Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghê San mắt ửng đỏ nói: “Doanh Doanh, cảm ơn cậu đã giúp mình ra mặt …”Quan Doanh: “Cảm ơn cái gì? Mình là do không thể nhìn nổi họ bắt nạt cậu nữa, San San, việc cậu làm rõ ràng là việc tốt còn phải chịu ủy khuất, vậy mà có một số người vẫn nhằm vào cậu hắt nước bẩn!”Nghê San âm thầm lau khóe mắt, thấp giọng nói: “Ngài Cố hành động như thế này tớ có thể hiểu, Niệm Niệm chắc chắn là không chịu nổi việc tớ và Cảnh Thâm kết hôn nên mới chơi trò mất tích, kể ra tớ cũng có một phần trách nhiệm, anh ấy trút giận lên tôi cũng là lẽ thường tình.”Quan Doanh tức tối: “Cô ta không cách nào chấp nhận việc cậu với tổng giám đốc Lục kết hôn chơi trò mất tích thì liên quan gì đến cậu? San San! Cậu đừng có lần nào cũng nhận hết lỗi lầm về phía mình được không?”Nghê San cắn môi, khuôn mặt đầy vẻ tự trách: “Là lỗi của tớ, nếu như tớ không yêu Cảnh Thâm thì sẽ không hại cô ấy đau lòng, càng không có nhiều chuyện xảy ra phía sau như vậy …”“San San! Sao cậu lại nghĩ như vậy?” Quan Doanh tức giận nói: “Ban đầu là cậu với tổng giám đốc Lục hai người rất tốt! Là cô ta cứ nhất quyết chen chân vào! Bây giờ nhìn thấy tổng giám đốc Lục đối với cậu tình thâm không thay đổi cô ta lại cố tình gây sự, rõ ràng là không muốn cậu sống tốt mà!”Nghê San lắc lắc đầu: “Niệm Niệm cô ấy không phải người như vậy, có lẽ cô ấy chỉ hi vọng Cảnh Thâm có thể quan tâm cô ấy thêm một chút.”“Tổng giám đốc Lục với cô ta li hôn rồi! Cô ta có tư cách gì cơ chứ?” Quan Doanh trợn trừng mắt: “Mình thấy cô ta là do không cam tâm! Lợi dụng quyền thế nhà họ Thu để gả cho tổng giám đốc Lục, kết quả lại chỉ như nước đổ lá khoai.
Bây giờ nhìn thấy cậu với tổng giám đốc Lục hai người yêu nhau cuối cùng cũng tìm đến với nhau, tức giận nhưng không làm gì được nên cố ý phá đám! Mất tích thì mất tích! Có bản lĩnh thì cô ta đừng quay về nữa!”Lời nói vừa dứt liền nghe thấy tiếng hừ lạnh của Cố Trì: “Cô thử nói lại lần nữa xem?!”Giọng của Cố Trì vốn dĩ rất ấm áp giờ lại trở lên lạnh như băng, lạnh đến mức có thể khiến con người ta rét run lên.Quan Doanh bị dọa đến đơ người, sự hùng hổ ban nãy sớm đã bay qua chín tầng mây biến mất rồi, đứng trên mặt đất nhưng bắp chân mềm nhũn, miệng vẫn mở nhưng không nói ra thêm được một từ nào.Nghê San lên tiếng cứu cánh: “Ngài Cố, Doanh Doanh cô ấy miệng nhanh hơn não, không có ác ý gì đâu, anh đừng để tâm.
Niệm Niệm mất tích mọi người ai cũng đều sốt ruột, bây giờ không phải thời gian để nói những lời này, mau mau đi tìm người thôi!”Dáng vẻ làm bộ làm tịch của ả ta khiến Cố Trì buồn nôn.“Thu Niệm là vợ chưa cưới của tôi, tự tôi sẽ đi tìm, không nhận nổi ý tốt giả tạo của cô.
Ai biết được cô sẽ nhân cơ hội làm ra chuyện gì? Nếu cô ấy xảy ra chuyện, chẳng phải Thu thị sẽ hoàn toàn rơi vào tay của Lục Cảnh Thâm hay sao!”Vừa nãy là do anh quá kích động, suy nghĩ không chu toàn, chỉ có thể lập tức tìm Lục Cảnh Thâm đòi người.
Bây giờ bình tĩnh lại mới nhận thức được đối với đôi cẩu nam nữ này mà nói Thu Niệm xảy ra chuyện mới là điều tốt, làm thế nào mà họ có thể cung cấp cho anh thông tin hữu dụng cơ chứ?Anh ấy quay người rời đi, ra đến cửa lại bất chợt dừng lại, nhìn Lục Cảnh Thâm đang yên lặng nhắm nghiền mắt nói thêm một câu: “Mặc dù không biết người đàn bà này đã dùng thủ đoạn gì khiến anh tin cô ta chính là người đã cứu mạng anh, nhưng tôi biết Thu Niệm không bao giờ nói dối, còn đặc biệt trân trọng tình yêu nên mới không nỡ dùng lời nói dối để bôi nhọ người khác.
Lời thì tôi đã nói xong, tin hay không là việc của anh.
Chỉ là Lục Cảnh Thâm, anh tốt nhất đừng có mà hối hận.”Hối hận?Tại sao anh ta phải hối hận?Hối hận về điều gì?Hối hận vì đã hoàn toàn thoát khỏi một người phụ nữ tâm cơ đầy mình rồi cùng người âm thầm hi sinh để cứu mạng mình kết hôn ư?Có lẽ anh ta điên rồi mới cảm thấy hối hận!Lục Cảnh Thâm cười lạnh, tuyên bố một cách chắc nịch: “Tôi sẽ không bao giờ hối hận! San San cứu tôi là sự thật không thể phủ nhận, anh hà tất phải ở đây chia rẽ ly gián chúng tôi.”“Tốt nhất là như vậy.” Cố Trì cười nhẹ, không ở lại thêm một giây sải bước rời đi.Giống như cái bóng dần dần khuất khỏi tầm mắt, không khí căng thẳng trong căn phòng cũng dần dần tiêu tan.
Chỉ là, sự âm u giữa hai hàng lông mày của Lục Cảnh Thâm vẫn như cũ không giảm đi một chút nào.— “Thu Niệm đã mất tích mấy ngày nay rồi! Anh đừng nói với tôi là anh không biết!”— “Anh chắc chắn người cứu anh lúc trước là cô ta?”— “Thu Niệm không bao giờ nói dối … Anh tốt nhất đừng có mà hối hận.”Những lời mà Cố Trì vừa nói lặp đi lặp lại bên tai anh ta như một câu thần chú khiến con người ta tâm phiền ý loạn.Cảm giác có chút bí bách, Lục Cảnh Thâm đưa tay nới lỏng cà vạt nhưng vì dùng lực quá mạnh mà trên mu bàn tay trắng trẻo nhưng lạnh lẽo của anh ta xuất hiện gân xanh.Thời gian gần đây anh cố ý không nghe ngóng bất cứ tin tức gì liên quan đến Thu Niệm, mong muốn xóa bỏ cô hoàn toàn khỏi cuộc sống của mình.
Kết quả Cố Trì chạy đến tạo nên một trận hỗn loạn, thứ cảm xúc không tên lúc trước lại một lần nữa giày vò anh ta.Nuốt nước bọt nhưng cổ họng khô khốc, anh ta nghiện thuốc lá lúc nào không hay.Anh ta đang định nói với Nghê San rằng mình sẽ ra ngoài hút điếu thuốc, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của ả ta đang nhìn anh một cách lo lắng, không còn nhìn thấy sự vui sướng lúc đầu nữa..