Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ván lời thật lòng đại mạo hiểm này cuối cùng vẫn là không chơi tiếp được, sau khi Úc Nam Diễn nói ra câu kia, Triệu Đào dẫn đầu ha ha cười gượng tỏ vẻ mệt rồi, muốn về nghỉ ngơi, Úc Quân Sách cũng theo sát luôn.
Rất mau, trong trà thất chỉ còn lại có Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn.
Khương Tri Ngôn ngược lại không có gì không tự nhiên, cô còn nghĩ chờ tí nữa Úc Nam Diễn đi rồi mình lăn lộn trong ổ chăn rộng rãi, tiếp tục đu cuốn tiểu thuyết ngày hôm qua kia.
—— Chắc đại đại đã update rồi nhỉ? Nhất định là một ngày 1 vạn nhể?
“Ngày mai tôi phải đi công tác, cần 1 tuần.”
Úc Nam Diễn đứng dậy rồi thì đột nhiên lên tiếng.
Khương Tri Ngôn gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, “Chúc anh thuận buồm xuôi gió!”
Úc Nam Diễn đi công tác bình thường biết bao, hoặc là nói từ sau tết đến giờ vẫn luôn chưa đi công tác mới làm Khương Tri Ngôn cảm thấy kỳ quái.
“Đi nước X, em muốn mang gì về không?”
Nước X?
Khương Tri Ngôn ngừng động tác trong tay, tự hỏi 1 giây: “Hình như không có yêu cầu gì, ăn mặc dùng, chú Lâm đều chuẩn bị đầy đủ hết giúp tôi rồi.”
Lại còn đều là hàng đứng đầu, như kiểu mỹ phẩm dưỡng da đây, Khương Tri Ngôn hoàn toàn không cần nhờ người mang đồ về từ nước ngoài nữa.
Có điều khó được Úc Nam Diễn chủ động nhắc tới như vậy, “Nghe nói nhân sâm với rượu của X đều rất nổi tiếng, ở sân bay là có thể mua được, nếu không đến lúc đó anh mua chút? Có thể tặng cho chú Lâm, còn có lão gia tử nữa, để biểu đạt chút tâm ý.”
Hai vị trưởng bối chắc chắn không thiếu mấy thứ này, chỉ là đây là Úc Nam Diễn đi công tác mang về, ý nghĩa không giống nhau.
“Ừ.”
Nếu giờ phút này Triệu Đào ở chỗ này, phỏng chừng mấy chục con gà thét chói tai trong lòng kia lại phải bắt đầu kêu to.
—— Gà thét chói tai thật mệt lắm, buông tha chúng nó được không!
Số lần Úc Nam Diễn đi công tác trong 1 năm ít nhất là 2 đơn vị, bình quân 1 tháng có 1-2 lần, có gần thì ngay ở tỉnh bên cũng có xa ở nước ngoài.
Chính là!
Trước nay anh chưa từng nghĩ tới muốn mang quà kỷ niệm cho ai hết!
Nhớ năm đó khi Triệu Đào mới vừa làm việc với Úc Nam Diễn cũng từng hèn mọn kiến nghị có cần mang chút quà cho thân nhân bạn bè không đó. Dù sao cũng không cần Úc Nam Diễn đi mua, anh chỉ cần phân phó một câu là được, đơn giản nhẹ nhàng biết bao, Úc gia cũng không thiếu chút tiền trinh này.
Kết quả, Úc Nam Diễn liền lạnh như băng mà đáp lại 3 chữ: “Không cần thiết.”
Triệu Đào: “Vâng, Úc tổng.”
Ông chủ cũng đã nói bỏ đi rồi, anh ấy đương nhiên không làm người ngại.
Về sau này, chính là cái đồng hồ tặng cho Khương Tri Ngôn năm ngoái ấy, vẫn như cũ là Triệu Đào đề nghị, lý do ngay lúc đó anh ấy đưa ra là vốn dĩ đột nhiên dẫn một cô bạn gái về đã rất đột ngột, nếu còn biểu hiện lãnh đạm nữa thì sợ là chú Lâm sẽ nghi ngờ.
Cho nên Khương Tri Ngôn mới có thể có được phần quà “nho nhỏ” khi đi công tác này.
Nhưng hiện tại?
Tin tưởng đến lúc bị yêu cầu đi mua quà ấy, trên mặt Triệu Đào nhất định sẽ xuất hiện biểu cảm như kiểu emoji “mỉm cười” tiêu chuẩn.
Tối hôm nay, nằm trên tatami, Khương Tri Ngôn một đêm mộng đẹp.
Ngày hôm sau, chờ khi đoàn người bọn họ về lại Úc gia ấy, Úc Nam Diễn thậm chí còn chưa xuống xe, mang theo hành lý chú Lâm sớm đã chuẩn bị sẵn là trực tiếp đi sân bay, cả Úc Quân Sách lẫn Triệu Đào đều đi.
Những người khác sớm đã đi trước một ngày, lần đi nước X này hình như là muốn bàn một hạng mục rất quan trọng, nghe ý Triệu Đào ngẫu nhiên lộ ra trên xe vừa nãy, nếu thành công thì sẽ là bước ngoặt mới với Nam Hằng.
Làm người hưởng thụ phúc lợi siêu cao từ Nam Hằng, Khương Tri Ngôn chỉ có thể chúc phúc bọn họ chuyến này một đường thuận lợi từ tận đáy lòng.
Mà cô à, nằm tiếp một ngày đi!
Ngồi xe thật sự mệt mỏi quá hà ~
*
Ngày tháng trôi nhanh, rất mau liền tới thứ 7, cũng chính là ngày hẹn với Kiều Hạ cùng đi xem tướng thanh kia.
Buổi biểu diễn bắt đầu vào buổi tối, nhưng buổi sáng hai người đã hẹn nhau chạm mặt ở một khu thương mại cỡ lớn ở thủ đô.
Nếu muốn chơi, vậy thì dứt khoát chơi một ngày đi!
Chỉ là……
“Cả một cái ba lô này của cậu là thứ gì vậy?”
Nhìn cái ba lô phình phình sau lưng Kiều Hạ, Khương Tri Ngôn tò mò hỏi.
Rất nhiều cô gái đi dạo phố có lẽ sẽ mang theo không ít thứ, nhưng Kiều Hạ thì không, cô ấy là càng ít thứ càng tốt, có đôi khi mang cái di động là xong.
Khó được lần này cô ấy cõng theo cái ba lô, nhìn ra còn không ít đâu.
“He he.”
Kiều Hạ như khoe bảo bối mà mở ra khóa kéo trước mặt Khương Tri Ngôn, “Tén tén tén tèn ~ Đây là buộc tóc để đến lúc đó buộc, đáng yêu chứ? Mình cũng chuẩn bị một cái cho cậu nè!”
“Đây là quà tặng cho Tiểu Điềm Điềm, còn có hạt dưa và chút đồ ăn vặt……”
Nhìn Kiều Hạ thuộc như lòng bàn tay mà triển lãm từng thứ một cả đống đồ trong ba lô, đỉnh đầu Khương Tri Ngôn nhú lên một dấu chấm hỏi, cô cho rằng… Các cô chỉ đơn giản là đi xem một buổi tướng thanh nha? Như nào còn giống như đu idol?
Vừa nhìn Khương Tri Ngôn liền biết cô không hiểu, hai người vừa đi về phía khu thương mại, vừa đi Kiều Hạ vừa phổ cập khoa học cho cô.
Bởi vì một lần biểu diễn ước chừng cỡ 3 tiếng, cho nên cho phép người xem mang theo chút đồ ăn mùi không nặng qua đó, hơn nữa phiếu của Khương Tri Ngôn vừa vặn xếp vào show của vị “Tiểu Điềm Điềm” Kiều Hạ thích nhất nữa, cô ấy tất nhiên còn chuẩn bị nhiều hơn chút.
“Mình nghe nói hình như bắt đầu từ tháng sau liền không cho phép tặng quà ở hiện trường nữa, cho nên liền…… Hề hề.”
Tính cách Kiều Hạ vẫn luôn rất tùy tiện, Khương Tri Ngôn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy “thẹn thùng”, quả nhiên, trước những gì mình thích, bất kỳ ai cũng sẽ trở nên phá lệ tinh tế.
“Cất đồ trước đi đã, cõng cả ngày cũng mệt mỏi.”
Khương Tri Ngôn không đu idol cũng không thích ai, không thể thể hội được tâm tình thế này, nhưng cô có thể lý giải Kiều Hạ, thậm chí còn nghĩ nếu lần này đi xem thấy cũng không tệ lắm, lần sau có thể tiếp tục.
Tốc độ net ở Úc gia rất không tệ, nói không chừng có thể cướp được phiếu đó.
Lần này Kiều Hạ không cự tuyệt, thu xếp cái ba lô xong liền trực tiếp lên lầu 3, bọn cô đi dạo phố cũng không phải tùy tiện dạo tào lao.
Khương Tri Ngôn với Kiều Hạ đều muốn mua một đôi giày thể thao thoải mái, nếu mua trên mạng không đeo thử thì cứ cảm thấy không yên tâm, cho nên lần này trực tiếp mua tại chỗ.
Lượng người ở khu thương mại vào thứ 7 tất nhiên không thấp, hai người đi dạo mấy tiệm, thử mấy đôi đều không hài lòng, sau đó liền chậm rãi dạo tới một chỗ ngoặt.
Chỗ này vì vị trí thật quá hẻo lánh, nên người thật đúng là ít hơn nhiều, chỉ là cửa hàng này tựa hồ là nhãn hiệu chưa từng nghe qua.
Kiều Hạ với Khương Tri Ngôn đều không phải người một hai phải theo đuổi hàng hiệu, hai người vào tiệm đang muốn cúi đầu nhìn kỹ xem, một giọng nói hơi quen tai liền truyền đến từ phía sau.
“Hai mỹ nữ là muốn mua giày sao? Cửa hàng bọn tôi gần đây vừa lúc đó hoạt động, mua đủ 1000 liền……”
Thanh âm đột nhiên im bặt.
Chị Vương, Kiều Hạ với Khương Tri Ngôn 6 mắt nhìn nhau.
“Là, là các cô à.” Chị Vương hơi hiện xấu hổ cười cười, nhưng vẫn là nhớ kỹ chức trách công việc của mình, “Xem giày à? Gần đây có 2 mẫu mới ra, đều khá xinh đẹp.”
Mấy tháng không gặp, chị Vương biến hóa rất lớn, trước kia chị ta nói chuyện trong giọng nói luôn mang theo vài phần chói tai, mặt mũi cũng có nét khắc nghiệt không lau đi được, có thể nói như này, mi vừa thấy chị ta liền sẽ cảm thấy người phụ nữ này không dễ chọc.
Nhưng chị Vương của hiện tại, dù cho có lớp trang điểm dày cũng không che giấu được vẻ mệt mỏi nặng nề nơi đáy mắt, khi nói chuyện với đám Khương Tri Ngôn cũng theo quán tính hơi hơi khom lưng, xem ra rời khỏi Nam Hằng cuộc sống của chị cũng không tốt.
Khương Tri Ngôn với Kiều Hạ liếc nhau, “Được thôi, xem chút đi.”
Các cô không lộ ra thần sắc trào phúng, cũng chẳng tỏ vẻ đồng tình, tựa như hai người khách bình thường vào tiệm xem giày mà thôi.
Chị Vương vội lên tiếng, nhanh chóng lấy ra hai cặp giày kiểu mới, “Đeo thử đi, đeo rất thoải mái.”
Nhìn vẻ ngoài của giày đích xác rất đẹp, Khương Tri Ngôn cầm lấy một chiếc trong một đôi, ước lượng một chút, cũng không nặng.
Khương Tri Ngôn thử chân phải, “Làm phiền, cho tôi một đôi số 36.”
Cặp trong tay cô là số 37, nên hình như vẫn là hơi lớn chút.
“À à, có có, tôi lấy ngay cho cô đây.” Chị Vương vội vàng đứng dậy muốn đi lấy giày ngay.”
“Mỹ nữ số 36 đúng không, cô thử xem xem có thích hợp không?”
Ai ngờ một hướng dẫn mua vốn dĩ vẫn đang ở một bên khác chả biết khi nào đã đến bên này, hơn nữa còn nhanh chóng lấy ra một đôi giày mới Khương Tri Ngôn muốn, “Cô thử xem, tôi giúp cô.”
Chị Vương đã đứng dậy rõ ràng sửng sốt, biểu cảm trên mặt nháy mắt biến hóa, nhìn ra được chị ta muốn chửi đổng, nhưng không biết đang bận tâm cái gì mà hít sâu hai lần, sau đó lại lần nữa treo lên khuôn mặt tươi cười.
“Kiều tiểu thư, cô có nhìn trúng không? Để tôi đi lấy cho cô thử xem.”
Làm hướng dẫn mua ở khu thương mại, lương tạm đều rất thấp, chỗ dựa vào là trích phần trăm, thế trích phần trăm ở đâu ra?
Tất nhiên là ai khai đơn thì về người đó.
Vị hướng dẫn mua hiện tại này chính là đang trắng trợn táo bạo mà cướp việc làm ăn của chị Vương.
Khương Tri Ngôn chỉ liếc một cái đã hiểu rõ đây là tình huống thê nào, nhìn bộ dáng chị Vương giận mà không dám nói gì kia, biết ngay là đã chịu lỗ không ít dưới tay vị hướng dẫn mua này.
“Tôi muốn thử cặp màu đen kia một chút.”
Kiều Hạ trực tiếp mở miệng, cô ấy lên tiếng làm trên mặt chị Vương lại lần nữa mang lên tươi cười, lập tức lại mau chóng đi lấy cặp Kiều Hạ chỉ tới kia, tựa hồ sợ bị người cướp nữa.
Vị hướng dẫn mua liếc mắt nhìn chị Vương một cái, nghĩ thầm: Bỏ đi, cặp màu đen kia giá còn không bằng một nửa mẫu mới, cho chị ta thì cho chị ta đi.
Mấu chốt là còn phải phục vụ tốt vị khách hàng lớn trước mắt này!
Lúc ấy Kiều Hạ với Khương Tri Ngôn là cùng nhau tiến vào, Khương Tri Ngôn ăn mặc cũng không phù hoa, nhìn phổ phổ thông thông.
Mà Kiều Hạ thì càng không có gì đặc biệt.
Tựa như hai sinh viên mới vừa tốt nghiệp tới tùy tiện dạo dạo, khách như vậy mười có tám chín sẽ không mua.
Rốt cuộc, giày trong tiệm bọn họ, thiệt sự là đơn giá không thấp, cơ bản đều là ngàn cất bước, nhưng so với hàng hiệu lại kém chút danh khí, làm hướng dẫn mua của tiệm này thật không kiếm được đồng tiền lớn.
Nếu không phải có thể sờ cá thêm áp lực cạnh tranh nhỏ, cô ta sớm đã chạy.
Thấy chị Vương ân cần qua đó rồi vị hướng dẫn mua này cũng lười động, thẳng đến khi thấy cái túi xách của Khương Tri Ngôn.
Chính cô ta không có tiền, nhưng tốt xấu gì trước kia cũng đã từng làm hướng dẫn mua của những cửa hàng hàng hiệu, nên thật đã luyện ra một đôi mắt sắc, liếc cái thôi đã nhìn ra đây là một khoản túi xách mới ra của nhãn hiệu quốc tế nào đó.
Vị hướng dẫn mua này lại lặng yên không tiếng động tới gần nhìn kỹ chi tiết một chút, có chín thành nắm chắc là chính phẩm.
Cái túi xách này, nếu cô ta không nhớ giá bán trên official website là: 198.000!
Khách hàng lớn! Khách hàng lớn chân chính!
Có điều lúc này hướng dẫn mua hoàn toàn không chú ý tới khi chị Vương gọi Kiều Hạ là có mang theo họ, cô ta đã hoàn toàn đắm chìm trong vui sướng khi sắp sửa chốt được một đơn lớn.
“Tiểu thư, cô xem thủ công của đôi giày này, không phải tôi khen…… Còn có đôi này cũng là mẫu mới, nếu cô thích…… Bên chỗ bọn tôi còn có mẫu cho nam, nếu……”
Khương Tri Ngôn đứng dậy đi 2 bước, đúng rất thoải mái, còn giá à, cô nhìn thoáng qua: 1388 tệ.
Đối với người phụ nữ lương tháng 100.000 mà nói không tính là đắt.
Cô quay đầu nhìn về phía Kiều Hạ, “Thế nào? Được không?”
Lúc này Kiều Hạ cũng thay giày mới, nhảy tại chỗ một chút, “Còn rất thoải mái.” Kiểu dáng cũng không tệ, so với mấy chỗ mà các cô xem vừa nãy thì xem như vừa lòng.
Sau đó Kiều Hạ lại nhìn giá cả, 688 tệ.
Đối với một đôi giày thể thao mà nói, có thể tiếp thu.
“Chị Vương, vừa nãy chị nói đủ 1000 thì có hoạt động gì?”
Khương Tri Ngôn trực tiếp nhìn về phía chị Vương, “Tôi với cô ấy hai đôi tính chung thì còn có ưu đãi gì khác không?”
Cô hướng dẫn mua đang phục vụ Khương Tri Ngôn lần này nghe rõ rồi, “Các cô, quen nhau?” Biểu cảm mang theo mười phần kinh ngạc.
Khương Tri Ngôn hơi có lệ mà gật đầu, “Gói lên cho bọn tôi đi.”
Cô thay giày của mình, đứng dậy lấy túi xách, “Phiền chị Vương rồi.”
Lúc này vị hướng dẫn mua kia là thật xấu hổ rồi, cô ta hậm hực cười, nhìn thái độ của Khương Tri Ngôn là biết vụ làm ăn này chắc chắn phải cho chị Vương, thế thì cô ta còn cướp cái gì.
Khách như này lại không thể đắc tội, cô ta vẫn cứ giữ thái độ tốt như cũ mà giúp chị Vương cùng đóng gói giày, nụ cười trên mặt không hề rơi xuống.
Cuối cùng hai người được giảm 300 tệ, còn tặng 2 đôi vớ, nói thế nào nhể, chính là có chút ít còn hơn không có đi.
Mua giày xong, Khương Tri Ngôn với Kiều Hạ tính rời đi, các cô cũng không có ý muốn ôn chuyện với chị Vương, vốn là không có chuyện cũ gì mà nói mà, thậm chí mua giày cũng chỉ là vì vừa lúc nó cũng không tệ lắm, bằng không Khương Tri Ngôn lại chả phải tiền nhiều đến không chỗ tiêu.
Chỉ là các cô vừa mới đi ra khỏi cửa hàng không được mấy mét, chị Vương thế mà lại đuổi theo.
“Cảm, cảm ơn các cô.” Câu nói ngắn ngủi này nói mà thở hồng hộc, xem ra tình huống sức khỏe chị Vương hình như không tốt lắm.
Khương Tri Ngôn khẽ nhíu mày, “Không cần cảm tạ, bọn tôi vốn dĩ chỉ là tới mua giày.”
“Đúng vậy, nếu trong tiệm chị không có giày bọn tôi nhìn trúng, bọn tôi chắc chắn đi ngay.” Kiều Hạ bổ sung một câu, “Bọn tôi phải đi rồi, chị cố lên đi.”
Kiều Hạ nhìn như có chút lãnh diễm khó mà nói chuyện chung, nhưng trên thực tế thì Khương Tri Ngôn có thể cảm giác được là so với cô, người có vẻ ngoài nhìn như dễ nói chuyện nhưng thực tế lại lạnh nhạt này, Kiều Hạ mới là người mềm lòng chân chính.
Có điều chỉ cần không phải thánh mẫu vô nguyên tắc, thiện lương đằng nào cũng không phải chuyện xấu.
Hai người nói xong thì liền tính đi tìm một chỗ ăn trưa.
“Từ từ!”
Chị Vương lại chạy nhanh hơn vài bước đến đằng trước các cô, đồng thời còn nhìn quanh trái phải một chút, tựa hồ sợ bị ai nhìn thấy.
Chị ta đây là muốn làm gì?
“Tri, Khương tiểu thư, có phải cô có thể tiếp xúc được trợ lý Triệu không?”
Ở Nam Hằng, trợ lý Triệu hình như chỉ có một người, chính là Triệu Đào.
“Chị có việc gì?”
Khương Tri Ngôn không cảm thấy bộ dáng này của chị Vương là muốn nhờ cô cầu tình với trợ lý Triệu để chị ta được trở về, thứ nhất là vụ này không do trợ lý Triệu quản, thứ hai là biểu cảm, ngôn từ và thái độ của chị Vương càng như là có bí mật gì muốn nói cho các cô vậy.
Quả nhiên, nghe một câu tương đương với cam chịu này của Khương Tri Ngôn, chị Vương lại tới gần các cô hơn chút, “Chuyện này, nếu cô quyết định nói thì có thể đừng nói là tôi nói hay không?”
Câu nói như nhiễu khẩu lệnh này Khương Tri Ngôn nghe hiểu.
Cô gật gật đầu.
Thấy thế, chị Vương lại lần nữa nhìn ngó chung quanh một chút, xác định không ai chú ý tới chỗ này rồi, chị ta rốt cuộc nhỏ giọng mở miệng.
Từ sau lần Chu Chí Vĩ bị tra ra ăn hoa hồng lại còn là kim ngạch rất lớn đó, hắn tựa hồ là biến mất trong mắt mọi người, nhưng trên thực tế thì chẳng sợ có chứng cứ thực tế, việc này cũng không phán nhanh đến vậy.
Cho nên chị Vương và Chu Chí Vĩ còn cùng nhau chung sống sớm chiều với nhau một đoạn thời gian.
Đoạn thời gian đó…… Dẹp đi, khỏi nhắc nữa.
Dù sao hiện tại hai người đã ly hôn, con đều thuộc về chị Vương.
Chỉ là trong đoạn thời gian đó, chị Vương vì muốn tìm xem tiền Chu Chí Vĩ tư tàng mà có thể nói là lật hết các ngóc ngách trong nhà nhân lúc hắn ra cửa, ngay cả cái két sắt kia, thật ra thì chị ta cũng sớm đã biết mật mã, chỉ là trước kia chưa từng thử thôi.
“Tôi phát hiện Chu Chí Vĩ có một cuốn sổ ghi chép.”
Chị Vương hung hăng cắn môi một cái, sau đó tiếp tục nói: “Tôi vội vàng lật một lần, trừ bỏ một ít vụ làm ăn của công ty, còn có vài bút tiền lai lịch không rõ, hắn ghi chú chữ “Chư”, chính là cái chữ Chư của “Ngôn giả” kia.”
Sợ Khương Tri Ngôn không biết là chữ nào, chị Vương còn dùng ngón tay vẽ ra.
Chư?
Phản ứng đầu tiên của Khương Tri Ngôn tất nhiên là Chư Quốc Vĩ của tập đoàn Tinh Diệu, lần trước trong tiệc tối vị Chư phu nhân kia vô duyên vô cớ muốn tặng đồ cho cô đã đủ kỳ quái, hiện tại lại đột nhiên xuất hiện một “Chư”, còn là trên sổ ghi chép của Chu Chí Vĩ?
Theo tư liệu Triệu Đào cung cấp, Chu Chí Vĩ này chính là người của Úc nhị gia.
Chẳng lẽ Úc nhị gia đã ngu đến muốn liên hợp người ngoài để hố Úc gia?
“Còn gì nữa, chị còn phát hiện cái gì?”
Tiếc là chị Vương lắc đầu, “Tôi cảm thấy cái này không thích hợp, nhưng sổ sách tôi không lấy ra được.”
Lần này cũng là vừa khéo gặp được Khương Tri Ngôn, hơn nữa mặc kệ có phải có tâm hay không, cô ấy và Kiều Hạ là thật sự giúp mình một phen.
Vị hướng dẫn mua hồi nữa chính là ỷ vào mình tuổi trẻ lại xinh đẹp, hơn nữa thời gian tới lâu hơn chị Vương, nên vẫn luôn âm thầm bắt nạt chị ta, cướp đơn rất nhiều lần.
Nhưng trước mắt chị Vương thật sự rất cần công việc này, cho nên có đôi khi chỉ có thể nhẫn.
Ai ngờ vừa nãy đám Khương Tri Ngôn chân trước vừa đi, vị kia liền tươi cười đầy mặt đi lên hỏi thăm mình quen được phú bà ở đâu vậy.
Phú bà?
Cô ta đang nói đến Kiều Hạ hay là Khương Tri Ngôn?
Nhưng mà theo chị Vương biết, hai người kia đều chỉ là công nhân rất bình thường nha.
Có điều việc này không trở ngại chị Vương nhân lúc này xé lớp da lớn vờ vị chính mình có phương pháp, cứ như vậy vị hướng dẫn mua chắc chắn sẽ thu liễm vài phần.
Ngay sau đó chị Vương liền nhớ tới vụ không thích hợp này, nếu Khương Tri Ngôn nói cho trợ lý Triệu rồi lập được công lao gì đó cũng coi như chút báo đáp nhỏ của chị ta.
Nói xong mấy việc này, chị Vương liền vội cáo từ, trong tiệm có camera nên chị ta không thể rời đi quá lâu.
“Cậu tính nói chứ?”
Kiều Hạ tay phải vuốt cằm, vẻ mặt trầm tư, trước hết không nói chị Vương có lừa các cô không, chỉ có chút tin tức như vầy cũng không nói rõ được cái gì nha.
Muốn đào sâu thì lại lãng phí sức người sức của, lỡ đến lúc đó cái gì cũng không đào ra, trợ lý Triệu, thậm chí ông chủ, sẽ có ấn tượng không tốt với Khương Tri Ngôn thì sao đây?
“Nói chứ, vì sao không nói?”
Trong lúc Kiều Hạ trầm tư, Khương Tri Ngôn đã biên tập kỹ lời muốn nói gửi cho Triệu Đào, vốn dĩ cũng có thể trực tiếp gửi cho Úc Nam Diễn, nhưng đây không phải sợ anh để lâu không xem bong bóng xanh, bỏ lỡ tin nhắn à.
Khương Tri Ngôn có trực giác khó hiểu, tin này của chị Vương rất hữu dụng, tất nhiên sẽ không kéo dài, cô thì thật không nghĩ nhiều như Kiều Hạ vậy, chủ yếu cũng là vì Kiều Hạ không biết mức độ quen thuộc giữa Khương Tri Ngôn và Triệu Đào hiện tại, có phần lo lắng này cũng rất bình thường.
Nhưng Khương Tri Ngôn lại không thể giải thích quá nhiều, chỉ có thể bảo Kiều Hạ yên tâm, tiếp đó nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Đi dạo đến mình đều đói bụng, đi đi đi, chúng ta đi ăn ngon đi.”
“Lại nói tiếp mình cũng đói bụng, ăn gì?”
“Lẩu? Thịt nướng? Đồ ăn đặc sắc?”
……
Bên kia, Triệu Đào đang ở trong phòng khách sạn với Úc Nam Diễn và Úc Quân Sách làm công tác kết thúc cuối cùng cho chuyến công tác này, nếu thuận lợi, ngày mai hẳn là có thể đi về.
Cho nên anh ấy trước tiên thấy được tin Khương Tri Ngôn gửi, tin nhắn không dài, nội dung lại rất quan trọng.
Đọc xong rồi Triệu Đào lập tức đưa điện thoại cho Úc Nam Diễn, “Úc tổng, là tin nhắn Khương tiểu thư gửi tới.”
Úc Quân Sách trên một cái bàn khác nháy mắt ngẩng đầu, “Cái gì? Sao chị Tri Ngôn gửi cho anh lại không gửi cho em? Có phải chị ấy nhớ anh trai em không?”
Úc Quân Sách trêu chọc một câu xong, rất mau liền phát hiện chỗ không thích hợp.
Biểu cảm của Úc Nam Diễn không có biến hóa quá lớn, khí áp quanh người lại thấp hơn rất nhiều, nói tóm lại, chính là làm người cảm thấy áp lực như núi.
“Đi tra!”
Rất mau, Úc Nam Diễn đã hạ mệnh lệnh.
“Lực độ điều tra Úc Minh Na tăng lớn hơn nữa, không chỉ mấy năm nay, mấy năm trước đều tra hết!”
“Vâng Úc tổng, tôi lập tức đi làm.”
Phân phó câu này xong, Úc Nam Diễn ấn mi tâm hai cái, lần đi công tác này nói tóm lại là còn xem như thuận lợi, chỉ cần buổi chiều bàn lại lần nữa, hẳn là liền gần được rồi.
Nhưng thật ra thì chuyện Khương Tri Ngôn nói lần này trong ngắn hạn phỏng chừng đều không tiện giải quyết, có điều không sao, so kiên nhẫn thì trước nay Úc Nam Diễn chưa từng thua.
“Cô ấy đi ra ngoài dạo phố với bạn à?”
Hạ mệnh lệnh xong thì Úc Nam Diễn thuận thế hỏi một câu, Khương Tri Ngôn trạch như vậy, nên thật là khó được có lúc ra ngoài chơi với bạn.
Triệu Đào sửng sốt, anh ấy thật đúng là không rõ lắm, trong tin nhắn Khương Tri Ngôn chỉ nói hôm nay mình ra cửa biết được tin tức này, bảo anh ấy nói cho Úc Nam Diễn mà thôi.”
“Em biết!”
Úc Quân Sách ở một bên lập tức giơ tay.
“Trước đó em có tặng chị Tri Ngôn 2 phiếu đi hội tướng thanh, chính là hôm nay! Chị Tri Ngôn chắc chắn là đi xem với bạn rồi!”
Nghe tướng thanh?
Úc Nam Diễn vốn đang áp suất thấp chậm rãi tiêu tán, quả nhiên như cô ấy nói vậy, sống thật nhàn nhã a.
Không nghĩ những cái khác nữa, Úc Nam Diễn tiếp tục đầu nhập vào công việc khẩn trương.
Ăn trưa xong, Khương Tri Ngôn với Kiều Hạ không tiếp tục dạo phố nữa, mà là xem một bộ điện ảnh, chờ kết thúc rồi thì liền tìm một quán cà phê vừa nghỉ ngơi vừa tán gẫu.
Cỡ 5 giờ hơn ấy, hai người ăn chiều xong liền đi về phía mục đích.
Vì khu thương mại các cô lựa chọn ở cạnh cái hội tướng thanh kia, nên khi hai người tới nơi còn xem như sớm, có điều còn có người sớm hơn các cô!
“Á á á, Tiểu Ngôn Ngôn! Mình thật kích động! Làm sao bây giờ, chờ chút nữa mình phải nói cái gì mới tót đây? Liệu Tiểu Điềm Điềm có thể nhớ kỹ mình không?”
Nắm lấy tay Khương Tri Ngôn, tươi cười trên mặt Kiều Hạ đều sắp tràn ra kìa.
Khương Tri Ngôn: …… Tỷ muội! Bình tĩnh!
Đợi một chốc, kiểm phiếu, vào bàn, vào chỗ ngồi, liền mạch lưu loát.
Phiếu Úc Quân Sách cho là hàng đầu, bảo tọa phong thủy tuyệt hảo, Kiều Hạ cũng xem qua mấy buổi rồi, lại trước nay chưa từng ngồi gần đến vậy.
“Tiểu Ngôn Ngôn, nhất định phải thay mình cảm ơn cái vị cho cậu phiếu thật tốt, mình chúc người kia người tốt cả đời bình an!”
Kiều Hạ vốn là muốn đưa tiền vé vào cửa cho Khương Tri Ngôn, Khương Tri Ngôn trực tiếp cự tuyệt, cũng nói phiếu này là được tặng.
Tuy là vậy Kiều Hạ vẫn là có chút băn khoăn, giống như bữa cơm trưa nay là cô ấy mời khách.
Rất mau, diễn xuất… Bắt đầu rồi!
Khương Tri Ngôn vốn tưởng rằng mình nhiều lắm là cười mấy cái, rốt cuộc trước kia cô cơ bản là chưa từng nghe tướng thanh, có lẽ không quá hiểu về điểm cười trong đó.
Ai ngờ.
Mở màn phút đầu tiên.
“Ha ha ha ha!”
Phút thứ mười.
“Ha ha ha, ha ha ha, không được, mình cười đau bụng.”
Phút thứ hai mươi.
—— Không xong rồi, vỗ tay vỗ đến hơi đau, lần sau phải nhẹ chút.
Phút thứ ba mươi.
—— Phiếu này là làm sao mà cướp được vậy? Về nhà phải nghiên cứu kỹ một chút!
Chờ được ba tiếng sau, nhân lúc Kiều Hạ xông lên tặng quà chụp ảnh chung ấy, Khương Tri Ngôn biên tập một tus vòng tròn bạn bè.
Một tấm vé vào cửa lộ ra một nửa, đồng thời phối với văn án.
“Thật sự rất buồn cười! Há há há!!!”
Nhìn ra được lúc này Khương Tri Ngôn thật sự rất vui vẻ.
[Quân Lâm Thiên Hạ: Thật hâm mộ (khóc lớn)]
Úc Quân Sách nhìn thấy vòng tròn bạn bè này xong thì nhịn không được rep lại, sau đó tầm mắt trộm nghía về phía Úc Nam Diễn đang nhắm mắt nhíu mày ở một bên.
Chiều nay bọn họ thật đúng là gà bay chó sủa, một giám đốc thế mà vào lúc như này bị một cô em nước ngoài câu lấy, hai người XX xong tỉnh lại liền phát hiện tất cả đồ đáng giá trên người mình bị lấy hết sạch rồi!
Ví tiền, chứng minh thư, hộ chiếu vân vân thì miễn cưỡng còn chưa tính, có thể bù lại, nhưng máy tính thì không được á!
Cảnh sát nước ngoài lại không tẫn trách bằng khi ở trong nước, thấy bọn họ là người nước ngoài liền muốn qua loa cho xong, cố tình trong cái máy tính kia có mấy phần văn kiện còn xem như quan trọng.
Tóm lại, buổi hội nghị chiều nay tuy cuối cùng không xảy ra vấn đề lớn gì, cũng thuận lợi kết thúc nhưng sắc mặt Úc Nam Diễn lại không đẹp đẽ gì cho cam.
—— Kẻ ngu xuẩn như vậy là thế nào mà ngồi vào được vị trí giám đốc vậy?
“Cậu đang cười gì vậy?”
Úc Nam Diễn đột nhiên lên tiếng làm Úc Quân Sách nháy mắt run lên!
“Không, không có gì ạ.”
Nhưng dưới ánh mắt “bình tĩnh” của Úc Nam Diễn, Úc Quân Sách vẫn là khóc không ra nước mắt mà công đạo một năm một mười.
“Chính là chị Tri Ngôn với bạn xem xong buổi tướng thanh kia, nói rất hay, em liền, em liền nói lần sau đi cùng nha.”
Trước kia Úc Quân Sách không có hứng thú gì với nghe tướng thanh, cũng không ai đi cùng với cậu ta, nhưng giờ thì thật là có chút hứng thú rồi.
Úc Nam Diễn: ……
Anh lấy di động ra, quả nhiên nhìn thấy Khương Tri Ngôn ở trong cái group kia vui vẻ chia sẻ rất nhiều ngạnh khôi hài khi nghe tướng thanh.
Còn có một tấm ảnh cô và diễn viên tướng thanh chụp chung, Khương Tri Ngôn cười rất sáng lạn, so tay hình cái kéo rất kinh điển với ống kính.
Cách màn hình di động cũng có thể cảm nhận được phần vui vẻ kia của cô.
Úc Nam Diễn: …… Đột nhiên cảm thấy trái tim càng thêm mệt mỏi là sao thế này?