lấy việc giúp người làm niềm vui ấy các bác
Nữ sinh vẫn có đặc quyền với tôi, nhỏ muốn sờ tóc tôi, tôi liền cúi đầu cho nhỏ sờ.
Đương nhiên không phải ai cũng được vuốt tóc tôi, tôi không muốn có nỗi buồn phiền tuổi còn trẻ đã bị vuốt đến nỗi rụng tóc, nếu mấy thằng đệ kia đến hỏi tôi, tôi sẽ chỉ ân cần nói với chúng nó một câu "cút cmmđ".
193.
Trước buổi tổng duyệt chính thức của nhóm, tôi mới biết Lâm Tú Chương còn đặt trang phục sân khấu cho bốn người bọn tôi.
Hôm nay lớp tôi dạy lố giờ, nên chờ đến lúc tôi đến hậu trường, Từ Dập và Bách Liên đều đã thay sang âu phục thẳng thớm.
Từ Dập là âu phục đen, Bách Liên là âu phục trắng.
Bọn họ vốn đều đẹp trai, mặc thế này càng thêm mặt người dạ chó, đặt giữa đoàn người cũng như đang phát sáng lấp lánh, đương nhiên thu hút rất nhiều ánh mắt.
Tôi đè giọng hỏi bạn học Lâm: "Tôi cũng có quần áo như thế à?"
Lâm Tú Chương xách theo hộp đàn violin, gật gật đầu, nói: "Có đó."
Cậu ta dưới ánh đèn mờ tối nhìn trông rất xinh đẹp, mặt mũi hiền lành.
Lúc tôi đi theo cậu ta đến phòng thay đồ, mới biết thứ cậu ta chuẩn bị cho tôi là một chiếc váy ren tầng tầng lớp lớp.
194.
"Tôi thấy chiếc váy này rất đáng yêu." Cậu ta cầm chiếc váy khoa tay múa chân trên người tôi, nói, "Cậu có thích không?"
Tôi nói: "Người anh em, thích thì tự đi mà mặc."
Lâm Tú Chương nói: "Dù sao cũng là yêu cầu nhân vật mà, cái này đặc biệt làm theo size của cậu đó."
"Tôi diễn lợn chứ không phải Juliet." Tôi tựa vào tường, khoanh tay suy nghĩ một hồi, nói, "Chờ chút, làm sao cậu biết size của tôi?"
Lâm Tú Chương giũ giũ chiếc váy trong tay, cúi đầu nói: "Thực ra cũng không phải hoàn toàn là yêu cầu nhân vật, còn có cả sở thích cá nhân của tôi nữa. Cậu không thích bộ này, tôi đổi cho cậu bộ khác nha?"
195.
Cậu ta biến thái quá sức bộc trực thành khẩn, vậy nên trong lúc nhất thời tôi không thốt ra được lời nào phản bác cậu ta.
Tôi nghĩ dù sao đội khăn trùm đầu thì chẳng ai biết là tôi, mặc cái váy cũng chẳng lấy mạng tôi, thế nên miễn cưỡng đáp ứng.
Tôi nói: "Thế tôi tự vào thay."
Lâm Tú Chương nói: "Cái váy này kéo khoá đằng sau, tự cậu kéo không được đâu."
196.
Đúng là rất vừa người, kể cả phần eo cũng vừa.
Lúc cậu ta ở trong bóng tối kéo khoá giúp tôi, còn hôn trên lưng tôi một cái, còn đặt cằm trên vai tôi, ôm tôi một hồi mới buông ra.
Lâm công tử bột nhẹ giọng nói với tôi: "Bạn Lý Vọng, cậu là vị sữa dâu đó."
197.
Tôi nói: "Sữa tắm mùi sữa mua một tặng một ở siêu thị, cậu thích thật thì tôi tặng cậu một chai."