Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phía trên tôi có người
Lâm Ngữ Kinh cảm thấy mình là một người vô cùng thanh tâm quả dục, tính khí phi thường tốt, bình thường chuyện gì cô cũng nhẫn nhịn được, tự mình điều chỉnh một lát, hít sâu hai cái, niệm kinh Phật hai lần, liền không tức giận nữa.
Nhân sinh tựa như một vở kịch, vì hữu duyên nên mới gặp nhau.
Hà cớ gì.
Thế nhưng trong cuộc sống của cô, lại đầy rẫy lũ ngu đần ngu đần ngu đần và cả trăm thời điểm không thuận ý, người bình thường cũng khó mà giữ được tâm trạng bình ổn.
Lâm Ngữ Kinh cảm thấy có lẽ mình và thành phố này bát tự tương khắc.
Ăn bún gạo, cũng có thể gặp phải kẻ ngốc.
Loại thủ đoạn bắt nạt người khác này, cô vẫn luôn cho là trò chơi của đám trẻ sơ trung.
Cô liếc nhanh qua ba cô gái đối diện, cảm thấy có chút phiền.
Thực sự không muốn đánh nhau với con gái.
Phiền phức, hơn nữa rất khó coi.
Con gái đánh nhau, ngoại trừ cào thì chính là kéo, giống như hạng đàn bà chanh chua chửi đổng, chung quy không thể phối hợp với bọn họ cùng kéo tóc nhau chửi ầm lên được, vậy bạn nói xem nên đánh hay là không đánh đây.
*
Thẩm Quyện đối với chuyện ăn không có ý kiến gì, tất cả đều nghe theo đám người ầm ĩ Hà Tùng Nam, Hà Tùng Nam tưởng niệm quán bún gạo ở cổng trường kia rất lâu, một đoàn người lũ lượt đi ra, đến cửa quán bún, Hà Tùng Nam nhòm vô trong nghía thử: "A, không có chỗ, đổi quán khác đi."
"Ừm, " Thẩm Quyện gật nhẹ đầu định đi tới trước, dư quang đảo qua, dừng lại.
"Đi thôi, ăn phở xào nhá? Nhanh lên một chút, bây giờ đã hơn mười hai giờ rồi, ăn xong tôi muốn về ngủ trưa." Hà Tùng Nam bên cạnh vừa đi lên trước vừa nói, đi được hai bước, không thấy người phía sau đuổi tới, ngoảnh đầu nhìn lại.
Thẩm Quyện còn đứng ngoài quán bún gạo, trong miệng ngậm thuốc lá, chưa châm, người vẫn không nhúc nhích, nhìn vào bên trong.
Hà Tùng Nam lui lại hai bước, thuận theo ánh mắt của cậu lại ngó vào trong, cũng không phát hiện cái gì khác thường: "Sao vậy? Người quen à?"
"À, " Răng Thẩm Quyện cắn đầu thuốc lá, "Người quen."
Hà Tùng Nam lại cẩn thận xem xét, nhận ra, hướng vào trong chỉ một cái: "Ai, đây không phải là Lý Thi Kỳ sao, không dễ dàng nha, cậu còn nhớ cô ta à, tôi tưởng cậu đã sớm quên."
Thẩm Quyện nghiêng đầu, mơ hồ nhìn hắn: "Ai?"
"... Bạn cùng lớp cũ với ngài khiêm Hoa khôi lớp, " Hà Tùng Nam nói, "Không đúng, Quyện gia, ngài đừng nói thế trước mặt người ta chứ, con gái người ta đã từng theo đuổi cậu hơn một năm đấy."
"À..." Thẩm Quyện một chút ấn tượng cũng không có, ngước ngước đầu, nhìn thấy nữ sinh kia đem cả một lọ dấm chua đổ hết vào bát cô gái đối diện.
Hà Tùng Nam cũng nhìn thấy, mở to hai mắt nhìn: "Kia có phải Từ Như Ý không nhỉ."
Cái tên Từ Như Ý này, Thẩm Quyện ngược lại là có chút ấn tượng.
Trước kia lúc cậu còn ở lớp 3, sau chỗ ngồi có một Tiểu Cà Lăm, nói chuyện rất ít, động một chút lại xấu hổ, hồi Thẩm Quyện lớp mười hầu như cả học kì đều không thèm mang bút, toàn là mượn cô ấy, mượn một năm coi như cũng phát triển đến có thể nói hơn mấy câu hữu nghị.
Về sau vẫn là nghe bọn họ nói chuyện phiếm biết được, con gái nông thôn, trong nhà không có tiền, học giỏi, trường học cấp học bổng toàn phần cộng trợ cấp đặc biệt tuyển vào.
Trong quán bún gạo, Lý Thi Kỳ cùng hai người bạn của cô ta đang vỗ bàn cười, vừa cười vừa đem chai dấm không trong tay trở lại, Từ Như Ý chỉ ngồi ở đằng đó thế kia, cúi thấp đầu, một tiếng cũng không nói.
Vì vậy mấy cô gái càng cười đến thoải mái.
Hà Tùng Nam trông có chút kinh hãi, hắn, Thẩm Quyện, Từ Như Ý Lý Thi Kỳ và cả mấy nữ sinh bên trong trước kia đều cùng một lớp đấy, bình thường ở lớp Hà Tùng Nam chưa hề chú ý đến mấy chuyện con gái này, chỉ biết Từ Như Ý biệt hiệu là Tiểu Cà Lăm, bởi vì cô ấy cà lăm, không biết rõ lắm, cả lớp toàn gọi như vậy, hắn ngẫu nhiên cũng sẽ gọi theo một tiếng, cũng không quá để ý.
Nhưng mà kiểu lúc này, rõ ràng là đang bắt nạt người ta.
Hà Tùng Nam nhíu nhíu mày, vừa định đi vào, chợt nghe thấy một tiếng con gái rất dễ nghe: "Mắt cậu bị khiếm khuyết sao?"
Lý Thi Kỳ ngây ngẩn cả người.
Hà Tùng Nam cũng ngây ngẩn cả người, hắn nghiêng nghiêng đầu, nhìn từ sườn mặt của cô gái kia, rất đẹp, gò má lại quen quen, làn da rất trắng, tóc đen đơn giản cột thành đuôi ngựa cao cao, đồng phục quy củ, phía trên cổ áo lộ ra một đoạn cổ trắng ngần, đường nét thoạt nhìn mềm dẻo mảnh mai.
Hà Tùng Nam nhận ra, khu vực cấm kị.
Chính là người trong ánh mắt tràn đầy "Mày tính là cái rắm ấy", nữ vương đại nhân nhà Quyện gia.
Nữ vương đại nhân ngữ khí rất căng: "Tôi là cha nuôi của cậu đấy, hoặc là cậu câm miệng rồi yên tĩnh ăn, ăn xong thì lăn, hoặc là cha nuôi thay ba ba của cậu dạy cho cậu biết cái gì gọi là lễ độ cùng tư chất."
Thuộc kiểu vô cùng kích thích ý chí chiến đấu của người khác đấy, khinh thường, coi rẻ, cáu kỉnh, còn mang một chút càn quấy dạng "Ta là ông nội của mày, mày chính là cháu ta".
Lời thoại này cũng quá thuần thục, nhìn qua chính là một chị gái từng gặp sự đời.
Hà Tùng Nam không nhịn được huýt sáo, quay đầu, nhìn thoáng qua Thẩm Quyện bên cạnh.
Quyện gia không nhìn hắn, híp híp mắt, cắn trong miệng điếu thuốc căn bản còn chưa đốt, cạ một cái vào hàm răng.
Đầu tháng chín, thời tiết còn rất nóng, trong quán chen chúc nhồi đầy bàn với người, càng nóng, Lâm Ngữ Kinh ngồi đưa lưng về phía cửa, không phát hiện người đứng bên ngoài, ba cô gái đối diện giận đến bật cười, một trong số đó vỗ bàn một cái rồi đứng lên, sáp lại gần nhìn cô, lại nhìn lướt qua ống tay áo đồng phục của cô: "Không phải chứ, cưng có bệnh à? Tôi cùng bạn học của tôi tâm sự, cưng ở đây ra vẻ uy hiếp cái gì, còn cha nuôi, có phải bình thường cưng rất hay đi tìm cha nuôi không? Một đứa lớp mười một như cưng —— "
Lâm Ngữ Kinh một câu cũng không nói, cô lia mắt liếc qua bàn, bún nồi đất, mới vừa lên, nước canh bên trong nóng hổi, nếu đầu úp vào cái này có khả năng bị phỏng.
Cô canh có chừng mực, một tay đẩy bún gạo trước mặt cô ta ra phía trước, tay kia ấn lấy ót nữ sinh "Phanh" một tiếng đè lên mặt bàn.
Nữ sinh căn bản không ngờ rằng cô sẽ trực tiếp động thủ, mọi người không kịp phản ứng, mặt tiếp xúc chính diện với mặt bàn đầy dầu mỡ, cô ta thét chói tai, giãy giụa muốn ngẩng đầu, bị người ta gắt gao giữ lại.
"Chị gái nói chuyện chú ý một chút, tích cho mình chút khẩu đức, " Lâm Ngữ Kinh ghé bên tai cô ta mà nói, "Bằng không thì lần sau tôi sẽ trực tiếp nhấn cái đầu này của chị vào trong nồi đất đấy."
Vị mang dây đỏ sát bên cũng đã kịp phản ứng, đưa tay chụp qua, Lâm Ngữ Kinh đứng dậy nghiêng người về sau tránh thoát, tay ấn cô gái kia không buông lỏng, tay kia một phát bắt được cổ áo đồng phục của Dây đỏ, nhấc chân móc lấy ghế nhựa vừa ngồi rồi đá đi, ghế nhựa nặng nề đập vào đầu gối Dây đỏ, Lâm Ngữ Kinh thuận thế nắm lấy cổ áo cô ả hất qua bên cạnh.
Không gian nơi này vốn chật hẹp, người cô ả cũng đứng không vững, bị đụng trúng rồi hất qua như vậy liền trực tiếp ngã xuống cạnh đó, rầm rầm mà xô ngã chồng ghế nhựa màu lam bên cạnh.
Trong quán một mảnh hỗn loạn, tiếng con gái kêu cùng với tiếng ghế lật đổ, bà chủ vội vã từ sau bếp đi ra, Tiểu Kẹo Đường ngồi bên cạnh cũng sợ choáng váng, trên mặt còn dính nước mắt, hơn nửa ngày, mới run run rẩy rẩy vươn tay kéo đồng phục Lâm Ngữ Kinh: "Đừng... Đừng đừng đánh, đừng đừng, đánh nhau, xin... xin..."
Lâm Ngữ Kinh cúi đầu nhìn cô một cái, Tiểu Kẹo Đường sợ tới mức cả người đều co nhanh lại thành một nhúm, khóc đến mức bả vai co rút.
Cô nắm lấy tay cô ấy, kéo cô ấy đi ra ngoài.
Tiểu Kẹo Đường bị cô lôi kéo lảo đảo một cái, ngoan ngoãn đi theo, đi tới cửa đụng trúng mấy người đứng đấy, Lâm Ngữ Kinh cũng không ngẩng đầu, lách cánh tay đối phương kéo tiểu cô nương đi tới, qua đường cái, lại đi tiếp, quẹo vào một con đường khác.
Đường này khách sạn nhà hàng tương đối ít hơn, bên cạnh vừa hay là một cửa hàng tiện lợi.
Lâm Ngữ Kinh mắt nhìn thiếu nữ bên người, đi vào, mua một nắm kẹo que đi ra, chọn lấy một cây vị dâu đưa cho cô ấy.
Nữ sinh không khóc nữa, đang ngồi trên bậc thang trước cửa hàng tiện lợi chùi mắt, thoạt nhìn rất đáng thương.
Lâm Ngữ Kinh thở dài, ngồi xuống cạnh cô ấy: "Khóc cái gì, người khác bắt nạt cậu thì cậu đánh cô ta, đánh hai bữa là nghiêm chỉnh ngay, chẳng lẽ cậu khóc là sau này cô ta sẽ không bắt nạt cậu nữa à? Cậu càng dễ bắt nạt thì lại càng bị ức hiếp hơn đấy."
Nữ sinh nắm kẹo que ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ bừng: "Tôi, đánh, đánh không lại."
"Đánh không lại thì mắng, bất kể có thâm độc thế nào cũng được, " Lâm Ngữ Kinh tiện tay nhặt cây kẹo que vị vải, bóc vỏ kẹo rồi nhét vào miệng, "Bên người có đồ gì thì ném hết lên mặt bọn chúng, đánh nhau chính là phải tiên hạ thủ vi cường*, rồi đánh cho mấy ả đó mê man, làm cho bọn họ phản ứng không kịp, sau đó liền đi mắc giáo viên, ngồi trong văn phòng giáo viên khóc, khóc như vừa rồi cậu khóc đó, nói mấy đứa đó bắt nạt cậu, mấy đứa đó đánh cậu."
(*) Nghĩa là ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
Tiểu Kẹo Đường nghe đến ngây người, sững sờ nhìn xem cô.
Lâm Ngữ Kinh cười, đôi mắt xinh đẹp cong cong nhìn cô: "Cảm thấy tôi nói rất có lý đúng không?"
Kẹo Đường đỏ mặt, tôi tôi tôi tôi cả buổi, cũng không nói được tôi cái gì, cuối cùng lắp bắp mà: "Cám... Cám ơn..."
"Không có gì, " Lâm Ngữ Kinh đứng lên, "Kỳ thật cũng không phải là vì cậu, vừa vặn tâm tình tôi cũng rất khó chịu, mấy nhỏ đó ở bên cạnh bức ép tôi đau cả đầu, phiền muốn chết, sau này bọn họ mà còn bắt nạt cậu, thì cậu tới lớp 10 khối mười một tìm tôi."
*
Một bữa cơm trưa mới ăn được một nửa đã bị quấy rối triệt triệt để để, nhìn thời gian còn lại muốn ăn nữa cũng không kịp nữa rồi, cuối cùng Lâm Ngữ Kinh đến nhà ăn trường học mua hai cái bánh bao trở về, ngồi trong phòng học vừa chơi điện thoại vừa ăn xong.
Nghỉ giữa trưa kết thúc, Thẩm Quyện tính một chút rồi trở về, lúc cậu trở lại Lâm Ngữ Kinh đã ngủ rồi, tiểu cô nương nằm nghiêng đầu trên mặt bàn, ngủ đến rất thuần thục, áo khoác đồng phục rộng thùng thình bị lệch, mặc trên người cô càng để lộ khung xương mỏng manh của cô, một người gầy gò nhỏ nhắn.
Thẩm Quyện không gọi cô, cũng không vội vàng đi vào, nghiêng dựa vào cửa ra vào nhìn vài giây.
Cậu bỗng nhiên muốn cười.
Vừa nãy tại quán bún gạo, người này đến nhìn cũng chưa từng nhìn cậu một cái, về sau bọn Lý Thi Kỳ kịp phản ứng hùng hùng hổ hổ đuổi theo ra, còn bị cậu cản lại đấy.
Thẩm Quyện nhìn ra ý định "khống chế" đó của Lâm Ngữ Kinh.
Động tác tay quả thực gọn gàng, không hề nương tay chút nào, còn có độ thuần thục kinh người, tuy nhiên ra tay có chừng có mực, đầu óc rất thanh tỉnh.
Chuông vào học vang lên, Lâm Ngữ Kinh nhíu nhíu mày, chậm chạp ngồi dậy từ mặt bàn, vừa nhấc mắt, đã trông thấy bạn cùng bàn của cô đứng ở cửa ra vào nhìn cô.
Thiếu nữ ngủ trưa không đủ, vẻ mặt cũng viết đầy chữ mất hứng, cau mày mơ mơ màng màng cùng cậu đối mặt trong chốc lát, chậm rì rì nhấc tay lên, lông mi mềm mại như nhung rủ xuống, thật dài, đầu ngón tay trăng trắng nho nhỏ dụi dụi mắt.
Mí mắt Thẩm Quyện co giật như nhảy một cái.
Qua hơn mười giây, Lâm Ngữ Kinh mới phản ứng kịp, đứng lên nhường chỗ cho cậu.
Thẩm Quyện ngồi xuống, không ai nói chuyện, Lâm Ngữ Kinh vẫn còn trong trạng thái hỗn loạn nửa mê nửa tỉnh, hai mắt ướt át ngồi tại chỗ mà ngáp.
Buổi chiều tiết đầu tiên là hóa học, tiết học đầu của giáo viên hóa, Thẩm Quyện rút một quyển sách hóa mới tinh từ chồng sách, mở tờ thứ nhất, xoạt xoạt xoạt ký tên.
Lâm Ngữ Kinh phát hiện, bạn cùng bàn của cô đặc biệt thích kí tên, tựa như người bạn nhỏ dễ dạy được phát cho sách mới liền lật tờ đầu tiên viết lên tên lớp và tên mình vào, cậu cũng muốn viết, mỗi môn mỗi quyển đều viết, hai chữ Thẩm Quyện viết rất rồng bay phượng múa, chiếm hơn phân nửa trang trống, giống như con người lớn lối của cậu.
Thẩm Quyện chú ý tới tầm mắt của cô, cũng xoay đầu lại.
Lâm Ngữ Kinh nhìn cậu, chớp mắt mấy cái, có một loại mất tự nhiên do nhìn lén bị bắt gặp.
Thiếu niên trái lại có vẻ rất tự tại, thoáng nghiêng đầu nhìn tiểu bạn cùng bàn của cậu: "Vừa nãy lúc cậu đánh nhau, đã nói gì với người ta thế?"
Lâm Ngữ Kinh ngừng lại một trận, đại não kịp vận hành hai giây, phân nửa buồn ngủ còn sót lại đều bị dọa không còn.
Lâm Ngữ Kinh: "Cái... Cái gì?"
"Chính là câu cậu nói lúc ấn lấy đầu người ta, ghé bên tai cô ta nói đấy." Thẩm Quyện nói.
Lâm Ngữ Kinh từ kinh hãi đến mờ mịt, sau đó mặt không biểu cảm nhìn cậu, thoạt nhìn giống như đang cân nhắc xem hiện tại giết người diệt khẩu còn kịp hay không.
Lâm Ngữ Kinh: "Cậu nhìn thấy rồi."
"Ừ." Thẩm Quyện thoải mái nói.
Lâm Ngữ Kinh nhớ lại một thoáng, quán bún gạo kia rất nhỏ, vậy mà không phát hiện có bạn cùng lớp ở đó: "Tôi không nhìn thấy cậu."
"Vừa vặn đi ngang qua, ở cửa ra vào, " Thẩm Quyện vẫn có chút hiếu kỳ, lúc ấy đã nhìn thấy cô ghé bên tai người ta thấp giọng nói gì đó, cô gái kia từ dốc sức liều mạng giãy giụa đến không còn nhúc nhích, hiệu quả hết sức kinh người, "Cho nên, lúc ấy cậu đã nói cái gì vậy."
Lâm Ngữ Kinh nhìn cậu, bỗng nhiên nở nụ cười vô hại.
Thẩm Quyện là lần đầu tiên trông thấy cô cười như vậy, ngũ quan của cô nhìn quá ngoan, cười rộ lên ánh mắt cong cong, bộ dạng mười phần hồn nhiên vô tội, dạng mắt hơi xếch lên, như tiểu hồ ly non nớt ngờ nghệch.
Thẩm Quyện ngẩn người, mí mắt lại nhảy dựng.
"Tôi nói, phía trên tôi có người, " tiểu hồ ly tinh chậm rãi nói, "Đại ca giang hồ Thẩm Quyện của tôi ở ngay cửa trông giữ đấy, cậu mà cử động một cái tôi sẽ kêu lên."
Thẩm Quyện: "..."
Hết chương 11.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lâm Ngữ Kinh một câu thành sấm, một câu quyết định tư thế sinh hoạt hạnh phúc ngày sau của cô (?
Editor:
Thâm quá =)) thâm quá rồi =)) Đề nghị các bạn chớ suy nghĩ sâu để tránh hộc máu =))