Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tôi Làm Cá Mặn Chốn Hào Môn
  3. Chương 20
Trước /72 Sau

Tôi Làm Cá Mặn Chốn Hào Môn

Chương 20

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

[Quân Lâm Thiên Hạ: Chị Tri Ngôn chị đừng nghĩ bậy, anh em chắc chắn không phải vì cái này mới kết hôn với chị!]

Nhìn Úc Quân Sách như sợ mình hiểu lầm mà vội vàng nhắn tin giải thích, Khương Tri Ngôn rất muốn nói, cô tình nguyện là nguyên nhân này, chí ít như vậy an tâm hơn, mọi người đều chỉ là giao dịch tiền tài trần trụi, không lẫn lộn tình cảm riêng gì ở đây.

Ngay sau đó Úc Quân Sách lại nhắn thêm tin nữa tới đây.

[Quân Lâm Thiên Hạ: Nếu thật là nguyên nhân này, ảnh tìm một cô vợ vừa có tiền lại xinh đẹp không tốt sao?]

[Quân Lâm Thiên Hạ: Cho nên các anh chị nhất định là chân ái!]

Khương Tri Ngôn:…… Có bị an ủi đến, cảm ơn.

Khương Tri Ngôn cười chào hỏi với bốn người, sau đó như chả có việc gì mà ngồi ở một bên dùng hết cơm sáng, lại cười tỏ ý mình đi lên lầu.

Hết thảy thoạt nhìn rất bình thường.

“Thật là càng nhìn càng đẹp a.”

Úc Minh Chí nhìn bóng dáng đã lên lầu của Khương Tri Ngôn lẩm bẩm, nhưng mà giây tiếp theo ông ta liền wáo cái ré lên một tiếng.

Thì là Úc Nam Diễn “không cẩn thận” làm rớt cháo vào trên tay ông ta.

Đối đầu với đôi ngươi màu lục không hề dao động của Úc Nam Diễn, Úc Minh Chí vốn muốn phát hỏa đành hậm hực cười, tự mình yên lặng lấy giấy lau khô cháo trên tay, không nói một câu, nhưng trong lòng lại nghĩ: Quả nhiên con trai đều là tới đòi nợ, nếu không phải…… Thật muốn một cô con gái đáng yêu nha, mình sẽ vẽ cho con bé mỗi ngày, ghi nhớ tất cả phút giây con bé xinh đẹp.

Ba Úc Nam Diễn tới đột nhiên, đi cũng đột nhiên.

Thứ duy nhất lưu lại dấu vết hẳn chính là một bức tranh vẽ bóng dáng Khương Tri Ngôn mà cô nhận được vào 1 tuần sau, nghe nói là vị cha chồng này tốn suốt đêm đuổi kịp tặng cho con dâu.

Khương Tri Ngôn: Ha hả.

Bảo chú Lâm tìm một chỗ cất đi phủ bụi thôi, dù sao đến lúc ly hôn rồi cô chắc chắn sẽ không muốn mang đi bức tranh này, chẳng sợ nghe nói nó có thể có giá trị mấy trăm ngàn.

Nhưng vị cha già này đến rồi cũng không phải vô dụng, 5% cổ phần kia của ông ta có thể nói đã gây ra rung chuyển không nhỏ ở Nam Hằng.

Bản thân Úc Nam Diễn đã kiềm giữ 10% cổ phần Úc lão gia tử cho anh, hơn nữa mấy năm nay cũng rải rác thu một ít, cuối cùng lại tính thêm 5% mới này nữa, tỉ lệ cá nhân của anh thế mà đã đạt mức khủng bố 18%.

Đừng có nhìn 18% như rất ít, phải biết rằng Nam Hằng là một công ty khổng lồ cỡ nào, người bình thường có thể kiềm giữ 1% đã không lo ăn uống mấy đời rồi.

Giống như hiện tại Úc lão gia tử nắm cổ 23%, Úc đại gia còn thừa 3%, Úc nhị gia có 5%, trưởng tôn Úc gia, cũng chính là trưởng tử của Úc nhị gia có 2%, cô út họ Úc cũng có 1%.

Toàn bộ Úc gia cầm cổ đã vượt quá 50%, nếu trên dưới một lòng, vậy tương đương với trong Nam Hằng chính là người nhà họ Úc nói gì chính là cái đó.

Chỉ là, cái bánh kem này lớn như vậy, lại mê người đến vậy, nên tất nhiên không ít kẻ động tâm.

Đặc biệt là nhìn thấy Úc Nam Diễn tuổi còn trẻ đã có 18% cổ phần, chờ sau khi Úc lão gia tử trăm năm lỡ mà đưa hết số cổ phần trong tay mình cho Úc Nam Diễn……

Lấy tính cách anh, nào còn có đường sống cho đám hàng già bọn hắn?

Cho nên mấy ngày trong Nam Hằng chợt lại lắm việc thêm, thời gian về nhà của Úc Nam Diễn một ngày càng muộn hơn một ngày, khí áp cũng một ngày thấp hơn một ngày, ngay cả đám người hầu làm việc đều phá lệ cẩn thận lại cẩn thận hơn, sợ chạm phải rủi ro.

Nhưng đối với Khương Tri Ngôn thì ngược lại là ảnh hưởng không lớn, trong khoảng thời gian này cô cũng chưa từng thấy mặt Úc Nam Diễn, mỗi ngày ăn xong liền chơi, chơi mệt liền ngủ, heo cũng sống chưa quy luật bằng cô đâu.

Đại khái là sợ Khương Tri Ngôn cả ngày đều ở trong phòng sẽ nghẹn ra bệnh, hôm nay, lúc ăn sáng, quản gia Lâm rốt cuộc nhịn không được mà mở miệng.

“Thiếu phu nhân, cô có muốn đi ra ngoài chơi chút hay không? Mấy hôm nay tiết trời đều rất đẹp đó, có thể cùng bạn bè đi đạp thanh ở gần đây.”

Trước kia Khương Tri Ngôn tuy trạch, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ ra cửa mua mua đồ, ngẫu nhiên dắt Daniel tản bộ gì đó, nhưng trong khoảng thời gian này……

Nếu không phải Khương Tri Ngôn còn đang kiên trì rèn luyện thân thể, chỉ sợ quản gia Lâm sớm đã nhịn không được mà khuyên hai câu.

“Nếu có thể bảo thiếu gia đi cùng luôn thì càng hay.”

Quản gia Lâm thật đúng sầu á, hai vợ chồng, người thì bận, người thì trạch, mi nói coi nào có vợ chồng bình thường nào mười ngày nửa tháng cũng không gặp mặt một lần? Như này thì kết hôn có ý tứ gì hả?!

Khương Tri Ngôn: “Chú Lâm, chú cũng đừng nhọc lòng, Nam Diễn có chừng mực.”

Hẳn là trưởng bối đều có cái tật xấu thích nhọc lòng này, chỉ cần không phải cái kiểu đặc biệt quá đáng, Khương Tri Ngôn cũng sẽ cho chút mặt mũi.

Chỉ là gần đây không chỉ có Úc Nam Diễn bận, Kiều Hạ cũng rất bận, Khương Tri Ngôn ở thủ đô cũng không có bạn bè gì khác, về phần bạn đại học……

Đó không phải bạn của cô.

Từ sau khi Khương Tri Ngôn đi làm vốn đã dần dần xa cách, chả nhẽ cô còn lần nữa đi làm quen thân lại với từng người?

Nghĩ như vậy, cô thật đúng là quái gở.

Đang nghĩ xem có cần tùy tiện đi ra ngoài chơi một chút để chú Lâm yên tâm chút không, một phần thiệp mời được đưa đến Úc gia.

Đồng thời tới với nó còn có một cuộc điện thoại, đến từ cô út họ Úc.

“Cái này con cần thương lượng với Nam Diễn một chút ạ.”

“Đúng vậy, gần đây Nam Diễn khá bận, có thể đi hay không còn không nhất định.”

“Vâng, vâng, con cần hỏi Nam Diễn một chút ạ.”

Điện thoại của cô út họ Úc và thiệp mời đều nói về cùng sự kiện.

Ba ngày sau có một bữa tiệc tối từ thiện, người tổ chức là khuê mật tốt của cô Úc, đồng thời cũng là bà chủ của một công ty lớn thể lượng không khác Nam Hằng là bao.

Trong thương giới, một người độc lai độc vãng chắc chắn là không được, chẳng sợ Úc Nam Diễn có cao ngạo và không kiên nhẫn với giao tế thế nào, có vài thứ cần thiết tham dự vẫn là cần thiết.

Mà cuộc điện thoại cô út họ Úc gọi tới đây cũng là lần nữa cường điệu, muốn cô và Úc Nam Diễn cùng tham dự, để tuyên cáo cảm giác tồn tại một chút.

Trên điều ước xác thật có cái này, Khương Tri Ngôn cần phối với Úc Nam Diễn tham dự một vài hoạt động quan trọng, bằng không thì 100.000 tệ này của cô thật sự cầm dễ quá.

Chỉ là cái này có trọng yếu không, có cần bạn gái hay không thì tiêu chuẩn bình phán đến từ chính Úc Nam Diễn, anh nói cần thì liền cần, anh không cần thì Khương Tri Ngôn cũng sẽ không cứng rắn dán lên.

Cho nên trong điện thoại Khương Tri Ngôn nhìn như là thái độ tốt, thật ra thì một câu hồi đáp chuẩn xác cũng không có, hỏi cái gì cũng là —— Con hỏi Nam Diễn một chút.

“Sao cô gái này một chút chủ kiến cũng không có!”

Cúp điện thoại, cô út họ Úc cũng nhịn không được ghét bỏ một câu, “Nam Diễn sao lại coi trọng một con nha đầu như vậy.”

Trong phòng này chỉ có cô út Úc và chồng Lý Quang Hoa, nghe vậy người đàn ông kia chỉ nhàn nhạt liếc cô út Úc một cái, không có tiếp lời.

Trong lòng anh ta lại nghĩ, nghe lời có gì không tốt, vợ thì nên giống với cô bé kia vậy, xinh đẹp, ngoan ngoãn, sau đó sinh mấy đứa con an tâm ở nhà làm phu nhân toàn chức thì thật tốt.

Suốt ngày nói muốn làm gì mà nữ cường nhân, ha ha.

Hẳn là phát hiện chồng không có nghiêm túc nghe lời mình nói, cô út Úc rất mau liền chuyển lửa giận lên người anh ta.

“Anh có nghe tôi nói không, người hơn ba mươi còn chỉ biết suốt ngày ôm cái quỷ gì mà thiết kế kia của anh, chờ Bá Nhạc của anh phát hiện, cả nhà chúng ta đều phải đi uống gió Tây Bắc mất.”

“Tôi nói cho anh, bữa tiệc tối lần này rất quan trọng, nếu anh mắc lỗi, tôi sẽ đưa Lý Diệu Bạch về quê nó ngay!”

Lý Quang Hoa hít sâu một hơi, “Biết rồi biết rồi, đừng lần nào cũng lấy cái này uy hiếp người được không, hiện tại nó cũng là con trai cô.”

Cô út Úc cười lạnh một tiếng, “Tôi không sinh được đứa con trai vậy đâu, thật mang ra ngoài cũng làm mất mặt tôi.”

Mắt thấy hai người lại phải vì việc này mà ầm ĩ lên, vẫn là Lý Quang Hoa chủ động lui về sau một bước, lời hay dỗ cô út Úc vài câu mới bóc qua chuyện này.

Hai người họ ngần ấy năm đều qua tới đây, hiển nhiên sẽ không dễ dàng như thế đã tan vỡ, sau khi bình tĩnh lại nói về tiệc tối 3 ngày sau.

Đến lúc đó Úc Nam Diễn chắc chắn sẽ lên sân khấu, trong khoảng thời gian này anh được 5% cổ phần Nam Hằng, sau đó lại tiến hành một loạt cải cách và biến động tầng quản lý cao cấp ở công ty, vụ này ở cả thủ đô đã không phải bí mật.

Mọi người khiếp sợ với thủ đoạn và sự quyết đoán của người thanh niên này, đồng thời cũng đang đánh giá tiếp theo đây nên dùng thái độ gì đối đãi với Nam Hằng và Úc Nam Diễn.

Vậy thì làm lần đầu tiên Úc Nam Diễn lộ diện công khai trong khoảng thời gian này, buổi tiệc tối từ thiện kia rất quan trọng, nếu mà……

Thảo luận xong tất cả chi tiết, xác định không có để sót gì rồi cô út Úc vẫn là nhịn không được nói thầm một câu: “Ba thật đúng là bất công, dựa vào cái gì cho nó 10% cổ phần.”

Làm con gái, cô ta mới có 1%, chẳng sợ 1% này cũng đã đủ cho nửa đời sau của cô út Úc không cần sầu, nhưng cô ta vẫn là rất không vừa lòng, cảm thấy Úc lão gia tử trọng nam khinh nữ.

Nếu giao Nam Hằng cho cô ta, mình chưa chắc làm kém hơn Úc Nam Diễn!

*

Khương Tri Ngôn đóng gói hết chuyện thiệp mời và bên cô út Úc nói cho Triệu Đào, nhờ Triệu Đào xin chỉ thị của Úc Nam Diễn, xem đến lúc đó có cần đi không, cùng với có dẫn cô đi cùng không.

Không nghĩ tới cỡ nửa tiếng sau, Khương Tri Ngôn thế mà nhận được điện thoại của Úc Nam Diễn!

Số điện thoại sớm đã lưu trong di động, chỉ là đây là lần đầu tiên Úc Nam Diễn gọi cho cô, lúc ấy Khương Tri Ngôn đang xem gameshow, thiếu chút nữa một kích động nhấn nút từ chối cuộc gọi.

Còn hên, cô không có tìm đường chết như vậy.

“A lô, Nam Diễn?”

“Như vậy à? Không sao hết, ừ ừ, em có thể tự lo liệu được.”

“À, vậy cũng được thôi.”

Cúp điện thoại rồi, Khương Tri Ngôn bắt đầu lấy ra nội dung trong cuộc gọi vừa rồi.

Một: Tiệc tối Úc Nam Diễn sẽ đi, cũng yêu cầu Khương Tri Ngôn đi.

Hai: Gần đây Úc Nam Diễn rất bận, không có thời gian cùng đi chọn lễ phục dạ hội với Khương Tri Ngôn, anh cảm thấy rất có lỗi.

Ba: Nhưng mà Úc Nam Diễn lại phái Úc Quân Sách tới, ngày mai có thể tùy ý sai sử, không cần khách khí.

Khương Tri Ngôn không khỏi trầm tư, cô mười phần hoài nghi Úc Nam Diễn là cảm thấy Úc Quân Sách quá ầm ĩ mới ném anh ta cho cô.

Nhưng vẫn là câu cách ngôn kia, ai bảo Úc Nam Diễn là ông chủ chứ.

*

“Chị Tri Ngôn ~ gần đây em khổ á!” 9 giờ sáng, Khương Tri Ngôn đã ở đại sảnh chờ Úc Quân Sách.

Tối qua Úc Nam Diễn và anh ta đều không về Úc gia, trực tiếp qua đêm ở công ty luôn.

Có điều không cần lo về chất lượng cuộc sống của họ, hai người họ không có khả năng cuộn tròn trên một chiếc giường gấp mà miễn cưỡng ngủ một đêm như xã súc bình thường khác vậy.

Cả một tầng trong tòa nhà kia đều là địa bàn của Úc Nam Diễn, anh lại là tên tăng ca cuồng ma, tất nhiên có chuẩn bị phòng nghỉ.

Đừng nói giường, phòng tắm hay gì, cần gì đều có đó.

“Chị hãy nhìn cặp mắt thâm quầng này của em đi! Mấy nay mỗi ngày thời gian ngủ của em đều không vượt quá 5 tiếng.”

Vẻ mặt Úc Quân Sách đầy bi phẫn, “Chị nói đây là cuộc sống của người sao?!”

“Là của người, cậu yên tâm, anh cậu sẽ chỉ ngủ càng ít hơn cậu.” Khương Tri Ngôn an ủi không để tâm mười phần, hơn nữa dọn ra Úc Nam Diễn cũng không có làm Úc Quân Sách cảm thấy cân bằng.

“Anh em là người sao?” Úc Quân Sách buột miệng thốt lên, chỉ là dư quang thoáng đảo qua quản gia Lâm đang đứng bên cạnh cười tủm tỉm, lời nói của anh ta lại lập tức chuyển biến, “Ảnh là thần, không giống với đám người thường chúng ta!”

Khương Tri Ngôn: “…… A.”

Hẳn là nghe ra sự cười nhạo của Khương Tri Ngôn, Úc Quân Sách cuối cùng đã bình thường hơn chút, vì không chậm trễ buổi tiệc tối hôm kia, hai người trực tiếp đến phòng làm việc Úc Nam Diễn chỉ định kia, cũng chính là cái chỗ phái 3 stylist tới hôm lãnh chứng trước kia kia.

Vốn dĩ lấy địa vị của Úc gia, phòng làm việc kia hẳn là mang theo quần áo và người tới cửa để Khương Tri Ngôn trực tiếp chọn lựa ở nhà, đại khái y như hoàng đế tuyển tú ấy, chỉ là nghĩ đến mình gần đây xác thật đã lâu rồi không ra cửa, hơn nữa chú Lâm vừa mới nhắc mãi nữa.

Khương Tri Ngôn tin tưởng quyết định tự đi ra ngoài một chuyến, coi như đi ra ngoài hóng gió chút.

Thật ra thì trong tủ quần áo của cô có không ít lễ phục dạ hội chưa mặc lần nào, nhưng mà suy xét đến hơn một tháng này cô nặng hơn chút, vì không bị người ta nói thiếu phu nhân Úc gia ngay cả bộ lễ phục dạ hội vừa người cũng không có…… Mua! Mua mới!

Dù sao cũng không thiếu tiền!

Chẳng qua, Khương Tri Ngôn xoa xoa cánh tay mình, trong khoảng thời gian ở Úc gia này cô thế mà năng hơn 5 cân!

Chiều cô của cô vốn là 1m63, thể trọng lại ngay cả 90 cân (45kg) cũng chưa đến, hoàn toàn gầy kiểu suy dinh dưỡng.

Nhưng qua một loạt điều chỉnh và rèn luyện, rốt cuộc cũng đột phá đại quan 90 cân, người trông khỏe mạnh hơn không ít.

Khương Tri Ngôn thậm chí hoài nghi qua thêm một đoạn thời gian nữa có lẽ mình còn có thể luyện ra đường corset.

Cô hiện tại vận động đã không còn là làm nóng người đơn giản như kéo duỗi một chút như ban đầu nữa, mà là chậm rãi thêm vào huấn luyện sức mạnh, thời gian cũng không hề là cố định nửa tiếng nữa, ngẫu nhiên sẽ kéo dài.

“Hề hề, chị Tri Ngôn, chị hôm kia là lần đầu tiên chính thức lên sân khấu nhỉ? Liệu có khẩn trương không?”

Trên xe, Úc Quân Sách chắc chắn sẽ không an tĩnh từ đầu đến cuối, đề tài cậu ta chuyển không khỏi quá nhanh.

Đầu tiên là nói chờ chút nữa bọn họ đến phòng làm việc kia, lại kéo dài đến tiệc tối hôm kia, còn bắt đầu giới thiệu cho Khương Tri Ngôn các hạng mục công việc cần phải chú ý trong tiệc tối và mấy người cần nhớ kỹ.

Đầu tiên chính là host của tiệc tối.

Phu nhân chủ tịch tập đoàn Tinh Diệu, năm nay 36 tuổi, mà chủ tịch Tinh Diệu năm nay cũng đã 56 tuổi, nghe nói tuổi của con trai ông ta xêm xêm với Úc Nam Diễn.

Rất rõ ràng, vị phu nhân chủ tịch này là bà vợ thứ hai, bình thường liền thích tổ chức một ít tiệc tối gì đó.

“Mấu chốt là bà ta còn thích làm mai cho anh của em!”

Úc Quân Sách căm giận nói, “Anh em còn cần xem mắt à? Anh ấy vẫy tay liền có từng hàng các cô trồi lên được chứ?!”

Tài xế hàng phía trước ho khan một chút.

Úc Quân Sách: “Á, không phải! Chị Tri Ngôn, anh em chắc chắn không phải loại người như vậy á! Trước lúc chưa gặp kia, anh trai em ấy phải nói là giữ mình trong sạch, còn thanh tâm quả dục hơn cả hòa thượng nữa!”

Đối với cái này, phản ứng của Khương Tri Ngôn chính là rất rộng lượng mà vỗ vỗ bả vai Úc Quân Sách, cười vẻ mặt “từ bi”: “Yên tâm, tôi sẽ không nói cho anh cậu.”

Úc Quân Sách: “…… Chị, chị đừng cười như vậy, em sợ.”

Khương Tri Ngôn vèo cái thu hồi tươi cười: “Rồi, tiếp tục nói tin tức tiệc tối đi.”

Lúc này Úc Quân Sách đột nhiên rõ ràng một điểm rằng vì sao anh trai anh ta sẽ ở bên Khương Tri Ngôn, hai người kia chính là “Cấu kết với nhau làm việc xấu” trong truyền thuyết á! Liên thủ ai cũng không sợ!

Đứa bé đáng thương bất lực như anh ta vậy, chú định là không trốn thoát ma trảo được!

“Vị phu nhân kia với cô Minh Na thì thật lại là khuê mật chơi thân đó, cũng là khách hàng chính yếu của công ty kia của cô Minh Na, nghe nói rất nhiều mối làm ăn đều là vị phu nhân kia kéo tới.”

Khương Tri Ngôn gật gật đầu, ghi tạc tin tức này trong lòng.

Đối với cô út Úc Minh Na, trong lòng Khương Tri Ngôn cứ luôn mang theo một phần cảnh giác, thậm chí có một loại cảm giác không hiểu được, cứ cảm thấy nơi đáy mắt vị nữ sĩ này cất giấu một cỗ điên cuồng, cỗ điên cuồng này bị đè nén không biết khi nào sẽ liền bùng nổ, một khi nổ ra có lẽ sẽ mang đến biến hóa nghiêng trời lệch đất cho Úc gia.

Đương nhiên, đây chỉ là ý tưởng của một mình Khương Tri Ngôn, cô chưa từng tính nói cho người khác.

Kỳ quái là, rõ ràng người trong nhà mở công ty thiết kế trang phục, nhưng dù là Úc Nam Diễn, hay là những người khác trong Úc gia, hình như đều không đi chiếu cố việc làm ăn của cô út Úc.

Theo đạo lý, lấy thuyền thống “gia thiên hạ” của hoa quốc mà nói, tùy tay chiếu cố thân thích nhà mình một chút đó là chuyện hết sức bình thường.

Hơn nữa, nghe nói danh tiếng của phòng làm việc của cô út Úc trong giới phu nhân cũng không tệ lắm, không tính là mất mặt.

“Chị, có phải chị đang thấy kỳ quái là, vì sao cô Minh Na mở phòng làm việc, chúng ta còn phải đi phòng làm việc của người khác chọn quần áo hay không?”

Giờ khắc này, Khương Tri Ngôn thiếu chút cho rằng mình đã nói ra tiếng lòng của mình, nhưng cô biết cô không có.

Chạm vào đôi mắt của Úc Quân Sách đang cười khanh khách, Khương Tri Ngôn rất hào phóng gật gật đầu, “Cho nên là vì sao?”

“Thật ra thì chuyện này không phải bí mật, người Úc gia cơ bản đều biết.”

Hai cái răng nanh của Úc Quân Sách như ẩn như hiện, “Thật ra thì năm đó ông cả rất không tán đồng cô Minh Na kết hôn với dượng, hai người từng một lần quậy lật trời, ông cả trực tiếp chặt đứt nguồn thu kinh tế của cô Minh Na, cũng thả lời bảo tất cả người nhà họ Úc không thể đi giúp cô.”

Mà Úc Minh Na cũng kiên cường, cũng tỏ vẻ cô ta tuyệt đối sẽ không dựa vào người nhà họ Úc!

Sau này, Úc lão gia tử dần lớn tuổi, cũng không hề chấp nhất với vài việc như này nữa, quan hệ của hai cha con cũng dần hòa hoãn, mấy năm nay càng là tiến bộ vượt bậc.

Nhưng vì trước đó thả lời quá tuyệt, hơn nữa hiện tại phòng làm việc của Úc Minh Na cũng không thiếu đơn đặt hàng, nên người Úc gia cũng không sửa tới sửa lui, trước đó chính mình tìm nhà ai thì vẫn cứ là nhà đó.

Cô út Úc, thế mà còn là cái tính vì yêu không màng tất cả?

Khương Tri Ngôn nhớ lại bộ dáng hai vợ chồng họ ở chung trước đó, nhìn kiểu gì cũng không giống kiểu rất ân ái, là cái kiểu mà ngay cả vờ vịt cũng chả buồn làm kia kìa.

Là phát hiện người chồng mình tình nguyện trở mặt với người nhà cũng muốn gả thật ra cũng không đáng giá? Hay là thời gian lâu rồi cảm tình nhạt phai?

Khương Tri Ngôn chả có ý miệt mài theo đuổi.

Kế tiếp Úc Quân Sách lại nói không ít về quan hệ của các khách và bát quái trên tiệc tối cho Khương Tri Ngôn.

Đừng có nhìn hào môn trước mặt người thường y như cao không thể với, trên thực tế bọn họ cũng là người, chỉ cần là người thì không chạy khỏi mấy chữ tham sân si hận được, sẽ có cái gọi là bát quái xuất hiện.

Nhưng mà hai người Úc Nam Diễn và Triệu Đào đều không phải người chú ý phương diện này, Triệu Đào thì có lẽ là hiểu rõ trong lòng lại sẽ không nói cho Khương Tri Ngôn.

Chỉ có Úc Quân Sách, mới có thể không cố kỵ chỗ này mà chia sẻ mấy thứ này.

Rất mau, hai người liền đến nơi.

Vì Triệu Đào đã hẹn trước, hơn nữa một trong các stylist từng làm tạo hình cho Khương Tri Ngôn trước đó đã đang chờ ngay cửa, nên hai người họ vừa xuống xe đã được khoản đãi nhiệt tình.

“Úc phu nhân, đây là nhà thiết kế chính của phòng làm việc bọn tôi, thầy Any.” Stylist tươi cười đầy mặt mà giới thiệu người đàn ông bên cạnh cô ấy cho Khương Tri Ngôn, “Chiếc váy lần trước của cô chính là thầy Any tự mình thiết kế.”

Đây là một vị đại lão vừa thấy cách ăn mặc đã biết là rất có cá tính.

“Khó trách Úc tổng nói cô thích hợp.”

Any đánh giá Khương Tri Ngôn một phen, “Bộ váy đó cho cô mặc thì thật đúng là khá hợp, không xem như mai một nó.”

Lời của Any tuy quá thẳng, nhưng Khương Tri Ngôn cũng không thích nhà thiết kế quá nhiệt tình, cho nên cô rất chân thành mà khen Any một câu.

“Đó là vinh hạnh của tôi, tôi cũng rất thích chiếc váy kia, vẫn luôn muốn xem là vị đại sư nào thiết kế, hôm nay cuối cùng đã may mắn gặp được.”

Lời Khương Tri Ngôn đều là khen ngợi nhưng lại không có vẻ nịnh nọt, ngược lại ngữ khí và biểu cảm rất là chân thành, tựa hồ là thật nghĩ như vậy.

Nên ngược lại là làm Any vẫn luôn rất mặt dày mấp máy môi, giống như không thể thích ứng được có người khen anh ta thẳng thừng như thế ngay được.

“Theo kịp, có một cái sẽ rất thích hợp với cô.”

Any xoay người liền đi, bước chân thoáng hơi mau.

Làm stylist phía sau cười tủm tỉm mà nháy nháy mắt với Khương Tri Ngôn, trao đổi bí mật nhỏ mà chỉ hai người biết.

Úc Quân Sách đi ở sau cùng hai tay cho vào túi, bước đi nhàn nhã, lúc này thì thật lại rất an tĩnh, giống như chỉ thật sự người công cụ sắm vai tiếp khách.

Hơn nữa, từ sau khi tiến vào ý cười nơi khóe môi Úc Quân Sách vẫn luôn chưa từng hạ xuống, nhìn thấy cảnh Khương Tri Ngôn thong dong đối mặt với Any, trong lòng vỗ tay cho cô hai cái.

Vị Any này cũng không phải chỉ đơn giản là một nhà thiết kế trang phục vậy đâu, người ta là đại sư có thực lực cứng, là cái loại từng lấy rất nhiều giải thưởng lớn ở quốc tế đó.

Ngay cả phòng làm việc này, anh ta cũng coi như là nửa ông chủ, nếu là nhìn ai không thuận mắt thì đắt cỡ nào cũng sẽ không bán quần áo mình thiết kế cho người ta.

Nhưng anh ta lại lại đối với Úc Nam Diễn rất tốt, chẳng sợ trước đó chỉ từng nhìn ảnh chụp của Khương Tri Ngôn, cảm thấy Khương Tri Ngôn không chống lên nổi thiết kế của anh ta, nhưng sau khi Úc Nam Diễn xác định thì vị Any này cũng chưa nói gì.

Nếu mà đổi thành người khác, chỉ sợ anh ta tình nguyện hủy diệt cái váy đó tại chỗ.

Ánh mắt của Any quả nhiên độc, anh ta nói thích hợp, vậy thì sau khi Khương Tri Ngôn thay vào quả nhiên thích hợp như đo người đặt làm.

Khi mới nhìn Khương Tri Ngôn, rất nhiều người sẽ cảm thấy cô xinh đẹp nhưng không phải kiểu xinh lóa mắt, mà tựa như cô em gái nhà bên, không có tính công kích gì.

Người như vậy rất nhiều nhà thiết kế đều sẽ lựa chọn tông màu nhạt như trắng làm sắc điệu chủ đạo, để tôn lên nét đơn thuần vô hại của cô, tựa như một đóa hoa giải ngữ, hoặc là hoa tầm gửi.

Cứ như là thoáng có chút mưa gió gì là có thể xúc phạm tới cô vậy, cần phải đặt ở trong lòng mà che chở cho tốt.

Chỉ là, đều nói là tướng từ tâm sinh, đặt ở trên người Khương Tri Ngôn lại không chuẩn xác như vậy.

Cô không phải hoa tầm gửi, là cây sồi, là đại thụ che trời có thể tự mình chống cự mưa gió, không sợ khó khăn.

Chiếc váy Any lựa chọn này lấy màu đen là sắc điệu chủ đạo, đều nói màu đen phối gì cũng hợp, nhưng nếu muốn mặc màu sắc phối gì cũng hợp cho ra đặc sắc chân chính của mình, cái đó sẽ chỉ càng khó hơn so với các màu sắc đặc thù hút mắt khác.

“Chậc, vị trí eo còn phải giảm đi nửa tấc.” Không cần công cụ, chỉ bằng vào đôi mắt có thể so như thước của mình là Any đã có thể tinh chuẩn mà nhìn ra chỗ nào còn cần hơi sửa lại chút.

Stylist phía sau thì lại roẹt roẹt lấy bút ra nhanh chóng ghi chép.

“Nhớ rõ tiếp tục bảo trì, eo là đao của phụ nữ, giết người trong vô hình đó hiểu không?”

Khương Tri Ngôn: “…… Hiểu.”

Có điều anh không cảm thấy nhân vật của mình hiện tại có chút giống với ma ma dạy dỗ cho sủng phi trong phim truyền hình à?

Không đúng, không thể nói mình như vậy, phi phi phi.

Làm đại sư chuyên nghiệp, Khương Tri Ngôn chọn quần áo cơ hồ không tốn bao nhiêu thời gian, sau khi xác định trang sức phối hợp và tạo hình cho hôm đó rồi, vừa đúng tầm cỡ 12 giờ.

Hai người cũng không tính về biệt thự mới ăn cơm, mà tìm một chỗ gần đây ăn chút là được, kết quả còn chưa đi ra khỏi cổng lớn phòng làm việc, đón mặt liền đụng một người quen —— người xa lạ quen thuộc.

Tiểu Mẫn cô nương “đơn thuần đáng yêu” của chúng ta ~

Tiểu Mẫn vốn đang vừa nói vừa cười với đồng bọn bên cạnh, vừa nhìn thấy Khương Tri Ngôn, ý cười kia ôi phải nói là biến mất ngay, có lật mặt cũng không lật nhanh bằng cô ta.

Nhưng lập tức cô ta lại treo ý cười lên, bắt đầu ngó chung quanh khắp nơi, hẳn là cho rằng Úc Nam Diễn cũng tới.

Tiếc quá, kết quả làm cô ta thất vọng rồi.

Phát hiện tới đây chỉ có Khương Tri Ngôn và Úc Quân Sách, cái người dòng bên Úc gia không có thực quyền gì, Tiểu Mẫn trực tiếp không khách khí mà trợn trắng mắt.

“Có người chính là lợi hại, ôm được đùi rồi chỗ này cũng có thể tới, một cái váy ở chỗ này nếu mà là trước kia, người nào đó không ăn không uống một năm cũng không mua nổi.”

Bộp bộp bộp ——

Úc Quân Sách đột nhiên vỗ tay, khi ánh mắt của mọi người bị anh ta hấp dẫn tới, vẻ mặt anh ta ngạc nhiên mà nhìn về phía Khương Tri Ngôn: “Chị dâu nhỏ, ghê gớm chưa, thời buổi này ngay cả cà tím cũng thành tinh, còn có thể mở miệng nói tiếng người!”

Phốc ——

Không biết là ai buồn cười cười lên một tiếng.

Tiểu Mẫn cô nương, hôm nay mặc một khoản áo da dài màu tím đậm, chợt nhìn, đúng là có chút giống… cà tím.

Không thể không nói, miệng Úc Quân Sách độc thật, nhìn bộ dáng Tiểu Mẫn bị chọc tức kia kìa, rất mau anh ta lại dùng vẻ mặt vô tội chớp chớp mắt: “Không phải chứ, chỉ đùa chút mà cũng không được à? Thật nhỏ mọn.”

Phối hợp với khuôn mặt baby kia của anh ta, không thể không nói chỉ số “trà xanh” kịch liệt bay lên, quả thực là hương trà bốn phía.

Người qua đường không rõ chân tướng nói không chừng sẽ còn tưởng là Tiểu Mẫn bắt nạt Úc Quân Sách đó.

“Cậu! Cậu! Cậu!” Mắt thấy Tiểu Mẫn một chữ “Cậu” cũng không cậu ra được, cô bạn bên cạnh cô ta kéo kéo tay áo Tiểu Mẫn, mặt mang ý cười mà mở miệng.

“Nói giỡn đương nhiên được rồi, Tiểu Mẫn của chúng ta vừa nãy cũng là nói giỡn thôi, Khương tiểu thư sẽ không tức giận chứ?”

Ngữ khí ôn nhu, mặt mang ý cười.

Tục ngữ nói đưa tay không đánh người mặt đang cười, hơn nữa vị này trông cũng coi như xinh đẹp, một phen giảng hòa này vừa ra người bình thường có lẽ liền thuận tay nhận lấy đó, rốt cuộc, mọi người đều lăn lộn trong một tầng, ai biết khi nào sẽ liền cần đến đối phương, nháo cương quá chắc chắn không hay.

Thường thì cô gái bình dân nào thật vất vả đi vào xã hội thượng lưu không phải đều như thế? Thật cẩn thận gìn giữ quan hệ vợ chồng, nào dám chân chính ầm ĩ lật mặt với bọn họ.

Trên đây, chính là ý tưởng của vị tiểu thư này.

“Gọi gì mà Khương tiểu thư hả, không biết còn tưởng rằng anh tôi chưa kết hôn đó.”

Tiếc quá đi, hai người chỗ này đều không phải người bình thường, không đi đường tầm thường.

“Thôi bỏ đi Quân Sách, hai vị tiểu thư này hẳn là trí nhớ không tốt, không nhớ được chuyện này.”

Chuyện Úc Nam Diễn kết hôn và anh được 5% cổ phần sớm đã truyền khắp cả giới, bằng không người ta nào vô duyên vô cớ được nhiều cổ phần đến vậy?

Cho nên tuy tuyệt đại bộ phận người đều chưa từng gặp Khương Tri Ngôn, nhưng tên tuổi của “Úc phu nhân” sớm đã truyền ra ngoài, không ít người còn đang hỏi thăm lai lịch của “Khương Tri Ngôn” một trận kia kìa.

Trong đó có đại bộ phận đều là các cô vừa độ tuổi chưa lập gia đình, rốt cuộc Úc Nam Diễn từ bất luận phương diện nào mà nói đều là con rể hiền, dù cho thật sự thân thể có vấn đề nhỏ gì đó, trước tài của anh cũng chả có gì hết.

Lai lịch Khương Tri Ngôn rất đơn giản, cơ hồ chỉ một trang giấy là có thể khái quát hết, lại cũng làm không ít người càng thêm tò mò về vị “Úc phu nhân” mới lên chức này.

Này đây phải là thiên tiên kiểu gì mới có thể chỉ một lần là bắt được Úc Nam Diễn, lại còn lặng yên không tiếng động trực tiếp kết hôn?

Vốn dĩ có mấy người hôm kia không có thời gian tham dự tiệc tối từ thiện, nhưng nghe Úc Nam Diễn và phu nhân của anh sẽ cùng tham dự, chỉ cần không phải việc gì quan trọng liền đẩy ngay đi!

Bát quái và lòng tò mò của con người, đều không phân nam nữ, cũng chẳng phân biệt giới tính.

Tiểu Mẫn và khuê mật cô ta không da mặt dày như Úc Quân Sách với Khương Tri Ngôn, hơn nữa đoàn người bọn họ đã chặn ở cửa hồi lâu, chung quanh có không ít tầm mắt bắn phá tới đây, tựa hồ đang tò mò là làm sao thế này.

Nếu cứ ở đây nữa, có khả năng ngày mai trong giới bọn họ sẽ liền truyền ra tin đồn Tiểu Mẫn yêu mà không được, trực tiếp dẫn người chặn đường vị Úc phu nhân kia.

Cái này không được!

Bọn họ chỉ có thể thả mấy lời tàn nhẫn không đau không ngứa, sau đó nghiêng người đi về phía phòng làm việc.

À, thuận tiện còn hung hăng trừng mắt liếc Khương Tri Ngôn một cái.

Khương Tri Ngôn cùng Úc Quân Sách: ……

Nhún vai, sức chiến đấu yếu kém cũng trách người khác?

“Đi đi đi, ăn cơm đi, tôi đói rồi!”

Người râu ria thôi, trời đất bao la đương nhiên ăn cơm lớn nhất!

Cơm nước xong, Úc Quân Sách liền muốn đường ai nấy đi với Khương Tri Ngôn, anh ta còn phải về Nam Hằng tiếp tục dọn gạch, làm một người công nhân đủ tư cách.

“À, đúng rồi, chị Tri Ngôn chị thích xem tướng thanh không?” Úc Quân Sách lấy ra 2 tấm vé, “Bạn em tặng, em không thích thứ này với cũng không rảnh, là vào thứ 7 tuần sau, hàng đầu nha, chị Tri Ngôn có thể hẹn bạn cùng đi xem.”

Vé này là của một hội tướng thanh nổi tiếng, có thể nói là một vé khó cầu, Khương Tri Ngôn cảm tạ xong liền tính toán trong lòng xem làm sao để hẹn Kiều Hạ ra được.

Có điều hình như cũng không cần quá lao lực, theo cô biết Kiều Hạ thích hội tướng thanh này lắm, trong vòng tròn bạn bè từng rất nhiều lần nhìn thấy cô ấy cầu phiếu.

Khương Tri Ngôn chụp tấm ảnh rồi gửi cho Kiều Hạ, quả nhiên chưa đến 1 giây.

[Kiều Nhĩ Trách: Tỷ muội!!!]

[Kiều Nhĩ Trách: Cậu thiếu một tiểu muội xách giỏ giúp cậu không? Mình thế nào? Tùy kêu tùy đến, làm việc giỏi không dính người!]

[Khương Bính Ngư: Phải hông? Mình không tin]

Vài giây sau, Khương Tri Ngôn liền nhận được một tấm ảnh P*, nửa người dưới là một mãnh nam cơ bắp, bày pose động tác tập thể hình kinh điển, nhưng mà đầu lại thay thành Kiều Hạ.

*: viết tắt của chữ photoshop, mình thấy rất hợp với con lười như mình, nên mình sẽ để đó và chú thích ra chỗ này, về sau sẽ giữ luôn chữ P đó.

Khương Tri Ngôn: …… P rất tốt, lần sau đừng P nữa.

Quảng cáo
Trước /72 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngã Tại Xuân Thu Bất Đương Vương

Copyright © 2022 - MTruyện.net