Tần Phương thầm mến anh chàng khoá trên của mình nhưng không dám bày tỏ, cho tới gia đình cô xảy ra biến cố, cô cũng không còn tâm trí để nghĩ đến chuyện tình cảm nữa.
Mười năm sau, khi đi tìm việc làm, cô lại vô tình gặp lại đàn anh thuở ấy.
"May mắn cả đời của anh chính là gặp được em. Nếu biết duyên số của chúng ta bắt đầu từ mười năm trước, thì khi ấy anh đã giữ chặt em bên mình, không rời không bỏ."
"Tầm Phương! Em chính là viên kẹo ngọt anh khát khao."