Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không gian chật hẹp đó cứ như đột nhiên bị rút hết dưỡng khí.
Đôi tay trắng như ngà của anh ta xé toạc cổ áo sơ mi đang mặc trên người, Lục Cảnh Thâm dựa mình vào vách tường kim loại lạnh lẽo của thang máy, ngửa cổ nhìn lên mà thở dốc.
Cảnh tượng giữa anh và Thu Niệm nhanh chóng hiện ra ngay trước mắt.
Cô vẫn luôn cẩn thận dè dặt như thế, chỉ cần anh bố thí, để lộ ra sắc mặt tốt một chút với cô cũng có thể mang lại cho cô niềm vui vẻ hạnh phúc, cô cũng có thể vì một cái cau mày nhẹ của anh mà yếu đuối rơi lệ.
"Lục Cảnh Thâm, anh không cần phải báo đáp lại em, em chỉ là muốn đối tốt với anh, chỉ vậy mà thôi.
"“Lục Cảnh Thâm, liệu em có thể cứ như thế này ở bên cạnh anh được không?”"Lục Cảnh Thâm, là vì Nghê San cứu anh nên anh ở cùng với cô ấy đúng không? Nhưng rõ ràng người cứu anh là em cơ mà!""Lục Cảnh Thâm, những gì em nói đều là sự thật! Anh hãy tin em đi mà!""Cảnh Thâm, gả cho anh là điều hạnh phúc nhất đời em.
""Cảnh Thâm, bố em qua đời rồi, em chỉ còn mỗi anh mà thôi ! ""Cảnh Thâm, em cầu xin anh đừng ly hôn, có được không?""Cảnh Thâm, em yêu anh rất nhiều ! "Hai người đã qua lại với nhau nhiều năm như vậy, sao cố có thể đồng ý ly hôn? Vả lại sao lại nỡ muốn ly hôn cơ chứ? Lần này, chắc lại muốn diễn trò mới, lạt mềm buộc chặt chăng!Hiểu ra điều này, Lục Cảnh Thâm cười nhạo một tiếng, sau đó dựa vào tường cúi đầu châm một điếu thuốc.
Đốm lửa rực cháy, kẹp giữa hai ngón tay.
Lớp khói trắng mờ ảo che phủ đi thần sắc trên khuôn mặt của anh ta, cảm giác như trút bỏ được gánh nặng mà ngay cả anh ta cũng chưa từng để tâm đến.
Thu Thanh Duy bước ra khỏi Thu thị, chiếc Rolls-Royce đã chờ bên lề đường từ lâu, cửa xe ngay kế ghế ngồi lái cũng được mở sẵn.
Tài xế lái xe đi đến gọi một cách trịnh trọng: "Thưa cô chủ.
"Cách xưng hô này khiến cô cảm thấy không thoải mái lắm, Thu Thanh Duy nhíu nhíu mày, cúi người lên xe.
“Thưa cô chủ, bây giờ chúng ta về nhà ạ?” Người lái xe nhìn vào kính chiếu hậu, thăm dò.
Thu Thanh Duy gật đầu: "Ừm, trực tiếp quay về.
"Cô phải giải quyết hết những việc cần thiết, mới có thể an tâm tận hưởng ba tháng cuối cùng của đời mình.
Bốn mươi phút sau.
Xe dừng lại trước một căn biệt thự đầy trang trọng tao nhã.
Đây là món quà cưới mà bố Thu Niệm dành tặng cho con gái của mình, nó tọa lạc trong khu rừng phong tuyệt đẹp, cảnh sắc hòa quyện, mỗi đợt thu sang lại ngập tràn sắc đỏ, đẹp đến nao lòng.
Không hổ danh là người giàu nhất thành phố Phái, mỗi lần chi tiền đều rất hào phòng.
Thu Thanh Duy khá ưng ý với căn biệt thự này, chỉ tiếc rằng cô sẽ không còn cơ hội tận mắt ngắm nhìn mỹ cảnh những chiếc lá phong nở rộ.
Cũng không biết vào mùa thu năm trước, nguyên nữ chủ cảm thấy thế nào khi chứng kiến khung cảnh rực ánh đỏ ấy qua khung cửa sổ? Rốt cuộc thì, sau khi kết hôn, Lục Cảnh Thâm anh ta chưa một lần từng đặt chân tới đây, nữ chính đã ôm nỗi cô đơn hiu quạnh một mình trong ngôi nhà mới ngập tràn lời chúc phúc từ bố, đợi mãi một người chồng mãi không quay về.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi bùi ngùi.
Nếu như không phải nữ chính một lòng yêu tên Lục Cảnh Thâm đó, có lẽ đời này của cô ấy sẽ sống rất tốt, có lẽ cũng sẽ không tích tụ uất khí mà sinh bệnh nan y như này.
Đứng như trời trồng trước cửa hồi lâu, khiến đám người hầu trong nhà phải lên tiếng gọi: "Thưa cô chủ? Bên ngoài nắng gắt rất hại, cô mau vào trong đi, đừng để bản thân bị say nắng quá.
”Thu Thanh Duy định thần kéo lại luồng suy nghĩ mơ màng của bản thân, bước chân vào biệt thự.
Người hầu bưng trà thảo dược đến giải nhiệt giúp cô, Thu Thanh Duy uống được hai ngụm, lại nghe đối phương ngập ngừng hỏi: "Thưa cô, bây giờ đã là mùa hè, thực phẩm không nên cất giữ quá lâu, đồ ăn trong phòng bếp, cô xem xem ! có nên mang bỏ đi hay không? "Đồ ăn trong phòng bếp?Thu Thanh Duy đặt tách trà xuống, rảo bước đến phòng bếp, chỉ cần liếc mắt qua một lượt liền hiểu ra lời nói của người hầu đó là có ý gì.
Bàn ăn dài khổng lồ bày trí thịnh soạn đầy đủ các món ăn khác nhau, cùng chiếc xe đẩy bên cạnh bày những chiếc bánh kem 7 tầng, còn có tấm biển được khảm câu “Chúc mừng ngày cưới của Lục Cảnh Thâm & Thu Niệm” và một số tấm ảnh hai người chụp chung.
Thư Thanh Duy tiến lại gỡ những bức ảnh xuống.
Những bức đó được chụp trong đám cưới của hai người, cô dâu đứng bên trái, nụ cười chan chứa sự hạnh phúc và mãn nguyện trong khi chú rể đứng bên phải mang vẻ mặt đầy u ám.
Cô cười chế nhạo, dứt khoát xé từng bức ảnh ra làm từng mảnh dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người hầu.
.