Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Chị Tri Ngôn, em có ảnh lúc nhỏ của anh em, đáng yêu lắm luôn ~ có thể cho chị hết!”
“Không có hứng thú.”
“Vậy, vậy chị muốn biết bát quái gì của anh em, em đều có thể nói hết!”
“Càng không có hứng thú!”
Mắt thấy cái gì cũng không đả động được Khương Tri Ngôn, Úc Quân Sách trực tiếp buột miệng thốt: “Chị Tri Ngôn, em trả lương cho chị được không? 1000 chữ 1000, không đúng! 2000 tệ!”
Này đây anh ta vốn dĩ cũng không ôm hy vọng, rốt cuộc Khương Tri Ngôn đã là bã xã sắp cưới vào cửa của anh anh ta, còn thiếu chút tiền đó sao?
Nhưng mà Khương Tri Ngôn trước đó vẫn luôn cự tuyệt chém đinh chặt sắt vào lần này thế mà lại khả nghi mà tạm dừng một chút!. Chính chủ, гủ bạn đọc chung ﹎ TRu𝗠TR U𝙔𝗘𝐍.Ⅴn ﹎
—— có hy vọng!
1000 chữ 2000 tệ, 25.000 ngàn chữ chính là 50.000 tệ, lấy tốc độ tay của cô trong 1 tiếng có thể đánh được 2000-2500, chỉ cần hầm một đêm……
“Tôi cự tuyệt!”
Khương Tri Ngôn lại lần nữa cự tuyệt trước lúc Úc Quân Sách còn muốn tăng giá.
Nếu đổi làm cô của trước kia thì chắc chắn là đáp ứng ngay rồi, nhưng sau khi lao lực mà chết, Khương Tri Ngôn đã không còn hứng thú với loại hành vi lấy mệnh đổi tiền này.
Nếu không phải việc làm Úc Nam Diễn cho tới tiền mau lại nhẹ nhàng, Khương Tri Ngôn chắc chắn cũng sẽ không đáp ứng.
Mấu chốt nhất chính là!
Cô hiện tại đã là người phụ nữ lương tháng 100.000, mấy chục ngàn tệ hèn mọn đã không đả động được cô nữa.
Nói rồi, Khương Tri Ngôn bắt đầu bẻ hai cái tay đang gắt gao túm lấy tay áo của mình, “Buông ra!”
“Không buông!”
“Cậu có buông không?”
“Không buông không buông, chính là không buông!”
Bàn tay cầm bút của Úc Nam Diễn ở một bên hơi hơi dùng sức, vẽ ra một nét thật đậm trên văn kiện, anh có trầm mê công tác đi nữa, vào lúc này cũng không cách nào tự hỏi.
Hai cái người này đều là đứa bé 3 tuổi à?!
Thấy một màn như vậy, tầm mắt Triệu Đào hướng lên trời, đây là việc nhà của ông chủ, anh bớt xen vào thì hơn.
Có điều Khương Tri Ngôn sạch sẽ lưu loát mà cự tuyệt điều kiện 1000 chữ 2000 tệ như vầy vẫn là làm Triệu Đào có chút kinh ngạc.
Rốt cuộc xem lúc cô ấy đáp ứng boss khi trước nhanh như thế, Triệu Đào cảm thấy cô vẫn là rất thích tiền.
Giờ chỉ cần thức đêm là có thể kiếm 50.000 tệ, chỉ sợ cả đống người đều cướp làm, nếu không phải mình còn phải làm việc cho Úc Nam Diễn, anh cũng rất là động tâm đó được chứ?
Cho nên……
Triệu Đào nhìn chăm chú vào Khương Tri Ngôn, trước kia cô nói mình rất cá mặn là thật?
Mắt thấy Khương Tri Ngôn với Úc Quân Sách còn có thể vì cái vấn đề “Có buông ra hay không” mà lại thêm mấy chục hiệp, Úc Nam Diễn vỗ bút lên bàn.
“Im lặng!”
Hai người họ đồng thời dừng động tác lại, sau đó động tác nhất trí tách ra đứng yên, sao lại đã quên là bên cạnh vẫn còn ông chủ lớn / anh trai mình chứ.
Úc Nam Diễn dẫn đầu nhìn về phía Úc Quân Sách: “Không hoàn thành bài tập đúng hạn, lâm thời ôm chân Phật còn ý đồ hối lộ người khác gian lận, Úc Quân Sách cậu tự kiểm điểm lại cho kỹ cho anh!”
Úc Quân Sách nháy mắt suy sụp mặt mũi, bằng kinh nhiệm nhiều năm của anh ta, Úc Nam Diễn nói phải tự kiểm điểm cho kỹ đây không phải chỉ đơn giản nhận sai là xong, sau này còn có các đại chiêu liên tiếp chờ anh ta đó.
Chỉ là Úc Nam Diễn không phải Khương Tri Ngôn, anh ta dám làm nũng cò kè mặc cả với Khương Tri Ngôn lại không dám làm gì trước mặt Úc Nam Diễn đang phát hỏa.
Vốn dĩ loại chuyện này nên trộm tiến hành, tiếc thay khi anh ta nhắn tin chợt không cẩn thận bị Triệu Đào nhìn thấy, Triệu Đào lại “không cẩn thận” hỏi ra, cứ vậy đấy, Úc Nam Diễn đương nhiên cũng biết rồi.
Cố tình lúc đó Úc Nam Diễn không nói gì, theo Úc Quân Sách nghĩ không nói lời nào chính là cam chịu.
Mệt cho anh ta còn tưởng bở anh trai anh ta lương tâm quá độ đồng ý hành vi này đó.
Làm nửa ngày té ra là câu cá chấp pháp! Nhiều tội cùng phạt!
Đáng giận, mấy người xã hội giảo hoạt này!
Mà bên kia, Khương Tri Ngôn lại gắt gao nhìn chằm chằm cái bàn trước mặt Úc Nam Diễn, ý đồ hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, sao cô lại quên mất ông chủ lớn còn đang ở bên cạnh chứ?
“Liễu Liễu.” Úc Nam Diễn mở miệng, đối mặt với Khương Tri Ngôn, anh ấy thật không có bộ dáng thấm người hồi nãy, hoàn mỹ mà thuyết minh cái gì gọi là tiêu chuẩn kép.
Làm Úc Quân Sách nhịn không được mà hô to vài tiếng “Trọng sắc khinh đệ” trong lòng!
“Có!”
Phản ứng của Khương Tri Ngôn làm Úc Nam Diễn đã buồn cười lại tức giận, lúc nên ngoan không ngoan, giờ lại như vậy……
“Hai hôm nay em không có rèn luyện.”
Khương Tri Ngôn: “…… Hả?”
Cô lập tức nhớ tới cuộc đối thoại trong xe hôm trước, ông chủ lớn ra lệnh bảo mình rèn luyện cho tốt, còn nói sẽ bảo chú Lâm giám sát.
Nhưng, chính là, Khương Tri Ngôn cũng không có để trong lòng.
Úc Nam Diễn bận như vậy, loại chuyện này chỉ thuận miệng nói một câu thôi, mà bên chú Lâm mình cũng có thể thu phục, ông cụ vẫn là khá dễ nói chuyện.
Cho nên cô trăm triệu không ngờ tới, mình sẽ vào lúc một ngày sắp kết thúc gặp phải vấn đề này.
“Cái, cái đó, hôm nay em đã dạo phố một ngày rồi, cũng coi như vận động đi?” Khương Tri Ngôn hoàn toàn không còn bộ dáng ra sức giằng co với Úc Quân Sách hồi nãy, ngữ khí kia ôi phải nói là chột dạ lại không tình nguyện.
Úc Nam Diễn: “Vậy vừa lúc thả lỏng một chút, chờ chút chú Lâm sẽ liền tới đây, ngày đầu tiên vận động em có thể làm nóng người đơn giản nửa tiếng trước.”
Anh vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến tiếng đập cửa cộc cộc cộc, vừa mở, quả nhiên là quản gia Lâm.
Ông từa hồ đã minh bạch tiền căn hậu quả và cũng biết sứ mệnh của mình, nhìn Khương Tri Ngôn liền lộ ra nụ cười hiền từ: “Khương tiểu thư, bộ quần áo này của cô không thích hợp vận động, không sao cả, tôi đã chuẩn bị tốt giúp cô rồi, đi theo tôi.”
Khương Tri Ngôn: “…… Dạ, làm phiền chú Lâm.”
Đã đến nước này, Khương Tri Ngôn không đi cũng phải đi.
Chẳng qua trước lúc đi cô hung hăng trừng mắt liếc Úc Quân Sách một cái, đều tại anh ta gọi cô tới, bằng không chắc chắn Úc Nam Diễn không nhớ nổi chuyện này!
25.000 chữ, cậu cứ cố, mà, viết, hết đi!
Cạch ——
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Úc Quân Sách khóc không ra nước mắt mà cầm lấy báo cáo thực tập tính toán có thể viết được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, giờ anh ta xem như rõ rồi, mình chỉ là một người công cụ, là người công cụ dùng để gọi chị Tri Ngôn lên thôi!
Vợ chồng mấy người chơi tình thú vì sao phải thương tổn đứa bé vô tội như tôi chứ!
Không biết nội tâm nhả rãnh của Úc Quân Sách, Úc Nam Diễn lại lần nữa đầu nhập vào công việc, cả căn phòng rất mau liền an tĩnh lại.
Chỉ co Triệu Đào, trên mặt anh ấy thì không nhìn ra cái gì, nhưng trong lòng là mấy chục con gà đang thét chói tai.
—— Vì sao boss lại phải quan tâm Khương Tri Ngôn có rèn luyện hay không chứ! Anh ấy theo boss nhiều năm như vậy cũng không thấy được quan tâm cái này a!
—— Liễu Liễu là nhũ danh của Khương tiểu thư sao? Sao boss lại sẽ gọi thân mật như vậy!
—— Trời xanh ơi, anh ấy sẽ không phải phát hiện bí mật gì đó chứ!
Triệu Đào, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Dưới nụ cười và sự chỉ đạo của chú Lâm, Khương Tri Ngôn đã hoàn thành các động tác như kéo duỗi, chạy chậm cỡ 40 phút để làm! Nóng! Người!
“Ngày thường Khương tiểu thư không hay rèn luyện phải không? Thiếu gia nói với tôi, vì sự khỏe mạnh của cô, về sau tôi sẽ thường xuyên đốc xúc cô.”
Chú Lâm, tuy đã gần 60 tuổi, thể lực lại tốt đến kỳ cục, cùng là làm các động tác làm nóng người như Khương Tri Ngôn, thậm chí còn càng kịch liệt hơn cô chút, nhưng Khương Tri Ngôn đã thở dốc như Daniel, mà chú Lâm lại đã bình phục, còn rất tri kỷ mà cho không ít kiến nghị để khôi phục sau vận động cho Khương Tri Ngôn.
Đây là thế giới của cường giả sao?
Kéo lê cái xác bị thương về lại phòng, Khương Tri Ngôn lựa chọn dùng phương pháp ngâm tắm để thư hoãn mệt mỏi.
Hơi nóng mông lung mơ hồ tầm mắt cô, mệt mỏi của thân thể Khương Tri Ngôn đang chậm rãi tiêu trừ, trong đầu lại đang tự hỏi vấn đề không khác Triệu Đào là mấy.
—— Úc Nam Diễn, có phải đã đối tốt với cô quá rồi hay không?
Nhưng nếu nói yêu, chắc chắn là không có, điểm này Khương Tri Ngôn vẫn là có thể cảm giác được, vậy thì “Chính mình” của trước kia từng giúp anh?
Lật khắp ký ức, Khương Tri Ngôn cũng không tìm được tin tức liên quan.
Dẹp đi, có biết hay không thì sao.
Ba năm, rất mau sẽ liền trôi qua.
*
“Em chết rồi, chị Tri Ngôn! Em thật sự chết rồi!”
“Cậu thích bia kiểu gì, tôi đi đặt.”
Hai hôm nay Úc Nam Diễn đã khôi phục ngày tháng đi sớm về trễ, chỉ là lần này còn nhiều thêm một Úc Quân Sách.
Mùa đông 6 giờ bị đánh thức, cùng nhau đến công ty với Úc Nam Diễn, đi theo sau Triệu Đào học tập, tối đến lại cùng nhau trở về với Úc Nam Diễn, trả lời vấn đề tùy cơ của anh.
Đây là cơ hội mà rất nhiều người nhà họ Úc đều khát cầu.
Nhưng đối với Úc Quân Sách mà nói, cái này còn tra tấn hơn cả giết anh ta. Mấy người bạn khác anh ta không tiện đi nhả nước đắng, Khương Tri Ngôn rất bất hạnh mà làm cái thùng rác này.
“Anh em chính là tên lòng dạ hẹp hòi! Anh ấy tuyệt đối đang trả thù em!”
Sự phẫn nộ trên màn hình di động đã sắp tràn ra, Khương Tri Ngôn chẳng chút để ý mà xem phim truyền hình đang chiếu trên máy tính bảng, tay phải lại rep tin Úc Quân Sách.
“Cậu đắc tội anh ấy cái gì?”
Bàn tay đánh chữ bên Úc Quân Sách chững lại.
—— Nói chị bao dưỡng tiểu bạch kiểm, bảo anh trai em đi bắt gian có tính không?
Úc Quân Sách che miệng lại, nỗ lực không cho nước mắt rơi, thế giới vô tình này, chỉ biết bắt nạt người thành thật như anh ta.
“Ý đồ bán manh.JPG”
“Úc Quân Sách.”
“Anh, em tới đây ~”
Trước lúc đi, Úc Quân Sách lại nhắn một tin cho Khương Tri Ngôn.
“Chị Tri Ngôn, hôm nay khi gặp khách hàng có một cô vẫn luôn vứt mị nhãn về phía anh em, mắt như bị co giật ấy. Chị yên tâm, em chắc chắn xem chừng kỹ anh em cho chị!”
Nhận được tin, Khương Tri Ngôn gửi một gói cảm xúc cố lên cho Úc Quân Sách, có lệ mười phần mười.
Vốn dĩ chính là, nếu Úc Nam Diễn mà thật có thể bị câu đi đơn giản thế, vậy thì không cần tìm cô tới giả làm vợ.
*
Mùng 7 tết, Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn lại lần nữa đi vào bổn trạch Úc gia. Lần này, là tới thương lượng đại sự —— kết hôn.
Đại bộ phận các chuyện Úc Nam Diễn sớm đã nói với Úc lão gia tử, hôm nay qua đây cũng là vì Úc lão gia tử yêu cầu.
Ông muốn giáp mặt tâm sự lần nữa với Khương Tri Ngôn.
Hôm mùng 3 hai người chỉ đơn giản chào hỏi, thêm cái sự kiện sau đó, Úc lão gia tử căn bản không có tâm tình quan tâm Khương Tri Ngôn.
Giờ đã qua mấy ngày, chuyện của Úc nhị gia tựa hồ cũng đã giải quyết gần xong, hơn nữa ngày lãnh chứng đã định ra, ông vẫn là quyết định lại gặp mặt cô bé sắp sửa thành cháu dâu của mình một lần.
Ngồi đầu bên trên trong thư phòng, nhìn cô bé trẻ tuổi phía dưới, mắt Úc lão gia tử sáng như đuốc, phảng phất có thể nhìn thấu lòng người.
Tư liệu của Khương Tri Ngôn thì Úc lão gia tử sớm đã xem mấy lần, những gì trải qua từ nhỏ đến lớn và tình huống của cha mẹ vân vân, thật ra có thể nhìn sơ sơ được phẩm tính một người.
Mà Khương Tri Ngôn, trừ bỏ phương diện tiền, ở trong mắt đại bộ phận người cũng là một cô bé ưu tú, chính lần gặp vội vàng trước đó cũng có thể nhìn ra cô không phải cái loại ái mộ hư vinh, thích đua đòi tính tình kia.
Tới cái tuổi này của Úc lão gia tử, phán đoán một người đã không còn chỉ đơn thuần là có tiền hay không, càng có rất nhiều là thích hợp và phẩm tính.
Hiển nhiên, ấn tượng đầu tiên Khương Tri Ngôn cho ông không tồi.
Nhưng mà, một khi đề cập đến kết hôn, có vài thứ liền không giống nhau.
Đặc biệt là Úc Nam Diễn, càng không giống nhau.
“Khương tiểu thư.”
Úc lão gia tử xây dựng sức ảnh hưởng đã lâu, năm đó đã có thể xông ra một tảng lớn gia nghiệp như này vào cái niên đại hỗn loạn kia hiển nhiên không phải ông cụ bình thường, khi ông nghiêm túc lên mà nhìn về phía ai đó, người nhát gan chỉ sợ sẽ bị dọa ngốc.
Khi Khương Tri Ngôn cứ vậy mà đối diện thẳng với ánh mắt ông cũng có một phần khẩn trương, còn hên cô rộng rãi, rất mau đã trấn định xuống.
“Cháu thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng để gả cho Nam Diễn à? Chẳng sợ không có hôn lễ.”
Khương Tri Ngôn vừa định gật đầu, ngay sau đó Úc lão gia tử lại mở miệng.
“Thằng cháu này của tôi, có thể xưng một câu nhân trung long phượng, dù không có sinh ở Úc gia nó cũng có thể dựa vào chính mình mà xông xáo ra một phen sự nghiệp.”
“Gia thế, dung mạo, phẩm tính đều là thượng thừa.”
Khương Tri Ngôn: …… Đây là tới khoe khoang cháu trai à?
Giây tiếp theo, Úc lão gia tử liền chợt chuyển phong cách, “Chỉ là, nó lại không nhất định là người chồng tốt, thậm chí là người cha tốt.”
“Cháu có thể chịu đựng được cuộc sống mười ngày nửa tháng cũng không gặp mặt được một lần, khi mình muốn tìm người ta nói chuyện lại không có ai sao?”
“Cháu có thể không ngại Nam Diễn không biết lời ngon tiếng ngọt, không biết hỏi han ân cần sao?”
“Hơn nữa, lấy phẩm mạo của Nam Diễn, có lẽ vĩnh viễn đều sẽ con gái trẻ tuổi xinh đẹp như tre già măng mọc bám lấy, cháu có thể vẫn luôn tin tưởng nó sao?”
“Một ngày hai ngày không có vấn đề, nhưng nếu là một năm, hai năm thì sao? Thậm chí về sau mấy đứa có con, nó cũng cứ dành đại bộ phận thời gian trên công việc như cũ, cháu có, thể, chấp, nhận sao?”
Không thể không nói, mấy vấn đề này của Úc lão gia tử đều rất đâm tim, cũng rất hiện thực.
Bất kỳ cô gái nào, chỉ cần vẫn còn ôm khát khao với hôn nhấn, nghe được mấy vấn đề này đều sẽ nghiêm túc mà tự hỏi một chút, rốt cuộc kết hôn không phải trò đùa.
Đặc biệt ở cái xã hội này, tóm lại là hà khắc với phụ nữ hơn với đàn ông nhiều lắm.
Đặc biệt là người như Úc Nam Diễn, đại bộ phận người đều sẽ nói một câu là Khương Tri Ngôn trèo cao, cô chẳng chút nghi ngờ rằng dù cho có một ngày Úc Nam Diễn thật sự ngoại tình, bị trách cứ cũng là cô bị nhiều hơn anh.
Rất không công bằng mà, không phải sao?
Cho nên Khương Tri Ngôn chưa từng nghĩ tới vấn đề kết hôn.
Cô lười, lười rửa chén, lười làm việc nhà, càng lười xử lý quan hệ vợ chồng, cũng không có hứng thú với trẻ con.
Đời người ngắn ngủi không quá trăm năm, mình sống cho vui vẻ là quan trọng nhất.
Khương Tri Ngôn chỉ muốn hưởng thụ cho đã vài thập niên dư lại, chờ tiễn ba mẹ Khương rồi, chính cô cũng già luôn rồi, liền tìm một cơ hội nói lời chào tạm biệt với thế giới.
Đương nhiên, trên đời này chắc chắn có đàn ông tốt, nhưng cô không có thời gian với tâm tình để mà gặp được, không bằng sống một mình cho xong.
Khóe môi Khương Tri Ngôn lộ ra nét cười nhợt nhạt, khi đối mặt với Úc lão gia tử cũng không luống cuống, “Ông nội Úc, dù cho bây giờ con nói đều có thể chấp nhận hết thảy, phỏng chừng ông cũng sẽ không tin tưởng, không bằng hãy để thời gian chứng minh hết thảy đi.”
Lấy tỉ suất ly hôn gần 50% hiện tại, kết hôn 3 năm lại ly hôn không khỏi quá bình thường, đến lúc đó dù có là Úc lão gia tử thì lại có thể thế nào.
Cô có thể chấp nhận hết thảy những thứ này, vì đoạn hôn nhân này vốn chính là một cuộc giao dịch, công nhân với ông chủ, nói gì mà lời ngon tiếng ngọt chứ.
Úc lão gia tử nhìn Khương Tri Ngôn, lại nhìn về phía Úc Nam Diễn, “Nam Diễn, con thì sao?”
Úc Nam Diễn cũng kiên định: “Ông nội, thời gian sẽ chứng minh hết thảy.”
Trong một hồi, cuộc hội đàm mà Khương Tri Ngôn vốn tưởng rằng sẽ khá phiền toái cứ vậy mà kết thúc, không biết Úc lão gia tử nghĩ thế nào, cũng chả biết có vừa lòng không, dù sao cuối cùng ông giữ hai người họ lại ăn cơm chiều.
Chỉ là không chờ tiệc tối bắt đầu, cô út họ Úc đột nhiên dẫn theo chồng con tới thăm Úc lão gia tử.
Khi phát hiện đám Úc Nam Diễn cũng ở đó, cô út Úc kinh hỉ vạn phần, chủ động kéo Lý Diệu Bạch qua, cũng chính là đứa con trai 8 tuổi kia của cô út, bảo nó gọi Khương Tri Ngôn “Chị”.
Mùng 3 hôm đó đông người quá, hơn nữa lúc đó đám đàn ông ở một bên khác, nên đối với chồng con của bà cô út Úc này Khương Tri Ngôn đúng là không đánh giá cẩn thận.
Hiện tại xem ra, vị “Dượng” này thân hình mảnh khảnh, đeo một cặp kính khung kim loại, trông có vài phần khí chất thư sinh văn nhược.
Nhưng con trai bọn họ……
Hình như cũng không di truyền được mỹ mạo của hai vợ chồng cô út Úc, một thằng nhóc béo ú mười phần mười, không phải cái loại béo đáng yêu kia, mà là quá béo đến độ làm ngũ quan chen thành một nắm.
Đứa bé mới 8 tuổi, thể trọng này hẳn phải nặng hơn cả Khương Tri Ngôn, rõ ràng 2 vợ chồng đều rất gầy, trong nhà cũng không thiếu tiền tìm 1 chuyên gia dinh dưỡng, sao con lại được nuôi thành……
Lý Diệu Bạch nhìn Khương Tri Ngôn đang mỉm cười, không tình nguyện hừ một tiếng, cũng không chào hỏi, cứ lo tự mình chạy sang một bên, nói với người hầu là mình muốn ăn gì đó.
Tư thế báo đồ ăn kia ôi phải nói thuần thục mười phần, vừa thấy chính là tay lão làng.
Cô út Úc xin lỗi mà cười nói với Khương Tri Ngôn: “Vợ chồng tôi bận bịu, lại là đứa con đầu nên liền khó tránh khỏi cưng chút, Khương tiểu thư không ngại chứ?”
“Đã 8 tuổi mà còn như vậy! Ra ngoài mất mặt Úc gia chúng ta!”
Khương Tri Ngôn còn chưa kịp nói chuyện, Úc lão gia tử ở một bên đã mở miệng trước, quải trượng còn đùng một cái đập trên đất, “Nhìn thấy trưởng bối cũng không chào hỏi, hai đứa ngày thường dạy dỗ nó kiểu gì vậy?”
Úc lão gia tử phát hỏa, cô út Úc đương nhiên không dám nói một câu “Không ngại chứ” như nãy với ông, vội vàng kéo con qua bảo nó chào ông.
Lý Diệu Bạch bị đánh gãy rất không vui, nhưng nhóc hẳn là có chút sợ Úc lão gia tử, vẫn là ngoan ngoãn chào hỏi không dám làm càn.
Nhưng thật ra là cái vị kế bên, cha nhóc, toàn bộ hành trình cứ như chả liên quan gì đến mình ấy, không nói chen vào mà cũng chẳng quan thiệp.
Khương Tri Ngôn yên lặng gõ ra một dấu chấm hỏi cho đôi vợ chồng này trong lòng, là vợ chồng hào môn đều lạnh nhạt thế hay chỉ đôi này đặc thù?
Hẳn là vì có Khương Tri Ngôn ở đây, Úc lão gia tử không nói gì nữa, người một nhà rất mau liền vào chỗ chuẩn bị ăn cơm chiều.
Úc lão gia tử tất nhiên là ngồi chủ vị, sau đó Khương Tri Ngôn theo Úc Nam Diễn ngồi bên trái, cả nhà cô út họ Úc ngồi bên phải, ranh giới rõ ràng, không quấy rầy nhau.
“Hôm nay Nam Diễn dẫn bạn gái tới thăm ba hả?”
Cô út Úc tựa hồ đã hoàn toàn quên sự không thoải mái vừa rồi, cười tủm tỉm lại mang chút ý vị trêu ghẹo của trưởng bối mà nhìn Khương Tri Ngôn, “Xem chừng chúng ta sắp sửa có thể ăn được kẹo mừng rồi.”
“Vâng.”
Phản ứng của Úc Nam Diễn rất lãnh đạm, nhưng cô út Úc đã quen với sự đối đãi như vậy, tươi cười không biến đổi tí nào, ngược lại còn quay đầu nhìn về phía Khương Tri Ngôn.
“Tri Ngôn là cô gái tốt, về sau Nam Diễn con cũng không thể chỉ đâm đầu lo công tác được.”
Nghe lời này giống như thật sự là một trưởng bối tốt quan tâm vãn bối, hẳn là biết Úc Nam Diễn sẽ làm cuộc đối thoại chết yểu, cô út Úc liền chuyển đề tài về phía Khương Tri Ngôn.
“Tri Ngôn về sau có tính toán gì không? Là vẫn ở Nam Hằng như cũ hay là?”
Khương Tri Ngôn mỉm cười đáp: “Con với Nam Diễn đã thương lượng rồi, về sau anh ấy phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, con chỉ phụ trách xinh đẹp như hoa.”
Cô út Úc sửng sốt, không ngờ Khương Tri Ngôn sẽ trả lời như vậy, con gái bây giờ đều theo đuổi độc lập tự mình cố gắng, không dựa đàn ông ăn cơm mà.
Mà chẳng sợ Khương Tri Ngôn thật sự nghĩ vậy, trước mặt trưởng bối không nên ra vẻ chút sao? Đây là thật đơn xuẩn hay là……?
“Cái này, cũng tốt, kết hôn liền có thể suy xét chuẩn bị có thai, về sau ở nhà chăm con cũng tốt, bảo mẫu tóm lại là kém xa mẹ ruột, không giống cô, suốt ngày đều đang bận bịu, muốn thân cận với con một chút cũng không có thời gian.”
Khương Tri Ngôn nhìn thoáng qua Lý Diệu Bạch, đứa nhỏ này vẫn cứ cúi đầu ăn cơm như cũ, đối với lời mẹ ruột mình nói cứ như không nghe được ấy.
Cô vốn dĩ cho rằng dựa theo hình tượng đối ngoại của cô út Úc, hẳn là rất khinh thường cô nào làm hoa tầm gửi, chẳng sợ là ngay trước mặt mọi người không khinh bỉ mình, cũng có thể thoáng khuyên bảo vài câu.
Nhưng giờ xem ra……
Hào môn quả nhiên không đơn giản, còn hên cô chỉ là tới kiếm tiền.
Thật ra thì lời Khương Tri Ngôn nói với cô út Úc cũng không tính là nói dối, chí ít trong giai đoạn hôn nhân với Úc Nam Diễn, cô chỉ muốn ăn ăn uống uống, làm con cá mặn, nhiều nhất là đọc xem đề thi công chức.
Nhưng chuyện này cũng phải qua một đoạn thời gian lại nói, thời tiết lạnh như vầy hoàn toàn không muốn đọc sách tí nào á ~
Giống hôm nay, khó được vào đông mà có thời tiết tốt, ánh nắng tươi sáng còn không có gió.
Nam Hằng chính thức đi làm lại, Úc Nam Diễn tất nhiên đã đi làm.
Anh không ở đây, người của cả cái biệt thự cơ bản chính là bưng Khương Tri Ngôn lên làm tổ tông.
Nghe nói cô muốn đi hoa viên phơi nắng hít thở không khí tươi mát một chút, không cần Khương Tri Ngôn động thủ đâu, các linh kiện của ghế treo trong hoa viên lại được kiểm tra lần nữa, mặt cỏ dưới chân phải sạch sẽ, còn có các loại trái cây tươi ngon đã rửa sạch cắt sẵn và một đống điểm tâm ngọt rồi đồ ăn vặt đặt trên bàn nhỏ ở một bên.
Thậm chí sợ Khương Tri Ngôn một mình nhàm chán, Daniel với Lilith cũng được dẫn tới đây theo.
Vì thế, nửa tiếng sau, nửa nằm trên ghế treo, trong lòng ôm một con mèo Ragdoll, bên chân nằm một con Samoyed, Khương Tri Ngôn cảm thấy cuộc đời mình đã viên mãn.
“Mình cũng quá hạnh phúc đi!”