Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 3,
Tôi đi về phía ban công và tiếp tục lau tóc.
Ding donggg.
Chuông cửa vang lên.
“Nửa đêm rồi mà ai còn đến nhà mình?”
“Thật phiền phức, quấy rầy thế giới hai người của mình và vợ yêu, mình sẽ vẽ một vòng tròn nguyền rủa cái thứ phiền phức này.”
Trình Tiêu đứng dậy và đi ra mở cửa.
“A, thì ra là mẹ vợ!”
“Lời nguyền vừa rồi không có tác dụng, mẹ ơi mẹ hãy thuyết phục Tiểu Ngưng để cô ấy ngủ cùng con đi.”
Nội tâm của Trình Tiêu lèm bèm không ngừng, nhưng trên miệng lại là: “Mẹ, chào mẹ ạ!”
Trên tay mẹ tôi cầm một chiếc cặp lồng giữ nhiệt, nhưng mẹ tôi cũng không bước vào, chỉ đứng ở cửa: “Mẹ không vào, đến mang chút canh cho các con.”
Tôi đặt chiếc khăn trong tay xuống, ngơ ngác hỏi: “Canh gì vậy ạ?”
“Canh bổ.”
Mẹ tôi cười nói: “Đàn ông uống bổ dưỡng, phụ nữ uống đẹp da.”
Trình Tiêu nhận lấy cặp lồng từ tay mẹ tôi: “Con cảm ơn mẹ.”
“Ừm, vẫn là Tiểu Tiêu hiểu chuyện.”
Mẹ tôi gật đầu, sau đó lại quay về phía tôi mắng: “Tiểu Ngưng, con có biết tại sao mẹ lại mang canh cho các con không? Ý mẹ là con nhanh chóng cho mẹ bế một đứa cháu!”
Tôi xấu hổ vô cùng: “Mẹ ơi, bây giờ thì sớm quá.”
“Mẹ ơi, con cực kì ủy khuất, con rất muốn khóc huhu.”
“Chúng con chưa sinh cháu cho mẹ bế không liên quan gì đến việc uống canh bổ dưỡng, chủ yếu là vợ yêu của con không cùng con abc huhu.”
“Huhuhu, abc xyz, mình muốn abc với vợ yêu huhu.”
Trong lòng Trình Tiêu điên cuồng gào thét, nhưng trên mặt vẫn cứ giữ nguyên biểu cảm lạnh lùng như thế, anh bình tĩnh nói: “Mẹ, Tiểu Ngưng nói đúng, bọn con có con bây giờ là quá sớm.”
“Sớm cái gì mà sớm?”
Mẹ tôi tròn mắt: “Tiểu Ngưng, bạn thân của con đã ba năm hai đứa rồi, với cả, con sinh con rồi cũng không cần chăm sóc, mẹ sẽ chăm sóc nó!”
“Con biết rồi.”
Tôi chỉ biết ngăn chặn mẹ tôi bằng cách này: “Mẹ, trời sắp tối rồi. Mẹ mau về nghỉ ngơi đi!”
“Không, không được, mẹ ơi mẹ đừng đi mà!”
“Mẹ ơi, cầu xin mẹ ở lại đây để con không cần xa vợ con, con muốn ngủ với vợ!”
“Làm ơn mà huhu, cầu xin mẹ.”
Trình Tiêu siết chặt bình giữ nhiệt, khiến cho những ngón tay xuất hiện các vết đỏ ửng.
Cuối cùng, anh ấy vẫn lên tiếng: “Mẹ ơi, Tiểu Ngưng nói rất đúng, trời tối rồi đường không dễ đi, hay là mẹ nghỉ ngơi ở chỗ chúng con đi!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");