Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Luna Tan
Mạnh Vãn Đình đưa tay sờ loạn khắp người y.
Toàn bộ dây thừng đã được cởi ra hết, y nhắm mắt lại mặc cho người kia tùy ý trên cơ thể mình.
“Lâm Mộ Tịch, cậu nên bắt đầu học cách hầu hạ tôi đi”
Y đờ đẫn gật đầu, vòng tay ôm lấy cổ anh, bất tri bất giác, một giọt nước mắt lăn xuống trên gương mặt đã nhuốm màu mệt mỏi.
Anh khẽ thở dài: “Sớm biết chấp nhận sự thật sẽ thấy tốt hơn… Cuối tuần này cùng tôi trở lại Hương Cảng”.
Y giật mình mở to hai mắt: “Mạnh tiên sinh, tại sao?”.
“Cảm thấy choáng váng? Không lẽ cậu nghĩ tôi muốn sống ở cái nơi khỉ ho cò gáy này cả đời sao?”
“Vậy sau này…”. Y run rẩy hỏi.
“Chẳng phải hai người đã ly hôn rồi? Từ nay về sau hãy thành thành thật thật đi theo tôi mà chuộc tội”
Kéo cao chân y đặt lên hông mình, Mạnh Vãn Đình thô bạo hung hăng tiến vào dũng huyệt chật hẹp kia. Lâm Mộ Tịch không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, hai tay siết chặt lấy cổ anh.
“Cậu muốn đem tôi… siết chết sao…”.
Cố gắng chịu đựng cơn đau truyền tới từ nơi mập hợp, y nhỏ giọng cầu xin: “Mạnh tiên sinh, trước khi rời khỏi đây có thể cho tôi gặp con gái mình một lần được không?”.
“Vậy cậu có thể cho tôi gặp Hinh Hinh một lần được chứ?”
Y tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Mạnh Vãn Đình, tôi đã mặc cho anh muốn làm gì thì làm, cũng không hề đòi hỏi điều gì quá đáng, tại sao anh cứ hết lần này đến lần khác khơi lại chuyện cũ?
Thời gian trôi qua, y giống như một cái xác không hồn, trần truồng nằm trên giường lớn đờ đẫn chờ đợi.
Hình như mỗi ngày người kia đều ra ngoài vui đùa cùng vợ chưa cưới nên tối đến cũng không đến nỗi bức ép y quá nhiều.
Tóm lại, vẫn nằm trong phạm vi mà y có thể chịu đựng được.
“Mộ Tịch, đến giờ ăn cơm rồi”. Chu Cẩm Hoa bưng chén đĩa đến bên giường, phía trên bày biện đều là những món ăn vô cùng tinh xảo.
Lâm Mộ Tịch cầm muỗng múc một thìa cháo, miệng lưỡi khô khốc, hoàn toàn vô vị không nuốt nổi.
“Mộ Tịch, cố gắng ăn thêm chút nữa đi, dẫu sao cũng là đàn ông trưởng thành mỗi ngày lại ăn ít như vậy…”
Y nhàn nhạt cười khẩy: “Đàn ông?”.
Thời gian gần đây y càng ngày càng khó khống chế tâm tình, thường xuyên thốt ra những lời nói khó nghe. Ở trước mặt Chu Cẩm Hoa thì không sao nhưng nếu để Mạnh Vãn Đình nghe thấy chắc chắn sẽ bị dằn vặt không ít.
Chu Cẩm Hoa há miệng muốn nói rồi lại thôi, rốt cuộc đành tức giận bỏ ra ngoài.
Nhìn bóng lưng biến mất dần sau cánh cửa, y ân ẩn cảm nhận được cuộc sống của anh có lẽ cũng không lấy gì làm dễ chịu.
Bị coi như món đồ chơi nuôi nhốt tại nhà mà vẫn còn dư tâm tình thương xót người khác?
Thật nực cười, Lâm Mộ Tịch đầu óc nặng trĩu nằm xuống gối.
Thân thể mỗi lúc một suy nhược, vết thương trên người chồng chéo lên nhau, nước da khỏe khoắn trước đây giờ đã trắng bệch đến dọa người.
Nếu như có thể cứ vậy mà chết đi thì thật tốt biết mấy. Chỉ là…
Nhớ… rất nhớ cái ôm ấm áp của tiểu bảo bối mà y hết mực nâng niu, cưng chiều.
…
Hơn mười giờ tối, Mạnh Vãn Đình về nhà mang theo vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.
Tắm rửa qua loa xong, anh nhấc chăn trèo lên giường ôm y vào lòng.
“Nghe nói cậu lại không chịu ăn uống tử tế?”
“Mạnh tiên sinh, không phải tôi không muốn ăn, chỉ là tôi không thấy đói”
Trước mặt con người này, y đã không còn bất cứ cảm xúc gì, cứ vậy thuận theo câu hỏi của anh để trả lời, mỗi đêm ngoan ngoãn cùng anh trên giường… tuy rằng chuyện đó chưa bao giờ mang đến cho y một tia khoái cảm. Người kia nâng mặt y lên: “Tại sao lại luôn hời hợt như vậy?”.
“Mạnh tiên sinh, tôi thực sự rất mệt mỏi”
Anh siết chặt cánh tay kéo y vào ***g ngực: “Lâm Mộ Tịch, tôi rất ghét bộ dáng bàng quan, không màng đến bất cứ điều gì đó của cậu”.
“Tôi đâu có”
Hai mắt Mạnh Vãn Đình tối sầm, phảng phất những tia nguy hiểm.
“Sau ngày mai chúng ta sẽ trở về Hương Cảng”
Đôi mắt kia lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào y như đang trông đợi điều gì đó.
Lâm Mộ Tịch cũng không muốn để ý nữa, đơn giản đáp lại một câu: “Được”.
Cảm nhận rõ ràng nhiệt độ trong mắt Mạnh Vãn Đình ngày càng tăng cao, lửa giận dữ dội như thiêu như đốt nhưng chỉ một lát sau liền dần dần dập tắt.
Không phải y không sợ, chỉ là đã sớm quen rồi nên có thể phần nào khống chế được bản thân mình thôi.
“Hôm nay Hoàng San đã đi rồi, mai tôi sẽ đưa cậu ra ngoài mua chút quần áo”
“… Mạnh tiên sinh, tôi có thể mặc đồ của mình được chứ?”
Mạnh Vãn Đình trầm mặc hồi lâu mới gật đầu: “Tùy cậu, thế nhưng cậu nên nhớ rõ thân phận của mình lúc này… Càng sớm quên đi quá khứ sẽ càng khiến cậu có được cuộc sống dễ chịu hơn”.
Dĩ nhiên y biết, ngay từ cái lần chia tay Tiểu Tuyết ngày hôm đó y đã hiểu… sau khi nhận được tờ đơn ly hôn từ tay anh, y lại càng hiểu rõ, mình rốt cuộc đã trở thành vật sở hữu của người này.
Rõ ràng không phải người đồng tính lại mỗi đêm trên giường cưỡng bức y, rõ ràng hận y đến vậy lại không nỡ giết mà lưu giữ bên mình.
Tính tình và cách hành xử của anh thật khiến cho người khác khó mà giải thích được.
Ngày xuất phát trở về Hương Cảng, Mạnh Vãn Đình dìu y lên máy bay, xung quanh cả một đám vệ sỹ bu lại.
Khoang hạng nhất đúng là xa hoa mỹ lệ, người kia đặt y ngồi xuống bên cửa sổ, không biết là có ý tốt muốn để cho y tạm biệt cái thị trấn nhỏ bé này lần cuối hay là cố ý châm chọc y sắp phải rời xa cuộc sống với tự do và tôn nghiêm của chính mình.
Cho dù là ý nào cũng không còn quan trọng nữa.
Lâm Mộ Tịch nhắm mắt lại, bỏ qua cơ hội cuối cùng này, cố ép bản thân chìm vào giấc ngủ.
Bước xuống khỏi máy bay y mới nhận ra tiền tài và quyền lực mà Mạnh Vãn Đình nắm giữ còn lớn hơn y tưởng rất nhiều.
Đầu tiên là sáu chiếc BMW đã xếp hàng chờ sẵn, anh kéo y đến ngồi vào một chiếc nằm giữa trong số đó.
Lại thêm gần bốn tiếng ngồi xe, rốt cuộc cũng nhìn thấy biệt thự của Mạnh Vãn Đình.
Một trang viên vô cùng rộng lớn, có cả hàng dài gia nhân đứng xếp hàng hai bên đón anh trở về.
Xe vừa dừng lại, người quản gia lớn tuổi liền đi tới giúp bọn họ mở cửa ra.
“Thiếu gia, mừng cậu trở về”
Mạnh Vãn Đình nhìn người kia mỉm cười ôn hòa, nói: “Chú Tần, đây là Lâm Mộ Tịch, chú cho người thu dọn một chút, sau đó hãy dẫn cậu ấy lên phòng mình”.
Quản gia đáp lời, gọi thêm hai người một trái một phải đỡ y từng bước bước lên căn phòng ở tầng ba. Cả quãng đường, y cảm nhận rõ ánh nhìn nóng rực của ai đó dán chặt trên lưng mình.
Bất quá y cũng không quay đầu lại.
Phòng mà Mạnh Vãn Đình sắp xếp cho y khá rộng rãi, chắc khoảng năm mươi mét vuông. Nội thất bên trong được trang trí bằng kiến trúc Châu Âu vô cùng tinh xảo mang lại cho người ta cảm giác khoan khoái, hài hòa.
Ngoại trừ chiếc giường ngoại cỡ đặt chính giữa kia.
“Bác sĩ Lâm, thiếu gia có căn dặn cậu sau khii tắm rửa trước thì xuống nhà dùng cơm với cậu ấy. Quần áo đã có sẵn trong tủ, đều do thiếu gia sai người chuẩn bị từ trước”. Chú Tần tuổi chừng trên dưới sáu mươi, dáng người hơi mập, đứng một bên cung kính nhìn y mỉm cười đôn hậu.
Trong lòng bỗng thấy ấm áp hơn đôi chút: “Chú Tần, đã làm phiền chú rồi, cảm ơn”.
Chú Tần đáp lời xoay người rời đi, y bước đến mở tủ quần áo, không cần phải nói cũng biết toàn bộ đều là hàng hiệu đắt tiền không sao đếm xuể.
Y tiện tay kéo xuống một bộ không rõ của hãng nào, cởi đồ trên người treo lên giá, cố gắng bình ổn lại hô hấp, lần tìm túi tiền nho nhỏ phía sau quần đến khi cảm giác được vật đó trên tay mới thấy yên lòng bước vào nhà tắm.
Bộ áo ngủ màu vàng nhạt rộng thùng thình khiến y cảm thấy có chút không thoải mái. Đi xuống tầng, Mạnh Vãn Đình đã mất kiên nhẫn ngồi vào bàn ăn từ trước.
“Đến đây, ngồi xuống”. Người kia lạnh lùng ra lệnh.
Lâm Mộ Tịch bước đến tùy tiện ngồi vào một chỗ bên cạnh. Khi ở nhà, Mạnh Vãn Đình cư xử tùy tiện hơn rất nhiều nhưng vẫn lộ ra một tầng khí tức khiến người khác không thể dễ dàng tiếp cận được.
“Ăn cơm đi, từ giờ hãy cố làm quen với cuộc sống ở nơi này”.