Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Thật có lỗi quá, là tôi đá lệch sang cậu rồi”Việc anh cố tình không thể tự nhận, vì vậy vẻ mặt vùi đầu giả chết.
Còn trong lòng của Tô Ngạn đều đã biết rõ, tỏ thái độ nhếch nhếch khóe miệng.
Vì anh em mà không tiếc mạng sống, mà giờ lại vì nữ nhân mà đâm anh em một đao! AA! Đàn ông thật là.Tô Ngạn cảm thấy cơn giận này sắp nổ tung rồi, cậu ấy làm như vậy cũng là vì ai cơ chứ? Thôi bỏ đi! Tốn công mà không có kết quả cậu ấy không làm nữa!“Tôi ra ngoài hút điếu thuốc, mọi người từ từ ăn đi nha” Cậu ấy vừa nói vừa đứng dậy, đi thẳng ra ban công.Mọi người tại bàn ăn đều im lặng rơi vào thế khó xử.Bạc Nguyên Triệt giờ đây vô cùng hối hận, sớm biết như vậy anh liền mời một mình Thu Thanh Duy đi ăn tối rồi, nếu không phải chỉ một nam một nữ làm cô hiểu nhầm, làm bầu không khí gượng gạo thì anh có đến mức mang theo đồng đội ngu si đến làm trò như này hay không?“Tiểu Duy …” Anh nhìn về hướng Thu Thanh Duy, muốn nói gì đó để xoa dịu bầu không khí này, nhưng thấy cô nhíu mày, lộ ra biểu cảm với khuôn mặt gượng cười.Hắn lúng túng sờ lên mũi, không cẩn thận lại nói ra chữ mà mình vô tình quên mất, “ … Chị”Người trên bàn: “...”Dáng vẻ đáng yêu này gần như không nhìn thấy rồi.Thu Danh Duy khẽ gật đầu, trả lời: “Sao vậy.”Bạc Nguyên Triệt liếc nhìn về hướng ban công, cố ý bôi xấu: “Tô Ngạn, gần đây cậu ấy bị nữ nhân gian xảo lừa gạt tình cảm, cho nên hành động có chút cổ quái, cô không cần để ý tới cậu ấy.”Tô Ngạn: “...”Thật xin lỗi nhưng tôi không bị điếc.“Như này …” Thu Thanh Duy chống cằm cười nhẹ, tựa như chẳng hề quan tâm gì cả.Bạc Nguyên Triệt thầm thở phào nhẹ nhõm.Quý Ninh quay đầu nhìn Tô Ngạn, do dự một chút, nhưng vẫn quyết định hỗ trợ thăm dò Thu Thanh Duy: “Cô có bạn trai chưa? Chị Duy xinh đẹp như này, chắc là không ít người theo đuổi rồi.”“Tôi hả?” Thu Thanh Duy ăn ngay nói thật: “Thời gian đâu mà yêu với đương.”Mọi người có mặt đều sửng sốt: “Chưa nghe cậu ấy nói về chuyện nào bao giờ?”“Chuyện này có gì đâu mà ngạc nhiên? Tôi trăm công nghìn việc, không có tinh thần để suy nghĩ nhiều.” Thu Thanh Duy khựng lại rồi nói tiếp: “Hơn nữa, tôi cũng không gặp được người thích hợp.”Vừa nghe thấy cô nhắc tới vấn đề tình cảm, mọi người đều hào hứng, sôi nổi hỏi cô thích mẫu người như thế nào.“Mẫu người tôi thích …?” Thu Thanh Duy nhìn lên trần nhà, suy nghĩ một lúc rồi không chắc chắn mà nói ra: “Tôi thích người ngoan ngoãn biết nghe lời, không thích quá ồn ào.”Mọi người: “...”Chị, chị có chắc mình đang tìm bạn trai hay tìm một chú chó vậy?Người ngồi cạnh Quý Ninh đột nhiên dùng cùi chỏ đụng cậu một cái, nói đùa rằng: “Ngoan hả? Ở đây có một người! Chính là Quý Ninh của chúng tôi vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, trước giờ không gây rắc rối!”Mọi ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Quý Ninh.Cậu ngượng ngùng xua tay, lắp bắp nói: “Đừng, đừng nghe anh ấy nói bậy.”Thu Thanh Duy nhìn cậu một lát, rồi mới chịu nói: “Đúng là rất ngoan.”Mọi người liền bắt đầu hò reo.Quý Ninh hai má đỏ ửng, xấu hổ đến mức tay cũng không biết đặt chỗ nào.Mặc dù biết rõ chỉ là đang nói đùa, Bạc Nguyên Triệt vẫn hùa theo chọc ghẹo nhưng âm thanh lại rơi vào trầm mặt.
Nhìn thấy khóe môi của Thu Thanh Duy và ánh mắt nhìn chăm chú vào Quý Ninh không rời, dường như cô dự định lựa chọn mẫu bạn trai lý tưởng chính là cậu, trong lòng anh không khỏi sốt sắn.Anh bóp chặt lon bia cầm trong tay, trên mu bàn tay lộ rõ những đường gân xanh.Anh trầm mặt nhấp hai ngụm bia khi nghe ai đó hỏi thẳng: “Chị Duy, vậy chị thấy Quý Ninh làm bạn trai của chị thì như thế nào?” Lúc này anh ta nặng nề đặt lon bia xuống.m thanh vang lên khiến mọi người im lặng.Thấy sắc mặt của Bạc Nguyên Triệt không được tốt lắm, những người ban đầu ồn ào trêu ghẹo giờ lại có chút áy náy, nhẹ giọng giải thích: “A Triệt, tôi đùa thôi mà …”Sau đó bọn họ lại chạm vào Quý Ninh, tìm kiếm sự viện trợ: “Hơn nữa chúng tôi cùng Quý Ninh cũng không thể cướp chị Duy từ tay anh được, đúng không?”Quý Ninh lúc này gật đầu lia lịa, sợ bản thân bị hiểu nhầm là có ý đồ với cô vậy.Điều này thể hiện rõ, có vẻ như anh đang ghen thì phải!Đột nhiên Bạc Nguyên Triệt không khỏi cáu kỉnh mà chuyển sang tâm trạng xấu hổ, anh nhìn chằm chằm vào khe hở trên bàn, không nhìn sang biểu hiện của Thu Thanh Duy mà anh thanh minh rằng: “Tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn nói, Quý Ninh cậu ấy là người vừa thích khóc vừa hay gây rối thế nên đừng lừa mọi người nhé.”Quý Ninh: ???“Cậu ấy gây rối khi nào thế”?Trên ban công, Tô Ngạn nghe ngóng mọi chuyện rất rõ lại lần nữa cười chế giễu.Đồng đội xấu xa này có nghiện không vậy? AA! Đàn ông.Tiếp theo mọi người ngừng dẫn dắt chủ đề theo hướng mơ hồ, sau khi uống vài lon bia, bắt đầu tán gẫu, bầu không khí trên bàn dần trở nên hài hòa.Những trợ lý nghệ sĩ bắt đầu nói cho Thu Thanh Duy biết về tất cả nỗi khổ cực và vất vả trong ngành giải trí.Nhưng bây giờ cuối cùng cũng đến lúc thoát khỏi bọn hút máu của ngành giải trí này rồi.
Quý Ninh cầm lon bia lên, hai má ửng đỏ nói rằng, “Nào! Cạn ly vì một ngày mai tươi sáng, tốt đẹp hơn!” Thu Thanh Duy cầm lon bia lên và đang muốn cùng mọi người chạm cốc, lúc này, người đàn ông bên cạnh nhẹ nhàng dùng lon bia va vào.Cô quay đầu lại.Bạc Nguyên Triệt không nhìn cô, anh chỉ nhìn vào những lon bia xếp lại với nhau, trên môi nở một nụ cười chân thành: “Nếu cô không thích nghe những lời khách sáo, tôi sẽ không nói nữa, đều tôn trọng cô.”Thu Thanh Duy bị đánh thức bởi khát vọng tương lai của những thanh niên theo đuổi ước mơ này, cô cụp mắt xuống, hàng mi dài che đi sự tiếc nuối và thất vọng trong đôi mắt, thì thầm: "Chúc tôi sống lâu thì tốt hơn …”Cô cũng muốn tiếp tục sải cánh bước đi, cho dù khó khăn đến đâu.
Thay vào đó, chết ở độ tuổi đẹp như này cũng được.Bạc Nguyên Triệt hơi ngạc nhiên khi một điều ước mà chỉ người già mới có thể lại thốt ra từ miệng cô ấy.
Nhưng sau khi sửng sốt, anh vẫn chạm cốc với cô lần nữa và đáp lại bằng một nụ cười: “Vậy thì chúc cô sống lâu …”…Miếng thịt cuối cùng trong đĩa đã gắp hết, mọi người trên bàn hầu như đều ngã gục, từng người gục xuống bàn vừa ngâm nga vừa nói nhảm, hẳn là họ đã rất say rồi.Thu Thanh Duy lắc lắc lon bia trong tay đã sắp cạn, đáy mắt hiện lên vẻ ngà ngà say..